Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 335: Đếm Ngược Tính Mạng!

Chương 335: Đếm ngược tính mạng! Chương 335: Đếm ngược tính mạng!Chương 335: Đếm ngược tính mạng!

- Người anh em, xà bông của cậu rơi này.

Câu nói kia vừa dứt, không ít sắc mặt những người đang ngồi trên máy bay trở nên kỳ lạ, liếc Chu Mạt một cái rồi lại nhìn vê phía thanh niên áo xám, hình như là đang suy đoán quan hệ giữa hai người.

Có điều, lúc này trong tay Chu Mạt đang câm một hộp đựng xà bông, đi tới phía sau lưng thanh niên áo xám, võ vỗ vai gã, nói với vẻ đĩnh đạc:

- Người anh em, cậu bất cẩn quá đấy, làm rơi xà bông trong WC rồi này!

Sắc mặt thanh niên áo xám khẽ đổi!

Tên của gã, chỉ có một số hiệu, số 5I

Nhiệm vụ của số 5 trên chuyến máy bay này chỉ có một, đó chính là nhấn kíp thuốc nổ, làm nổ máy bay! Sau khi trà trộn vào chuyến bay một cách thuận lợi, số 5 lấy một hộp đựng xà bông nhìn trông chẳng chút thu hút nào ra, sau khi nhốt mình trong WC hồi lâu, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Việc tiếp theo gã cân làm là chỉ cần chờ đợi thời gian trôi qua, đợi tới khi quả bom sắp nổ, gã sẽ vận dụng khả năng của mình, mở cửa cabin máy bay ra, nhảy dù rời khỏi chuyến bay này và nhấn kíp nổi

Chẳng ngờ, cái tên ngu ngốc này lại phá hỏng vị trí đặt quả bom thuận lợi mà gã mất bao lâu mới tìm được, hơn nữa, còn mang trả lại mình hộp đựng thuốc nổ...

Giây phút này, đôi mắt số 5 bỗng lóe lên sát ý.

Gã nhận ra tên thanh niên ngu ngốc trước mặt này, là người cùng nhóm với mục tiêu của mình.

Sát ý chỉ lóe lên một giây rồi biến mất, rất ít người có thể nhìn thấy, nhưng mà, không có nghĩa là không ai cảm nhận được nó. Đúng lúc ấy, con ngươi người đang cúi đầu đọc tạp chí bỗng nhiên co rút, hơi nghiêng mặt, quét mắt đánh giá thanh niên áo xám một lượt.

Người thanh niên áo xám nhìn hộp xà bông Chu Mạt đưa tới với vẻ hời hợt, sau khi giơ tay nhận lấy thì quay người trở về chỗ ngôi của mình.

- Đúng là một tên lập di.

Chu Mạt lẩm bẩm một tiếng rồi lắc lắc đầu, trở về chỗ ngồi của mình, hơn nữa vất luôn việc này ra sau đầu, lại quay sang hỏi Lý Bái Thiên:

- Anh cả, vừa rồi anh có để ý xem lúc em đi ra, có không ít cô gái xinh đẹp nóng bỏng nhìn em với ánh mắt khác thường không? Chắc là cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra khí chất mê người của em rồi ha?

Ký Bái Thiên hơi rùng bình, hơi dịch dịch nửa người dưới ra xa Chu Mạt, nói:

- Ngược lại hoàn toàn luôn, đám gái đẹp kia chắc chắn không phải coi trọng chú đâu!

Chu Mạt cực kỳ khó hiểu, đồng thời cũng rất buồn bực.

Chẳng phải chỉ là nhặt được một hộp xà bông thôi sao!

Thời gian châm chậm trôi qua, khoang hành khách nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Ngồi phía sau Tiêu Dương mấy hàng, thanh niên áo trắng cầm chiếc hộp xà bông trong tay rồi dấu vào tay áo. Lát sau, khi thấy không ai chú ý, gã bỗng lật tay đặt nó xuống phía mặt dưới của ghế ngồi rồi thở phào một hơi. Sau đó số 5 điềm tĩnh đứng lên lần nữa, bước về phía trước của máy bay...

