Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 332 - Chương 333: Hành Trình Trở Về!

Chương 333: Hành trình trở về! Chương 333: Hành trình trở về!Chương 333: Hành trình trở về!

Rời khỏi Nhà họ Thẩm đã khoảng ba giờ sáng, Thẩm Thiên Vân cũng đặc biệt gọi xe tới đưa Tiêu Dương trở về Nhà họ Quân.

Nhà họ Thẩm đương nhiên đèn sáng thâu đêm. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà xảy ra nhiều chuyện đến thế khiến Nhà họ Thẩm nổi lên chưa lâu, năng lực chưa đủ bị tổn thương nặng nề.

Thẩm Thiên Vân ngồi trên một chiếc ghế trong căn phòng nào đó trầm tư, bỗng nhiên, trong căn phòng yên tĩnh khẽ vang lên tiếng rên rỉ đau đớn nho nhỏ.

Nghe vậy, Thẩm Thiên Vân vội xông qua:

- Anh cả, anh tỉnh rồi.

Mí mắt Thẩm Băng Sơn cực kỳ nặng nề, châm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Thiên Vân, đôi mắt không khỏi lóe lên ý hận vô tận:

- Chú hai, Tiêu Dương chết rồi hả?

Nghe vậy, Thẩm Thiên Vân lập tức cười khổ lắc đầu nói:

- Anh cả, bởi vì phán đoán sai lâm của anh mà Nhà họ Thẩm chúng ta suýt nữa cũng đi tong luôn, giờ anh còn nghĩ đến Tiêu Dương?

Thẩm Băng Sơn nhíu mày, không hiểu ý Thẩm Thiên Vân.

- Mạc Cát chết rồi.

Thẩm Thiên Vân mở miệng nói tiếp:

- Tất cả những người của Thần Tiên Môn xuất hiện ở Trường Thành đều chết cả rồi!

- Cái gì?

Đôi mắt Thẩm Băng Sơn trừng lớn, tỏ vẻ không thể tin nổi, thực lực của Mạc Cát trong mắt ông ta đã đạt tới cảnh giới khó ai địch nổi...

- Sao có thể chứ?

Thẩm Băng Sơn kinh hãi nói:

- Sao Tiêu Dương có thể giết được Mạc Cát...

Sắc mặt Thẩm Thiên Vân hờ hững:

- Tiêu Dương không giết được, không có nghĩa là không ai giết được.

- Sát thủ Trường Bào!

Thẩm Băng Sơn vô thức mở miệng, không khỏi hít một hơi lạnh.

- Anh cả, anh nhất định phải nghe rõ những lời em sắp nói sau đây.

Sắc mặt Thẩm Thiên Vân nghiêm trọng thêm vài phần, châm chậm nói:

- Sau khi anh hôn mê, Mạc Cát làm Tiêu Dương bị thương, đúng lúc này, sát thủ Trường Bào xuất hiện, hơn nữa còn đại khai sát giới. Nếu không phải còn chút kiêng dè thân phận Thiên Tử Các của em, thì e là anh em mình cũng khó lòng thoát khỏi cái chết!

Con ngươi Thẩm Băng Sơn không khỏi lộ ra vài tia khiếp sợ.

- Sát thủ Trường Bào là một người vô cùng bao che khuyết điểm, tuy không giết chết chúng ta, nhưng đã đạt thành một hiệp nghị với em.

Thẩm Thiên Vân nói với vẻ nghiêm túc:

- Từ giờ trở đi, Nhà họ Thẩm tuyệt đối không được động tới Tiêu Dương! Nếu không, sát thủ sẽ tới tìm Nhà họ Thẩm tính sổ. Anh cả, tính nghiêm trọng của chuyện này, hẳn không cần em nói thêm nữa.

Thẩm Băng Sơn không khỏi nắm chặt nắm đấm, đôi mắt hiện ra vẻ không cam lòng.

Mạnh được yếu thua.

Ông ta hiểu rằng, dù có huy động toàn bộ lực lượng Nhà họ Thẩm, cũng không thể làm gì sát thủ Trường Bào!

- Hơn nữa sát thủ Trường Bào cũng thừa nhận chuyện đã giết chết Thành Văn, Phi Văn.

Thẩm Thiên vân tiếp tục nói:

- Trường Bào nói chúng ta có thể báo thù bất cứ lúc nào. Có điều, không được phép động vào Tiêu Dương!

