Chương 331: Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!
Chương 331: Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!Chương 331: Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!
Kiếm ca vang lên, thanh liên giáng trần.
Ánh sáng chói lòa, chim bay lên trời!
Chỉ một câu "Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay" đã đủ thể hiện uy lực của nó, mười tám "chú chim nhỏ” bay thẳng lên trời, máu nhuộm đêm đen.
Đây, chính là kiếm của Tiêu Dương!
Sau Thái Bạch Kiếm Tôn, Tiêu Dương là người khiến Thanh Liên Kiếm Ca tuyệt đỉnh chói lòa lại lân nữa tái xuất.
Danh bất hư truyền!
Càng sắc bén đáng sợ hơn truyền thuyết ngàn lần!
Phải biết, vừa rồi trong đám người này có cả Mạc Cát vây chặt Tiêu Dương, hơn nữa còn cố gắng dồn hắn vào chỗ chết; vậy mà không ngờ, Thanh Liên Kiếm Ca vừa xuất hiện, lập tức phá tan vòng vây, sắc bén tới mức khiến người ta khó lòng tin nổi.
Thậm chí vừa rồi trước khi Thanh Liên giáng xuống, Mạc Cát không có ý nghĩ sẽ chống lại, trực tiếp bỏ chạy.
Cũng may mà như vậy/'cò trắng" ở thân dưới mới không xông thẳng lên trời.
- Thanh Liên Kiếm Ca quả thực quá kinh khủng...
Lúc này, con ngươi Mạc Cát đã trợn tròn, trong lòng tràn ngập khiếp sợ, bờ môi trắng bệch, sắc mặt cũng vô cùng thê thảm.
Thanh Liên Kiếm Ca, cho dù trong dòng dõi Kiếm Tôn cũng là thần thoại!
Hiện giờ, có chút dấu hiệu của thần thoại rồi.
Bịch bịch bịchI
Từng bóng người giữa không trung dừng lại bất động rồi lần lượt ngã rầm rầm xuống đất.
Tiếng kêu rên không ngừng vang lên, mười tám người kia cả người run rẩy, lăn qua lộn lại trên Trường Thành hay tay cũng run rẩy muốn túm chặt hạ thân mình nhưng lại bị cơn đau thấu xương làm cho không dám chạm vào vết thương...
Nỗi đau lớn nhất của một thằng đàn ông là bị đá trúng "thằng em" phía dưới, bất kể kích cỡ. Mà càng đau khổ hơn là, chỉ có thể trơ mắt nhìn "chim nhỏ" của mình bay thẳng lên trời, còn có cảm giác rất đồng bộ...
Ánh mắt bọn họ lộ ra tia tuyệt vọng.
Chịu đựng nỗi đau đớn trong người, lẳng lặng ngẩng đầu, dùng ánh mắt không nỡ rời xa nhìn "thằng em" rơi xuống...
Mãi tới khi đám "cò trắng" rúng động lòng người kia biến mất trong dãy núi trùng điệp sâu hun hút.
Trong lòng cực kỳ đau đớn, cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa, tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết lại vang vọng, thậm chí có người trực tiếp ngất xỉu luôn.
Sống không bằng chết!
Một kiếm tạo nên mười tám vị thái giám đương thời, hành động vĩ đại này của Tiêu Dương, quả thực là độc nhất vô nhị trong lịch sử rồi.
Bóng người áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống tường thành, tay cầm nhuyễn kiếm vốn được quấn quanh eo, thân kiếm sắc bén trong lành như ngọc, vẹn nguyên thông thấu, hào quang lóe lên khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Uy lực một kiếm trùm khắp Trường Thành.
Áo trắng phần phật, trên gương mặt là nụ cười nhạt, hơi thở ung dung tự tại không diễn tả thành lời tràn ngập quanh người. Đám người lăn lộn đau khổ la liệt trên mặt đất, dõi mắt về sau là một thân người tuy đứng thẳng nhưng trong đôi mắt là sự khiếp sợ khôn cùng...
- Thần Tiên Môn, Mạc nhị sư huynh?
Tiêu Dương giơ thẳng mũi kiếm, chỉ thẳng vào mặt Mạc Cát.