Trực tiếp lướt qua cabin máy bay, tiếp tục tiến lên trước. - Vị tiên sinh này xin hãy ngừng bước, phía trước là nơi không dành cho hành khác.

Một tiếp viên hàng không cản bước chân gã, nở nụ cười ngọt ngào, nói với giọng nói đầy dễ nghe.

Số năm cười cười với tiếp viên hàng không, hàm răng trắng tinh:

- Vị tiểu thư này ơi, thực ra tôi muốn...

Rồi số 5 bỗng nện một phát lên gáy tiếp viên hàng không, người kia lập tức ngã xuống.

Khi chưa ai kịp chú ý tới cảnh tượng này, số 5 đã xông thẳng lên trước, nhanh chóng hạ gục hai nhân viên bảo vệ, dao găm bén nhọn trong tay lóe lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã đặt dao lên cổ phi công:

- Mở cửa cabin ra.

Sự cố này xảy ra chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người bên trong đều bị số 5 hạ gục nhanh gọn, hành khách bên ngoài đương nhiên vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nên rõ ràng phi công cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện này. Hai tay phi công run lên, suýt nữa không tiếp tục điều khiển nổi máy bay được nữa, hai môi run rẩy:

- Cậu... Cậu muốn làm gì?

- Muốn làm gì?

Số 5 nhếch miệng cười lạnh:

- Ông đây cảm thấy khó chịu vô cùng khi ngồi máy bay nên muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Bớt bớt nói nhảm đi, giờ tao đến bên kia chờ, mày khôn hồn thì mở cửa cabin ra để tao nhảy xuống, không thì tao giết mày luôn!

Sát khí lan tràn!

Phi công căn bản không ngờ số 5 sẽ yêu cầu như vậy, cả người run lên, bỗng nhiên cảm thấy cổ mình nhói lên đau đớn. Cảm nhận được lưỡi dao sắc bén, phi công gật đầu như giã tỏi:

- Được! Được! Tôi đồng ý với cậu.

- Tốt lắm!

Số 5 không ngờ nhiệm vụ thuận lợi hơn gã nghĩ nhiều, mỉm cười, thu dao găm lại, quay người đi tới phía bên cạnh, nhanh chóng đeo ba lô nhảy dù lên lưng.

Vùi

Máy bay vẫn đang lơ lửng giữa trời không, số 5 mỉm cười chờ cabin được mở ra...

- Vĩnh biệt nhé, đám người sắp chết!

Số 5 nhấch miệng cười, nói với vẻ đây mong chờ.

Gió lớn bỗng ào ào thổi tới.

Cửa cabin mở ra, số 5 cười dữ tợn, bước lên trước một bước, bỗng tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới bên tai, lúc này số 5 không chút chần chừ, trực tiếp nhún người nhảy...

Chỉ cần gã rời khỏi cái máy bay này, sau đó nhấn kíp nổ, cái máy bay này, nhất định sẽ nổ tung thành từng mảnh.

- Cậu lại làm rơi sà bông rồi!

Giọng cực nhanh vang lên, đồng thời, vào lúc số 5 nhảy khỏi máy bay, chiếc hộp xà bông bay một đường vòng cung đầy xinh đẹp, rơi đúng vào trong túi quần số 5. Bóng dáng số 5 cũng biến mất ngoài cabin. Âm!

Cửa lớn đóng chặt lại.

- May mà kịp thời trả lại đồ cho người ta.

Tiêu Dương thì thâm một tiếng rồi quay người trở lại chỗ ngồi, khóe miệng khẽ nhếch:

- Nhặt của rơi không đút túi, phẩm chất con người mình tốt quá đi mất.

Khen mình một cách đầy vô liêm sỉ.

