Chương 334: Người anh em, cậu làm rơi xà bông này!
Chương 334: Người anh em, cậu làm rơi xà bông này!Chương 334: Người anh em, cậu làm rơi xà bông này!
Lần này trở vê Minh Châu, đối với Quân Thiết Anh mà nói, quả thực là nơi mở màn sân khấu thực sự của cô! Hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi được tới lúc đứng lên rồi.
Cô có quá nhiều chuyện cần phải làm.
Cô cũng không hề quên, sâu trong trái tim mình, cô còn một lời hứa hẹn nữa, đứng trên sân khấu cao nhất thế giới...
Đương nhiên, chuyện đầu tiên Quân Thiết Anh phải làm là tiếp quản Sơn Hà Thư Họa.
Đó là sân khấu của cô, cũng là thử thách của cô.
Xe chạy thẳng tới sân bay, khi xe dừng ở bãi đỗ xe của sân bay, bốn người Tiêu Dương tiến vào phòng chờ. Hai chân Quân Thiết Anh vẫn chưa thể đi lại bình thường được, cần Tiêu Dương ở bên khẽ dìu. Khoảng mười giờ đúng, máy báy cất cánh.
Một tiếng vuf, máy bay lướt trên đường băng trên dài rồi phi thẳng lên trời.
- Vĩnh biệt, Quân tam tiểu thư.
Ở gần sân bay, một đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng máy bay biến mất, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt ác độc là vẻ đây chờ mong.
Bên cạnh người đó, một tên đàn ông khom người gật đầu:
- Mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi, dựa vào thủ đoạn âm thâm của chúng ta, số 5 đã âm thâm mang thuốc nổ lên máy bay, theo dự tính lúc trước, nửa tiếng sau, số 5 sẽ mở kíp nổ bom. Tới lúc đó máy bay nổ, người chết, có là ông trời cũng sẽ không cứu được.
Tiếng cười sắc lạnh vang lên.
- Người chết oan, muốn trách thì trách mình ngồi cùng chuyến bay về Minh Châu với Quân tam tiểu thư đi!
Âm thanh bạc bếo vang lên, đồng thời, bóng người quay người đi ra ngoài:
- Tôi thật mong chờ, tin tức đầu đề trên tất cả các báo chiêu hôm nay sẽ là: Tai nạn máy bay bất ngờ xảy ra, không ai may mắn sống sót.
- Nhớ kĩ, muốn thành chuyện lớn, không được câu nệ tiểu tiết.
Không khí thủ đô âm u lạ thường.
Nhà họ Thẩm, vị khách không mời cuối cùng cũng tới.
Không khí trong đại sảnh cực kỳ lạnh lẽo.
Trên đại sảnh, cửa lớn đóng chặt, một thanh niên mặc áo gấm, sắc mặc lạnh lùng vô cùng, sát khí trên người vô cùng đậm, đôi mắt như hai mũi tên nhọn quét về phía hai người Thẩm Băng Sơn và Thẩm Thiên Vân, giọng nói bén nhọn vô cùng:
- Các người chẳng lẽ không nghĩ tới việc phải cho Thần Tiên Môn một lời giải thích sao?
Sao Thần Tiên Môn có thể không giận cho được, vốn phái Thôi Đồng đi chỉ vì một Quân Thiết Anh. Không ngờ sau khi Thôi Đồng chết, Thần Tiên Môn lại bị người ta giết thêm đợt nữa, ngay cả đệ tử thứ hai Mạc Cát của Bình Thông Tiên cũng bị người ta giết.
Đối với Bình Thông Tiên mà nói, người của mình liên tiếp bị giết chết, hơn nữa còn bị giết chết khi ở thế tục là một nỗi nhục cực lớn.
Chỉ có điều, Bình Thông Tiên vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, không thể đích thân tới được. Người trước mắt này là con ruột của Bình Thông Tiên - Bình Sa Ngạn.
Giờ phút này, sặc mặt Bình Sa Ngạn cực kỳ âm trầm, nhìn hai người Thẩm Băng Sơn đầy lạnh lẽo.