Giọng nói điềm nhiên, giơ kiếm vẻ tùy tiện vô cùng, là sự khiêu khích cực kỳ trắng trợn.
Sự khiêu khích ấy dành cho Mạc Cát và cả Thần Tiên Môn!
Mũi kiếm chỉa thẳng vào đôi mắt Mạc Cát. Lúc này đây, y cảm giác cả đôi mắt đau nhức, không kìm lòng được nheo mắt lại, sắc mặt biến hóa khôn lường, vẻ cực kỳ kiêng dè.
Cùng có cảnh giới hậu kỳ Thực khí nhị vân, nhưng Mạc Cát thật sự không có dũng khí chống lại Thanh Liên Kiếm Ca.
- Tiêu Dương, đêm nay coi như mày lợi hại!
Khuôn mặt Mạc Cát co rút vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dưới uy lực mạnh mẽ của Thanh Liên Kiếm Ca, đêm nay, y không thể không nhận thua rồi!
Y nhìn Tiêu Dương với ánh mắt không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, quay người cất bước chuẩn bị rời đi...
- Từ từ đã!
Giọng nói điềm nhiên của Tiêu Dương truyền tới từ phía sau, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh:
- Tao có bảo là cho mày đi à?
Nghe vậy, thân người Mạc Cát khựng lại, từ từ quay người, giọng nói lạnh lẽo:
- Tao muốn đi, mày dám giữ tao lại?
Cho dù đêm nay y không thể không thừa nhận mình hoàn toàn bại dưới tay Tiêu Dương, nhưng, Mạc Cát rời đi trong kiêu ngạo!
Y là đệ tử thứ hai của Bình Thông Tiên Thần Tiên Môn, cả giới cổ võ trên cái Trung Quốc này, có ai không nể mặt hắn vài phần chứ?
Cho dù Tiêu Dương trước mặt là dư nghiệt của dòng dõi Kiếm Tốn thì cũng chỉ là tàn dư của dòng dõi Kiếm Tôn đã biến mất trăm năm nay. Vậy mà hắn dám đối phó với Thần Tiên Môn danh tiếng như mặt trời ban trưa vào lúc này ư?
Mạc Cát khẳng định Tiêu Dương cũng không có cái gan này!
Trừ phi, hắn muốn dòng dõi Kiếm Tốn vừa lộ mặt ra đã lại bị bóp chết!
Tiêu Dương nhìn Mạc Cát với vẻ khinh thường, sắc mặt bình thản, rồi hắn bỗng nở nụ cười, kiếm sắc trong tay vẽ một đường trên không.
- Mày đi thử xem?
Sắc mặt Mạc Cát tái đi, không kìm được nắm chặt tay thành nắm đấm. Y nhíu mày nhìn Tiêu Dương, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng:
- Rốt cuộc mày muốn sao?
- Trả lời tao câu này.
Tiêu Dương mở miệng hỏi:
- Dòng dõi Kiếm Tôn là môn phái nào?
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Cát càng đen thùi lùi, liếc Tiêu Dương:
- Ý mày là gì?
Trong mắt Mạc Cát, Tiêu Dương dùng tuyệt học nổi tiếng của dòng dõi Kiếm Tôn, vậy chắc hẳn hắn là người của dòng dõi Kiếm Tôn, hơn nữa địa vị cũng không phải dạng vừa. Thế nhưng, hắn lại hỏi y một vấn đề y cho rằng rất vớ vẩn.
Hắn đang đùa y đấy à?
Tiêu Dương giơ kiếm nhìn Mạc Cát, sắc mặt lạnh lùng:
- Mày chỉ cần trả lời câu hỏi của tao thôi.
Mạc Cát phì cười, một nụ cười lạnh, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt lạnh lùng không kém:
- Tao chỉ có một lựa chọn à?
- Không, đương nhiên không rồi.
Tiêu Dương nở nụ cười, nom cực kỳ đẹp trai:
- Mày có hai lựa chọn, hoặc là trả lời câu hỏi của tao.
- Hoặc là... phơi thây ở trên Trường Thành này.
