Chương 332: Hộ long thế gia!
Chương 332: Hộ long thế gia!Chương 332: Hộ long thế gia!
Mạc Cát chết rất oan uổng, cũng cực uất ức, hơn nữa sự uất ức này chỉ đành giãi bày cùng Diêm Vương mà thôi!
Y căn bản không ngờ Tiêu Dương lại ra tay dứt khoát như vậy
Vốn định nói một câu vớt vát lại chút mặt mũi mà thôi, Mạc Cát đinh ninh Tiêu Dương sẽ không xuống tay giết mình. Thứ nhất, chắc chắn hắn sẽ kiêng dè thân phận của mình, thứ hai, hắn có chuyện cần hỏi mình. Nếu hắn đã muốn hỏi mình để biết gì đó, đương nhiên, tuyệt đối không phải là câu hỏi vừa nãy hắn đã hỏi.
Dựa theo kịch bản của y, hẳn là sau khi y nói câu đó, Tiêu Dương sẽ nhìn chằm chằm y với vẻ vô cùng tức giận, phẫn nộ, hét lớn một câu:
- Mày tưởng là tao không dám à?
Và kết quả là không dám thật.
Mạc Cát muốn nhìn thấy dáng vẻ không thể làm gì khác của Tiêu Dương, cũng rất chờ mong.
Có điều...
Mạc Cát sai rồi!
Hơn nữa còn sai vô cùng nghiêm trọng!
Chỉ một câu, chưa đạt được mục đích đã mất luôn tính mạng rồi. Một câu "Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!" khiến Tiêu Dương thỏa mãn y luôn!
- Những gì tao có thể làm cho mày, cũng chỉ có bây nhiêu thôi.
Tiêu Dương than nhẹ một tiếng, nhìn Mạc Cát mặt mũi đầy máu, bước chân rời đi.
Bịch một tiếng nặng nê, Mạc Cát ngã râm xuống tựa như dãy núi ẩn mình dưới Trường Thành, ra đi vĩnh viễn.
Lúc này Tiêu Dương đã đi tới trước mặt mười tám thành viên của nhóm Ảnh Tiên, kiếm trong tay máu nhỏ từng giọt.
Hờ hững quét mắt một vòng, Tiêu Dương bình thản lên tiếng:
- Câu hỏi của tao... trong số chúng mày có ai biết?
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mười tám kẻ kia trắng bệch thêm vài phần, con ngươi đầy sợ hãi.
Không kìm lòng được mà liếc mắt về phía Mạc Cát đang nằm trong vũng máu, cả người run lẩy bẩy.
Đến cả Mạc Cát Tiêu Dương cũng dám giết chết một cách dễ dàng như vậy, nếu hắn muốn giết chết bọn chúng quả thật chỉ dễ dàng như thái rau mà thôi.
- Ai có thể trả lời câu hỏi của tao?
Tiêu Dương bước tiếp một bước, giọng nói cũng lạnh đi.
Lúc này, đám người nhóm Ảnh Tiên cảm thấy trái tim run rẩy, hình như cảm thấy Tiêu Dương sắp nổi đóa rồi, chúng co rút con ngươi, rồi bọn chúng bỗng lần lần lượt hôn mê luôn...
Bị dọa choáng váng xong ngất luôn rồi?
Tiêu Dương không khỏi sửng sốt, lát sau, khẽ nhướn mày: - Chúng mày cho rằng... hôn mê là sẽ không sao hết à?
Tiêu Dương trực tiếp bước lên trước, chuẩn bị làm một trong số kẻ đang hôn mê tỉnh lại thì một giọng nói vang lên bên tai hắn.
- Tiêu Dương, nếu như cậu thực sự chỉ muốn biết lịch sử của dòng dõi Kiếm Tôn, tôi nghĩ, tôi có thể cho cậu đáp án,
Thẩm Thiên Vân ôm ngang Thẩm Băng Sơn đã hôn mê, nâng mắt nhìn Tiêu Dương, đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ:
- Cậu thực sự không phải truyên nhân của dòng dõi Kiếm Tôn ư?
Tuy Thẩm Thiên Vân không biết Thanh Liên Kiếm Ca, nhưng nhìn sắc mặt Mạc Cát vừa rồi, tuyệt đối không giống giả chút nào...