Không khí cực kỳ áp lực.
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Băng Sơn tiến lên trước một bước, chắp tay trâm giọng nói:
- Bình công tử, chuyện đã qua, tôi cũng đã thuật lại tỉ mỉ cho công tử biết rồi, Thôi Đồng, và cả mấy người Mạc nhị sư huynh đều chết trong tay sát thủ Trường Bào...
- Hừi
Bình Sa Ngạn liếc Trâm Băng Sơn một cái sắc lẻm:
- Vậy... tại sao ông không chết? Chẳng lẽ thực lực của ông còn cao hơn cả Mạc nhị sư huynh của tôi à?
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn khẽ biến...
- Là vì tôi.
Thẩm Thiên Vân tiến lên trước một bước.
- Sở dĩ sát thủ Trường Bào tha mạng cho anh em chúng tôi bởi vì tôi là một trong tám Đại các lão của Thiên Tử Các.
Nghe vậy, đôi mắt Bình Sa Ngạn lóe lên tia sáng:
- Ông là một trong tám Đại các lão của Thiên Tử Các?
- Đúng vậy.
- Thế thì đã sao?
Bình Sa Ngạn lạnh lùng nói:
- Trước giờ tôi chưa từng nghe chuyện vương giả trong sát thủ sẽ nể mặt cơ quan nhà nước đâu! Nói, rốt cuộc các người còn gạt tôi cái gì?!
Thẩm Băng Sơn nói:
- Tôi dám thề với trời, hung thủ tạo thành tất cả những chuyện này, chính là sát thủ Trường Bào.
Vút!
Một chiếc roi dài gào thét trên không, ra tay nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã giáng lên người Thẩm Băng Sơn.
Tiếng kếu đau đớn vang lên, trên người Thẩm Băng Sơn đã có thêm một vết roi máu thịt mơ hồ.
- Bình công tử, cậu...
Thẩm Thiên Vân nhíu mày.
Đôi mắt Bình Sa Ngạn đều là sự lạnh lùng:
- Làm sao mà tôi biết có phải các người đang lừa gạt bản công tử hay không? Có điều...
Bình Sa Ngạn cười lạnh nói:
- Đến ngay cả tránh roi của bản công tử ông cũng không dám, tôi tin ông không có gan lừa gạt bản công tử.
VútI
Vừa dứt lời, Bình Sa Ngạn lại vung roi về phía Thẩm Băng Sơn.
Thẩm Băng Sơn cắn chặt răng, ông ta quả thực không dám trốn, một khi trốn, đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tội Thần Tiên Môn!
- Hắn là đủ rồi nhỉ!
Lúc này, sắc mặt Thẩm Thiên Vân có chút khó chịu. Ông đứng dậy, nhìn Bình Sa Ngạn, chầm chậm mở miệng:
- Ý thế hiếp người là tác phong của Thần Tiên Môn ư?
- Hừi
Sắc mặt Bình Sa Ngạn lạnh lùng:
- Bản công tử làm việc còn cần ông hướng dẫn à? Đừng tưởng ông là bát Đại các lão của Thiên Tử Các mà bản công tử không dám động tới ông!
Thẩm Thiên Vân thản nhiên nói:
- Trước giờ tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy. Chỉ có câu này không thể không nói, không phải ai cũng có thể mặc sức khinh bạc Nhà họ Thẩm chúng tôi đâu! Tôi nghĩ, cho dù Bình tiền bối đích thân tới đây cũng sẽ không làm vậy với anh cả tôi.
- Ông muốn chết phải không?
Sát ý trong mắt Bình Sa Ngạn dâng cao! Nắm chặt roi dài trong tay hơn.
- Đừng mài
Thẩm Băng Sơn cả kinh, vội vàng chắn trước người Thẩm Thiên Vân, ngẩng đầu nhìn Bình Sa Ngạn, nói:
- Bình công tử, cho dù cậu không để hai anh em chúng tôi vào mắt, thì giao tình giữa Nhà họ Thẩm và Bình tiên bối không phải mới một sớm một chiều, hi vọng có thể nể mặt lão tiên bối nhà tôi mà bỏ qua cho em trai tôi.