Giọng nói bình tĩnh, sát khí lại cuôn cuộn!
Mạc Cát cảm giác cả người lạnh băng, không kìm được phải rùng mình một cái, sắc mặt thay đổi. Trong đầu hồi tưởng lại Thanh Liên Kiếm Ca khiến người ta sợ hãi không thôi kia, y vô thức lùi về sau một bước, ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dương, hít sâu một hơi, giọng nói vẫn ương ngạnh như trước:
- Ở Thần Tiên Môn, tao...
- Mày có tiên(cái ấy ấy) hay không không liên quan tới tao.
Tiêu Dương không khỏi hạ mắt liếc mười tám người đã không còn thằng em đang nằm la liệt bên dưới rồi nói tiếp:
- Trường Thành này đêm nay tao to nhất, mày không còn lựa chọn nào khác!
- Hừi
Roi dài trong tay Mạc Cát rung động, vang vọng trong bầu trời đêm, đôi mắt tràn đầy giận dữ.
- Nếu đã thế thì tao lĩnh giáo uy lực của Thanh Liên Kiếm Ca một chút vậy!
Mạc Cát nói với vẻ hiên ngang lẫãm liệt, cực kỳ khí thế, trên thực tế cũng chẳng mạnh mẽ bao nhiêu. Y chỉ hi vọng rằng, sau khi vừa dùng chiêu Thanh Liên Kiếm Ca, nội lực của Tiêu Dương đã tiêu hao gần hết, thực lực hiện giờ đã không được như lúc trước; hoặc là, Tiêu Dương chẳng qua chỉ là đồ ngoài mạnh trong yếu, đang cố tỏ ra phô trương để làm khó dễ y mà thôi.
- Như mày mong muốn.
Tiêu Dương vừa dứt lời, cả thân mình nhẹ nhàng như yến, bay vút lên, nghiêng một cái như cánh chim, bóng người tựa như cánh yến trong đêm mưa, đâm ra một kiếm với tốc độ nhanh như chớp.
Kiếm ý của hắn tựa như cả dãy núi trải dài không dứt, mang theo hơi thở của kẻ mạnh.
Khi kiếm quang chỉ còn cách Mạc Cát chưa tới ba mét, chỉ trong nháy mắt, năng lượng toàn thân Mạc Cát cũng bùng phát, roi dài trong tay vang lên tiếng vun vút, đón lấy kiếm quang của Tiêu Dương.
Mạc Cát biết rằng muốn đối phó với Tiêu Dương, phải phát huy được hết ưu thế về chiều dài binh khí của mình, không được để Tiêu Dương tới gần. Kể từ đó, có thể lợi dụng khoảng cách khiến uy lực kiếm của Tiêu Dương yếu đi.
Keng!
Kiếm sắc va chạm với roi dài vang lên tiếng vang giòn tan, bóng người Tiêu Dương quả nhiên tạm thời bị cản lại ở ngoài.
Giây phút này, ánh mắt Mạc Cát thoáng sáng ngời.
Quả thật là vậy!
Không thể tiếp tục dùng Thanh Liên Kiếm Ca được nữa! Chỉ e là vừa dùng Thanh Liên Kiếm Ca, nội lực Tiêu Dương đã bị tiêu hao cực lớn!
- Tiêu Dương! Đây là kết cục mày tự chuốc lấy!
Tự tin thoáng cái quay trở về với Mạc Cát, y nở nụ cười quất roi dài trong tay, tiếng vang âm âm như sấm sét của roi dài lại vang vọng khắp bầu trời đêm.
- Đúng là tự chuốc lấy thật!
Tiêu Dương đạp lên cây roi trên không, thuận thế nhảy lên, nhanh chóng lướt qua đầu Mạc Cát. Giây phút này, trái tim Mạc Cát bỗng đạp cái thịch, vội vàng thu roi lại, đuổi theo bóng dáng Tiêu Dương...
- Mạc nhị sư huynh?
Tiêu Dương nở nụ cười khẽ vẻ đầy chờ mong:
- Tao thật sự muốn xem xem, làm lão nhị(đứng hàng thứ hai) mà không có lão nhị(cái ấy ấy) thì sẽ ra sao đây?