Thẩm Băng Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm, lát sau, nâng mắt nói:

- Chú hai, tôi hiểu ý của chú, tôi sẽ không vì xúc động nhất thời mà khiến cả Nhà họ Thẩm rơi vào khốn khó đâu.

- Cái chết của Mạc Cát, Thân Tiên Môn nhất định sẽ phái người điều tra.

Thẩm Thiên Vân dặn dò:

- Đến lúc đó, chúng ta chỉ ần nói hung thủ là sát thủ Trường Bào, tuyệt đối không được nhắc tới hai chữ Tiêu Dương.

- Ai

Thẩm Thiên Vân vừa dứt lời bỗng đứng bật dậy, hét lớn ra phía cửa ngoài.

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra!

Một bóng người xông vụt qua, lớn giọng gào lên, giọng nói bén nhọn.

- Sao không được nhắc tới Tiêu Dương? Nó cũng có tội! Nó cũng đáng chết!

Giọng nói Mã Tĩnh Mỹ chói tai vô cùng, giọng nói đây chua ngoa! Đôi mắt bà ta là ý lạnh ngập tràn, hai đứa con trai lần lượt chết đã khiến thần kinh bà ta hoàn toàn sụp đổ.

- Chị dâu, chị bình tính một chút.

Thẩm Thiên Vân không khỏi chau mày, nói:

- Nếu chị đã nghe được chuyện em và anh cả nói thì hẳn là chị hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mã Tĩnh Mỹ thấp giọng gầm lên:

- Đương nhiên tôi biết! Đương nhiên tôi biết hai đứa con trai mình bị thây trò nhà kia hại chết!

Nghe vậy, đôi mày Thẩm Thiên Vân càng cau chặt.

- lm miệng!

Lúc này Thẩm Băng Sơn quát nhẹ một tiếng, trâm giọng nói:

- Chẳng lẽ bà không nghe thấy, người giết chết con trai của chúng ta chỉ có sát thủ Trường Bào, không liên quan tới Tiêu Dương sao?

- Nó là đệ tử của sát thủ Trường Bào! Mã Tĩnh Mỹ lại rít lên, đôi mắt đầy thù hận:

- Trường Bào có thể giết chết con chúng ta, tại sao chúng ta không thể đối phó với đệ tử của Trường Bào chứ?

Sắc mặt Thẩm Thiên Vân thay đổi:

- Chị dâu, chẳng lẽ chị thật sự không quan tâm tới tính mạng của tất cả mọi người trong Nhà họ Thẩm ư? Nhà họ Thẩm chúng ta không thể chọc vào sát thủ Trường Bào.

- Nhà họ Thẩm không thể chọc vào, nhưng Thần Tiên Môn có thể.

Mã Tĩnh Mỹ nghiêm túc nói:

- Chỉ cần Thân Tiên Môn ra tay...

- Chỉ sợ là trước khi Thần Tiên Môn kịp ra tay, Nhà họ Thẩm chúng ta đã chẳng còn nữa rồi.

Thẩm Thiên Vân ngắt lời Mã Tĩnh Mỹ.

- Tôi sợ gì chứ?

Giọng nói của Mã Tĩnh Mỹ vô cùng chói tai.

- Đủ rồi

Thẩm Băng Sơn lạnh lùng quát, nhìn chằm chằm Mã Tĩnh Mỹ, nói:

- Bà bình tĩnh một chút! Thù của hai con trai, tôi muốn báo hơn bất kỳ ail Thế nhưng, bây giờ là lúc báo thù sao?

Khuôn mặt Thẩm Băng Sơn âm u vô cùng, chầm chậm nói tiếp:

- Sát thủ Trường Bào ẩn náu trong chỗ tối, chỉ khi chúng ta nói với Thần Tiên Môn đám người Mạc Cát bị Trường Bào giết chết, hi vọng Thần Tiên Môn có thể tìm ra sát thủ Trường Bào và báo thù giết con thay chúng ta! Nhưng tuyệt đối không thể để Tiêu Dương bị liên lụy vào chuyện này, tôi biết, thông qua Tiêu Dương có lẽ sẽ càng dễ tìm được sát thủ Trường Bào hơn, nếu Thần Tiên Môn biết được mọi chuyện, cũng sẽ nghĩ tới đều này! Thế nhưng, một khi như vậy sẽ hoàn toàn chọc giận sát thủ Trường Bào, rất có thể Tiêu Dương sẽ bị giết chết, mà Nhà họ Thẩm chúng cũng không tránh khỏi số phận bị chôn cùng nó! Bà thấy đáng sao? Nếu thật sự như vậy, cho dù có xuống suối vàng thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào ăn nói với liệt tổ liệt tông Nhà họ Thẩm!