Khóe miệng Bình Sa Ngạn nhếch lên:
- Tại sao tôi lại phải nể mặt lão già ấy?
Sắc mặt hai người Thẩm Băng Sơn đều khẽ biến...
- Tôi có lời muốn nói!
Bỗng nhiên, một giọng nói chói tai vang lên, xông thẳng vào khiến mái tóc dài trở nên hơi rối.
- Vẫn nên để tôi nói rõ chân tướng mọi chuyện vậy.
Đôi mắt Mã Tĩnh Mỹ lạnh lão đến cùng cực, còn loáng thoáng chút điên cuồng.
Giây phút này, con ngươi hai anh em Thẩm Băng Sơn co rút.
- Tĩnh Mỹ!
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn thoắt đen đi vài phần.
Ánh mắt Bình Sa Ngạn trở nên nghiền ngẫm, ngắt lời Thẩm Băng Sơn, quay qua nhìn Mã Tĩnh Mỹ:
- Bà là ai2
- Tôi là phu nhân Nhà họ Thẩm, cũng là mẹ ruột của hai đứa con đã chết của Nhà họ Thẩm. Giọng nói Mã Tĩnh Mỹ chói tai vô cùng:
- Bình công tử, có những chuyện bọn họ không dám nói, vẫn nên để tôi nói ra thì hơnl
- Chị dâu...
- Đừng có cản tôi!
Mã Tĩnh Mỹ gào lên:
- Nếu như không thể báo thù cho Thành Văn và Phi Văn, cho dù Nhà họ Thẩm có tiếp tục tồn tại, tôi cũng Sẽ suy SỤp!
Mã Tĩnh Mỹ nhìn Bình Sa Ngạn bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiêm túc nói:
- Thật ra, hai người bọn họ đều bị sát thủ Trường Bào uy hiếp, không dám nói ra toàn bộ sự thật!
- Cái chết của tất cả mọi người, không phải chỉ do sát thủ Trường Bào, mà đồ đệ của Trường Bào là Tiêu Dương cũng không thoát khỏi liên quanl
Mã Tĩnh Mỹ nói:
- Đêm hôm qua là do Tiêu Dương hẹn chiến, mới dẫn đến cái chết của đám người Mạc Cát. Cho nên...
Sau khi thuật lại những gì mình biết, Mã Tĩnh Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu muốn tìm ra sát thủ Trường Bào, biện pháp hiệu quả nhất là ra tay với đồ đệ của Trường Bào!
Lúc này, Thẩm Thiên Vân không khỏi nhắm chặt mắt, ông đã không thể khống chế được tình cảnh trước mắt nữa rồi. Nếu hành động lần này hoàn toàn chọc giận sát thủ Trường Bào, Nhà họ Thẩm liệu có thể cản nổi sự trả thù của sát thủ Trường Bào không?
Khóe miệng Bình Sa Cát nhếch lên:
- Thì ra là vậy!
Gã cười lạnh một tiếng, liếc mắt về phía Thẩm Băng Sơn:
- Nhà họ Thẩm chủ, phu nhân của ông còn dũng cảm hơn ông nhiều đấy!
Gã nở nụ cười khinh miệt rồi lập tức phẩy tay áo rời khỏi đó.
Điêu gã muốn biết đã biết cả rồi.
Tiếp theo đây, chính là lúc Thần Tiên Môn trả thù sát thủ Trường Bào cùng tất cả những kẻ có liên quan!
Nhìn bóng lưng dần khuất của Bình Sa Ngạn, Mã Tĩnh Mỹ nở nụ cười cực kỳ điên cuồng.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn cực kỳ âm trầm, bước nhanh lên trước vài bước, hung hăng cho Mã Tĩnh Mỹ một cái bạt tai, đôi mắt ông ta ngập tràn lửa giận:
- Nhà họ Thẩm sắp bị bà hại chết rồi!