Tiêu Dương lắc đầu một cách cực kỳ dứt khoát.
- Chưa nghe thấy dòng dõi Kiếm Tôn bao giờ.
Trong đám đối thủ đêm nay, Thẩm Thiên Vân là người duy nhất Tiêu Dương không muốn giết chết. Bởi vì từ khi ông xuất hiện trước mặt hắn, ông cũng chưa từng có ý định sẽ giết hắn.
Hơn nữa, họ còn ràng buộc với nhau bởi Thiên Tử Các, nên sau khi nói xong câu này, Tiêu Dương thu kiếm lại.
Thẩm Thiên Vân khẽ gật đầu, trâm tư một lát rôi mở miệng nói:
- Tôi chỉ có một thỉnh cầu...
- Nếu muốn biết tung tích sư tôn thì... không cần nói nữa đâu!
Tiêu Dương đương nhiên biết lý do Thẩm Thiên Vân đuổi tới kinh thành, hai đứa cháu trai chết trong tay sát thủ Trường Bào, đương nhiên ông muốn báo thù.
Gương mặt Thẩm Thiên Vân lộ ra vẻ chán nản, hơi lắc đầu cười khổ nói:
- Cho dù biết tung tích sư tôn cậu thì sao chứ?
Vốn dĩ nghĩ rằng thực lực của sát thủ Trường Bào sẽ không quá cao, nhưng xét tình hình hiện tại thì tất cả mọi người đều nhầm rồi!
Tiêu Dương là đệ tử của sát thủ Trường Bào thôi mà hắn đã có năng lực mạnh đến vậy, có thể nghĩ được, thực lực của sư tôn hắn sẽ mạnh đến mức nào.
- Tiêu Dương, thật ra thỉnh cầu của tôi là... có thể nể mặt Thẩm mỗ mà không làm khó Nhà họ Thẩm không...
Nghe vậy, Tiêu Dương bỗng nhiên cười khẽ:
- Tôi đã từng nói, tất cả ân oán, giải quyết toàn bộ trong đêm nay. Nếu Nhà họ Thẩm không động tới tôi, sao Tiêu Dương lại ỷÿ mạnh hiếp yếu chứ?
Thẩm Thiên Vân lập tức gật đầu, trâm giọng nói:
- Tôi đảm bảo sau này Nhà họ Thẩm nhất định không tiếp tục làm phiền cậu nữa!
Hơi dừng một chút, Thẩm Thiên Vân bỗng đặt Thẩm Băng Sơn đang hôn mê sang một bên, rồi từ từ đứng lên, ông bỗng nhiên vươn tay, mấy chục mũi tên bạc làm từ nước bỗng bắn ra.
Viu viu viul
Mũi tiên nước đâm xuyên qua lồng ngực của mười tám tên đệ tử Thần Tiên Môn. Cả đám chết hết!
Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi lóe lên tia kinh ngạc...
- Nếu bọn chúng không chết, sau này cậu sẽ gặp phiền phức lớn.
Sắc mặt Thẩm Thiên Vân nghiêm túc, rồi gần từng chữ:
- Sự tồn tại của Thần Tiên Môn, cho dù là ai cũng không thể trêu chọc!
Tiêu Dương khẽ nhướn mày, hắn càng lúc càng tò mò hơn rồi.
Lúc này, Thẩm Thiên Vân mới lên tiếng nói tiếp:
- Việc này có liên quan tới dòng dõi Kiếm Tôn mà cậu muốn biết.
Thẩm Thiên Vân quét mắt nhìn xung quanh, nói:
- Nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta tới nơi khác nói chuyện đi. Hiện trường ở đây tôi sẽ bảo người của Thiên Tử Các tới xử lý.
Tiêu Dương cố nén sự tò mò trong lòng, khẽ gật đầu, đi theo Thẩm Thiên Vân rời khỏi Trường Thành, quay về Nhà họ Thẩm.
Lúc này đã gần sáng.
Sau khi Thẩm Thiên Vân dàn xếp ổn thọa mọi chuyện, trực tiếp cất bước tới uyển hoa viên phía sau nhà, Tiêu Dương đang chờ ở đó.