Khi ông ta nói những lời này, cho dù Mã Tĩnh Mỹ có không cam lòng bao nhiêu đi nữa cũng phải ngậm miệng không nói.

Đôi mắt bà ta lóe lên tia hận thù.

- Anh cả, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em cũng phải xử lý xong xuôi mọi chuyện mới được.

Thẩm Thiên Vân nói vậy rồi xoay người rời khỏi phòng. ...

Khoảng tám giờ sáng hôm sau, một chiếc xe thể thao màu đen đỗ lại trước Nhà họ Thủy trang. Lúc này, Thủy Ngưng Quân và anh em Mai Bộ Tướng đều đứng chờ ở cửa lớn. Thấy Tiêu Dương bước từ trên xe xuống, một âm thanh hớn hở bỗng vang lên:

- Đại cal

Tiêu Dương liếc mắt nhìn sang, vết thương của Chu Mạt vốn không nghiêm trọng, hiện giờ đã khỏi rồi. Lý Bái Thiên ngồi cạnh tuy vẫn phải băng bó nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều.

Hôm nay Tiêu Dương đến đây đương nhiên là để đón bọn họ quay về Minh Châu. - Hai đứa lên xe đợi trước đi, anh có chút chuyện cần nói với Thủy tiểu thư.

- Không sao, bọn em cũng không vội, đợi bao lâu cũng chẳng sao hết!

Chu Mạt nháy nháy mắt nói với Tiêu Dương.

Tiêu Dương đi tới trước người Thủy Ngưng Quân, lúc này anh em Mai Bộ Tướng cũng rất biết ý tránh mặt đi.

Hai người nhìn nhau.

- Tôi biết, tâm nguyện lớn nhất của em là được tự do trở lại, tiếp tục sự nghiệp trong giới giải trí.

Tiêu Dương mỉm cười nói nhỏ.

Thủy Ngưng Quân không khỏi sửng sốt, tuy đây là điều cô khao khát, nhưng cô nghĩ mãi không hiểu sao Tiêu Dương lại bỗng nhiên nói thế...

Tiêu Dương cười với vẻ bí hiểm:

- Em chỉ cần phối hợp làm một việc với tôi, chỉ trong vòng một tuần, có lẽ tôi có thể giúp em giải quyết chuyện bị sát thủ làm phiền.

- Việc gì?

Thủy Ngưng Quân hỏi.

- Rất đơn giản.

Tiêu Dương nói với vẻ nghiêm túc:

- Biến mất! Chờ điện thoại của tôi, khi tôi gọi điện thoại cho em, em phải biến mất hoàn toàn không để lộ tung tích, không được đi tới bất cứ đâu có người ngoài.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân lộ vẻ nghi ngờ, nhưng lát sau cô vẫn gật đầu trong vô thức.

- Ừm, tôi cũng phải đi rồi, sau này gặp lại!

Tiêu Dương nói xong chuẩn bị quay người rời đi...

- Ây, Tiêu Dương...

Thủy Ngưng Quân gọi Tiêu Dương, hơi chần chừ, nói khẽ:

- Nghe nói, thử thách để trở thành người thừa kế của Tam tiểu thư Nhà họ Quân là hạng mục kinh doanh "Sơn Hà Thư Họa”, anh... có phải anh sẽ đại diện Sơn Hà Thi Họa tham gia lần thi đấu sắp tới do liên minh tổ chức không?

Nghe vậy, Tiêu Dương nhìn Thủy Ngưng Quân, khẽ nở nụ cười:

- Hắn là em biết, Sơn Hà Thư Họa chỉ là công ty thư họa cấp một sao, không có tư cách dự thi...