Sau khi bình tĩnh nói ra câu đó, thanh kiếm trong tay Tiêu Dương lòe sáng, âm thanh nhẹ bãng mà Mạc Cát nằm mơ cũng không muốn nghe thấy khẽ vang lên trong màn đêm...
- Thanh Liên Kiếm Cai
VùiI
Sắc mặt Mạc Cát đột nhiên đại biến, gần như không chút do dự, quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, bóng người phóng vút ra ngoài tựa như mũi tên.
Kiếm bay lên cao, ánh kiếm vẽ lên một quỹ tích đầy xinh đẹp.
Áo trắng nhẹ nhàng như khói, lóe lên rồi biến mất!
Vạn Lý Trường Thành, phóng tâm mắt ra xa, dài tựa như không điểm dừng...
Mặc dù Mạc Cát đang chạy như điên, nhưng âm thanh gai người không ngừng áp sát phía sau. Đồng thời, âm thanh nhẹ bẫng vang vọng bên tai y, càng ngày càng gần hơn...
- Kim khuyết tiền khai nhị phong trường, ngân hà đảo quải tam thạch lương!
Ánh kiếm như bạc, bóng kiếm tựa tựa như bóng cả đỉnh núi, dốc đứng mà sắc bén!
Kiếm ý trải dài như vô tận hoàn toàn bao trùm cả trái tim Mạc Cát. Giây phút này, y cảm giác tim mình đa ngừng đập, toàn thân như đã bị khóa chặt, căn bản không thể trốn tránh.
Gương mặt y lóe lên tia sợ hãi khôn cùng, cắn chặt răng, nắm chặt roi dài trong tay.
Liều thôi!
Y ngừng lại, lập tức quay người, giơ roi...
Sắc mặt y đông cứng lại, bởi vì bóng người áo trắng, lúc này đây đã đứng ngay trước mặt y, Mạc Cát đã có thể cảm nhận được sự đau đớn như đâm thẳng vào trái tim mình...
Lúc này, bên tai y lại vang lên một chiêu kiếm ca khác...
- Phong noãn điểu thanh toái, nhật cao hoa ảnh trọng! *
* Gió xuân mừng chim hót
Bóng hoa rợp ánh trời
Xuân cung oán - Đỗ Tuân Hạc
Xoạt!
Đây là tiếng "chim" vang lên...
Mũi kiếm nhuốm máu, hắn tung người nhảy lên, lại là một thứ máu thịt lẫn lộn bay thẳng lên trời với đường cong đầy xinh đẹp rồi biến mất trong màn đêm tăm tối...
Mạc Cát gào lên thảm thiết, cả người ngã ầm xuống đất, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn không chịu nổi, roi dài cũng rời khỏi tay, cả người run rẩy kịch liệt, gào lên thê thảm:
- Áaa
Gào còn ai oán hơn cả oán phụ.
Áo trắng tiếp đất, mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa trán Mạc Cát, sắc mặt không đổi như trước, lạnh nhạt mở miệng:
- Trả đời câu hỏi của tao, nếu không, mày có thể đi gặp "thằng em" mày rồi đấy.
Mạc Cát đau tới mức nhe răng trợn mắt, trong lòng là cảm giác uất ức cùng cực, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nắm chặt tay thành nắm đấm. Y cúi người nhìn thoáng qua thân dưới của mình, nhất thời cảm giác máu trong ngực đảo lộn cả lên.
Đau khổ tột cùng!
Y cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương với vẻ vô cùng oán hận:
- Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!
Ngữ khí hùng hổ dọa người!
Phụt!
Gió lạnh thấu xương quét qua, bốn bề im ắng tĩnh lặng.
Tiêu Dương cầm kiếm nhẹ lướt ngang một phát, một dòng máu đổ dọc mũi kiếm xuống...
Ngay phía trước, hai mắt Mạc Cát trợn trừng cực lớn, giữa trán đã bị đâm thủng, máu tươi tuôn ra xối xả...
- Như mày mong muốn.
Tiêu Dương nhìn Mạc Cát chết không nhắm mắt, nở nụ cười đầy thiện ý.