- Bây giờ có thể nói cho tôi biết chuyện dòng dõi Kiếm Tôn với Thần Tiên Môn rồi ha?
Tiêu Dương lập tức mở miệng hỏi.
Thẩm Thiên Vân chầm chậm gật đầu, nâng mắt nhìn phía trước, sắc mặt nghiêm túc, lát sau mới nói:
- Cho dù là dòng dõi Kiếm Tôn hay là Thần Tiên Môn thì đều có chung một danh xưng, đó chính là... Hộ long thế gial
- Hộ long thế gia?
Con ngươi Tiêu Dương chấn động, không kìm được mà bật thốt lên.
Bởi vì, trên bí tịch võ công vô danh mà Tiêu Dương đã học có vài câu như thế này...
Thần mệnh trời ban ngàn vạn năm!
Hộ long thế gia, kiếm mạnh nhất!
Hộ long thế gia, là nói tới dòng dõi Kiếm Tôn ư?
Tiêu Dương bỗng cảm thấy một cánh cửa mới bỗng rộng mở trước mặt mình, bên trong tràn ngập những bí mật mà người ta không hề biết? Đôi mắt hắn càng lộ ra vẻ tò mò, suy đoán trong vô thức:
- Chẳng lẽ hộ long thế gia là một tên gọi chung?
- Đúng là như vậy.
Thẩm Thiên Vân gật đầu, trầm giọng nói:
- Chính xác mà nói thì, hộ long thế gia có tất cả mười tám dòng dõi! Hơn nữa cùng với đó là mười tám vũ khí tương ứng. Trừ dòng dõi kiếm tôn dùng kiếm làm chủ, Thần Tiên Môn dùng roi làm chủ, ngoài ra còn mười sáu hộ long thế gia khác lấy các loại vũ khí khác làm chủ như: đao, thương, kích, búa, rừu, móc, xiên, giản, chùy, vuốt, đinh ba, côn, giáo, bổng, nạng, xích chùy! Mười tám đại sư này chia ra đóng giữ ở những nơi khác nhau trên Viêm Hoàng, mỗi một thế gia đều có thực lực cực mạnh! - Mười tám hộ long thế gial
Con ngươi Tiêu Dương không khỏi nhẹ co rút, không kiềm được mà tò mò hỏi:
- Vậy mười tám hộ long thế gia này có xếp hạng trước sau không?
Ánh mắt Thẩm Thiên Vân lộ ra tia nghiền ngẫm, mở miệng đáp:
- Đã từng có! Mười tám hộ long thế gia, khả năng của bọn họ đã chìm sâu trong dòng lịch sử xưa cũ, không thể kiểm chứng, và cũng chẳng ai biết ý nghĩa tồn tại của bọn họ là gì! Thế nhưng, bên trong mười tám hộ long thế gia, đã từng có một lãnh đạo từ ngàn năm trước, đó chính là dòng dõi Kiếm Tôn!
- Trên bảng xếp hạng binh khí, kiếm luôn được tôn xưng như binh khí thần thánh nhất! Đây là nhận thức chung suốt ngàn năm qua của bao người! Thực lực mà dòng dõi Kiếm Tôn có được vượt xa và hoàn toàn áp đảo mười bảy thế gia còn lại.
- Nhưng mà, tục truyền, vào khoảng một trăm năm trước, dòng dõi Kiếm Tôn bỗng biến mất không tung tích!
Ánh mắt Thẩm Thiên Vân cũng không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc, hắng giọng nói tiếp:
- Chúng ta không phải người trong mười tám hộ long thế gia, không thể biết được bí mật trong đó, có điều, sự mất tích của dòng dõi Kiếm Tốn thực sự quá kỳ lạ, biến mất như chưa từng tồn tại chỉ trong vòng một đêm; không ai biết rốt cuộc dòng dõi Kiếm Tôn đã đi đâu.
- Trăm năm nay không xuất hiện! Có điều...
Thẩm Thiên Vân không kìm được mà liếc nhìn Tiêu Dương:
- Đêm nay, Thần Tiên Môn lại ngộ nhận rằng cậu chính là truyên nhân của dòng dõi Kiếm Tôn...