Thủy Ngưng Quân vừa định nói tiếp, Tiêu Dương đã khoát tay tỏ ý dừng lại rồi mỉm cười:

- Có điều, vẫn còn thời gian một tháng, tôi nghĩ, nếu "Sơn Hòa Thư Họa" dành được tư cách dự thi thì cũng không có gì lạ cả. Được rồi, Ngưng Quân, sau này gặp lại!

Dứt lời, Tiêu Dương lập tức quay người rời đi.

Nhìn chiếc xe màu đen dần khuất tâm mắt, Thủy Ngưng Quân không khỏi tự thì thào với mình:

- Hẳn là anh biết, em có thể giúp anh chuyện này.

Có điều, Tiêu Dương không hề nhờ Thủy Ngưng Quân giúp đỡ mình. Để công ty cấp một sao trở thành công ty cấp hai sao, đối với Nhà họ Thủy chẳng qua chỉ cần phất tay một cái là được.

Anh em Mai Bộ Tướng bước tới cạnh Thủy Ngưng Quân.

- Từ hôm nay trở đi, phải chú ý động tĩnh của Sơn Hà Thư Họa một cách chặt chẽ, nếu...

Thủy Ngưng Quân hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

- Nếu trước khi hết hạn báo danh thi đâu mà Sơn Hà Thư Họa vẫn chưa vượt qua được thử thách tăng cấp thành công ty cấp hai sao thì nghĩ cách giúp đỡ bọn họ.

Chiếc xe màu đen thẳng tiến tới Nhà họ Quân. Trong xe, Chu Mạc ngồi ghế phó lái thỉnh thoảng lại đánh giá Tiêu Dương bằng ánh mắt đầy quái dị, khiến Tiêu Dương đang lái xe nổi hết cả da gà da vịt. Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, lên tiếng:

- Chu Mạt, cậu cứ nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì?

- Thật sự rất kỳ lạ.

Chu Mạt tỏ vẻ vô cùng thắc mắc:

- Đại ca, nhìn ánh mắt cái cô Thủy đại minh tinh kia, thì rõ là cô ấy thích anh mất rồi.

- Lão nhị, chuyện này thì có gì lạ đâu?

Lý Bái Thiên ngồi phía sau không khỏi mở miệng hỏi.

Chu Mạt cau mày:

- Rõ ràng em đẹp trai hơn đại ca nhiều đến vậy, tại sao chẳng có mỹ nữ nào thích em thế? Chuyện này thật chẳng hợp lẽ thường gì cả.

Tiêu Dương tí nữa là trượt từ tay lái xuống đất luôn.

Trong xe yên tính thật lâu...

Sau đó, một giọng nói vang lên.

Lý Bái Thiên vô cùng đồng cảm, gật đầu nói:

- Chú hai, dựa vào ngoại hình của chú thì việc này quả thực oan ức cho chú rồi! Hẳn là không nên vậy chứ.

Chu Mạt thở dài:

- Anh cả anh cũng không phải dạng vừa, trông anh cũng đẹp trai tung giời luôn đói!

- Đâu có đâu có, vẫn là chú hai ngoại hình như Phan An, tuấn tú lịch sự vô cùng.

Nghe hai người tâng bốc ngoại hình của đối phương, Tiêu Dương hoàn toàn cạn lời.

Hắn rất nói một câu:

- Hai cậu căn bản là anh em sinh đôi, trông giống y hệt nhau mài Đây... chẳng phải là đang khen chính mình sao hả?

Hắn cố nén mấy câu nổi da gà vang lên bên tai, cuối cùng cũng về Nhà họ Quân rồi.

Hơn tám giờ sáng, trước cửa Nhà họ Quân chẳng có mấy người, Quân Thiết Anh rời đi cũng chẳng khiến nhiều người để ý lắm. Cô mặc váy dài màu lam nhạt, duyên dáng yêu kiều, lúc này Quân Thiết Anh đã không cần gắn với chiếc xe lăn nữa. Sau khi xe dừng lại, Quân Thiết Anh lập tức mở cửa, lên xe.

Chẳng lưu luyến với tòa nhà rộng lớn bề thế kia chút nào.

Chiếc xe chạy thẳng tới sân bay!

Phong cảnh ngoài cửa xe không ngừng lùi về sau...

Trong chiếc xe yên tĩnh, Quân Thiết Anh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, con ngươi lộ ra tia chờ mong.

- Đại tiểu thư, sân khấu của cô... chỉ vừa mở màn thôi.
Bình Luận (0)
Comment