Mã Tĩnh Mỹ ngẩn ra, lát sau giương mắt gào thét:
- Tôi muốn nó phải chết đấy! Tất cả những người kẻ từng hại con trai tôi đều phải chết!
Đã điên thật rồi
Tiêu Dương không hề biết rằng, cho dù Thẩm Thiên Vân có ý che giấu, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi phận trở thành mục tiêu của Thần Tiên Môn. Đương nhiên, thực lực của Tiêu Dương vẫn chưa bị lộ ra, hiện giờ trừ Thẩm Thiên Vân ra thì chưa ai từng thấy uy lực của Thanh Liên Kiếm Ca cả.
Máy bay đã vững vàng trên bầu trời.
Trong khoang hành khách, hình như Quân Thiết Anh hơi bị say máy bay, vừa lên máy bay đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiêu Dương ngồi bên cạnh Quân Thiết Anh, tiện tay câm một cuốn tạp chí lên đọc, xung quanh rất yên tĩnh, phân lớn mọi người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau lưng truyền tới tiếng thì thâm, Tiêu Dương nghe được, không khỏi cười khổ.
Anh em Lý Bái Thiên vẫn chưa buông tha chủ đề người kia trông đẹp trai ra sao này nọ, xét tình hình hiện giờ thì e là chủ đề của anh em nhà này sẽ không dừng lại trong một chốc một lát được. Lát sau, Chu Mạt đứng lên tính đi WC rồi lắc lắc đầu trở về, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thật kỳ lạ quá đi, rốt cuộc ai đang ở trong WC vậy chứ, em qua đó mấy lần rồi mà vẫn chưa ra nữa.
Nghe vậy, Tiêu Dương hơi ngẩn ra:
- Người kia vẫn chưa ra à?
Ánh mắt Tiêu Dương có chút nghi ngờ, khoảng mười mấy phút trước, một thanh niên mặc bộ quần áo màu xám khá giản dị lướt qua người hắn đi về phía WC, đến giờ vẫn chưa thấy trở ra. Nếu không phải hiện giờ Chu Mạt bỗng nhiên nhắc tới, có khi giờ Tiêu Dương quả thực chưa nhớ ra.
- Chuẩn luôn!
Chu Mạt kẹp đùi lại trong vô thức, rõ là sắp không nhịn được nữa rồi, tức giận lầm bầm:
- Chẳng biết có phải người kia ngủ luôn trong WC rồi không.
Tiêu Dương cười cười không nói.
Khoảng năm phút sau, Chu Mạt dường như không nhịn nổi nữa, lại đứng lên.
- Không được! Em phải đi gõ cửa, xem xem rốt cuộc người kia làm gì trong WCI
Chu Mạt lao vê phía WC như tên bắn, có điều, nằm ngoài dự liệu của y, lúc y vừa vọt tới trước cửa phòng WC thì cửa bỗng mở ra...
Âm!
Chu Mạt đâm sâm vào người kia.
- Ây dal
Chu Mạt xoa xoa eo, không khỏi liếc tên thanh niên mặc áo xám kia một phát, rồi không nghĩ được gì nhiều, y trực tiếp vọt vào bên trong WC, nhanh chóng đóng cửa.
Sắc mặt thanh niên kia hơi tái, sau khi bị Chu Mạt đâm sầm vào, sắc mặt không đổi, chỉ châm chậm trở về chỗ ngồi của mình...
Khi đi ngang qua Tiêu Dương, hắn bỗng ngẩng đầu mỉm cười hỏi:
- Người anh em này, hình như sắc mặt cậu không được tốt?
Nghe vậy, người thanh niên hơi dừng lại, nhẹ lắc đầu đáp:
- Tôi không sao.
Dứt lời, đang định bước tiếp thì phía sau lưng bỗng truyền tới tiếng gào to đùng.
- Ấy, người anh em, xà bông của cậu rơi nèI
Chu Mạt cầm trong tay hộp đựng xà bông đi từ WC ra, gào lên với người thanh niên.