Tiêu Dương không khỏi híp mắt, trong đầu hắn lúc này cũng không hiểu rõ lắm. Tuy rằng hắn đã biết đến sự tồn tại của mười tám hộ long thế gia, nhưng bí mật mà hộ long thế gia mang trên mình tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người ta khó lòng biết rõ chân tướng.
Về lý mà nói, nếu đều là hộ long thế gia, sau khi Thân Tiên Môn phát hiện dòng dõi Kiếm Tôn xuất hiện trở lại, cho dù không tỏ vẻ mừng rỡ thì cũng không nên muốn giết người chứ...
- Rốt cuộc trong chuyện đó có bí mật gì mà người ta không biết?
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một hồi mà Tiêu Dương vẫn chẳng nghĩ ra gì, hắn dứt khoát lắc lắc đầu, không nghĩ ngợi nhiều nữa. Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Thiên Vân, nói nhỏ:
- Chuyện đêm nay trên Trường Thành, nếu tôi không bằng lòng bỏ qua cho Nhà họ Thẩm, chỉ e là ông cũng sẽ không giết chết tất cả những đệ tử Thần Tiên Môn ha.
Nghe vậy, Thẩm Thiên Vân hơi sửng sốt, nhưng ông không hề phủ định mà khẽ gật đầu.
Chuẩn không cần chỉnh.
Nếu như Nhà họ Thẩm thật sự muốn một phen sống mái với Tiêu Dương, dù gì Thẩm Thiên Vân cũng là con cháu Nhà họ Thẩm, có quan hệ ruột thịt, tuyệt đối sẽ không để Tiêu Dương ra tay với Nhà họ Thẩm! Vì vậy, mượn thế lực Thần Tiên Môn giết chết Tiêu Dương sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Thẩm Thiên Vân không giết người, chưa chắc Tiêu Dương đã diệt trừ đám đệ tử Thần Tiên Môn đang giả vờ hôn mê kia. Đến lúc đó, Thẩm Tiên Môn chắc chắn tìm tới cửa luôn rồi...
Một môn phái có lịch sử truyền thừa kéo dài suốt hơn ngàn năm nhất định không thiếu cường giả, không phải là thứ mà Tiêu Dương của hiện giờ có thể đối phó đâu.
Có thể nói, đêm nay Tiêu Dương đã đạt được mục đích của mình, cũng đi tới quyết định khiến hai bên cùng có lợi với Thẩm Thiên Vân. Hơn nữa bọn họ còn liên quan tới Thiên Tử Các, vì vậy chắc chắn sẽ không lật lọng đối phương.
- Tiêu Dương, cậu cứ yên tâm đi.
Thẩm Thiên Vân mở miệng nói:
- Cái chết của đám người Mạc Cát đêm nay, Thiên Tử các đã xử lý xong cả rồi, chỉ cần tùy ý bịa đặt một hung thủ thế thân thì sẽ không còn ai nghỉ ngờ cậu nữa.
Dù sao, chẳng ai ngờ rằng, một người trẻ tuổi như Tiêu Dương có thể đánh bại sự liên thủ do Mạc Cát và mười tám người nhóm Ảnh Tiên tạo thành.
Tiêu Dương trâm ngâm hồi lâu, trực tiếp mở miệng nói:
- Thì cứ nói là sư tôn Trường Bào của tôi giết đi.
Nghe vậy, Thẩm Thiên Vân kinh ngạc không thôi, nhìn Tiêu Dương với vẻ không thể tin được...
Nào có đồ đệ nào hiếm thấy đến vậy? Đùn đẩy hết tai họa mình gây ra lên đầu sư tôn!
Phải biết, nếu bị Thần Tiên Môn đuổi giết gắt gao, cho dù là top cao trên bảng xếp hạng sát thủ cũng sẽ sứt đầu mẻ trán, có thể bị uy hiếp tính mạng bất cứ lúc nào!
- Việc này...
- Cứ quyết định như vậy đi.
Tiêu Dương trực tiếp khoát tay, nói với vẻ đĩnh đạc:
- Đồ đệ gây họa, đương nhiên sư tôn phải gánh, đây là chuyện thường tình mà.
Thẩm Thiên Vân yên lặng mặc niệm cho vị sư tôn có đồ đệ như vầy nửa giây...