Tuy Tiêu Dương không biết động cơ thực sự của số 5 là gì, nhưng từ khi số 5 bước từ WC ra, hắn đã phát hiện có gì đó không ổn. Tia sát ý lóe lên rồi biến mất, và cả hộp xà bông kỳ lạ kia đều khiến Tiêu Dương cảm thấy bất an, vì vậy hắn bèn lưu ý động tĩnh của gã thanh niên áo xám.

Cũng may mà nhờ vậy, tất cả mọi người trên máy bay mới tránh được tai họal

Gió lớn cuốn theo mây trời.

- Há há hái

Cả người số 5 đang rơi tự do trên không, gã chưa vội mở dù, mà cười như điên một hồi, hưởng thụ khoái cảm khi rơi tự do với tốc độ chóng mặt này. Đối với sự huấn luyện mà gã đã trải qua, nhảy dù quả thật là một chuyện chẳng cần lo lắng.

Lúc này số 5 vẫn chưa hề hay biết, hộp xà bông kia đang yên vị trong túi quần gã.

Sau khi nhắm mắt hưởng thụ ba giây nữa, số 5 giơ tay lên, dù "phụp" một tiếng được mở ra, thân mình số 5 khựng lại dưới tác dụng của dù, đồng thời, gã lấy kíp nổ ra, ngửa đầu nhìn máy bay phía trên, nở một nụ cười thật tươi...

Nhấn mạnh nút màu đỏ kial

- Hãy để tôi nghe thấy tiếng nổ đầy tuyệt vời ấy nào!

Trong lòng số 5 sung sướng tới cùng cực, cùng với tiếng gió vù vù bên tai, âm thanh tích tích cũng vang lên...

- Âm thanh bom sắp nổ...

Số 5 mỉm cười tự nói:

- Không ngờ khoảng cách xa như vậy mà vẫn cảm nhận được âm thanh này...

- Âm thanh thân thương biết bao.

Số năm khép mắt lạ:

- Để tôi giúp các người đếm ngược nhé...

- Mười! Chín! Tám! Bảy! Sáu! Năm!

- Bốn

Khóe miệng số 5 cong lên...

- Ba

Bỗng nhiên, số 5 cảm thấy trong túi quần mình có thứ gì cứng cứng, gã hơi sửng sốt, đưa tay lấy nó ra...

- Hail

- Một

Con số đỏ tươi khiến con ngươi số 5 bỗng trợn trừng, giờ phút này, số 5 ngơ ngác không biết phải làm sao, ngay sau đó là sự hoảng sợ tột độ, đôi mắt trợn tròn tới mức không thể lớn hơn nữa...

- Không!IIII

Âm! Âm! Ầm!

Trên bầu trời, ba tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, trong khoảnh khắc khói lửa đỏ rực một góc trời! Tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên chưa tới một giây đã bị nổ cho tan tác!

Khi tính mạng đếm ngược!

Chỉ e tên này là người đầu tiên nhảy dù và đếm ngược tính mạng mình mà còn sung sướng đến vậy. Tiếng bom nổ gã luôn chờ mong đã mang hắn tới gặp Diêm Vương rồi!

Cho tới lúc chết, gã vẫn không thể nghĩ ra nổi, tại sao cái hộp xà bông này lại xuất hiện trong túi quần của mình, rồi chưa đầy một giây sau đó, tiếng nổ rung trời vang lên, gã hồn phi phách tán!

Bầu trời mênh mông tựa như chỉ vừa xảy ra chuyện nhỏ bé không đáng nói, gió lớn nhanh chóng thổi tan khói lửa bom nổ gây ra, bầu trời lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay Minh Châu...

Không ai trong số hành khách, kể cả Tiêu Dương biết rằng mình đã lượn một đường qua Quỷ Môn Quan. Khi tiếng bom nổ vang lên, máy bay đã rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của tiếng nổ rồi.

Trên đường băng dài của sân bay, máy bay dừng lại.

- Cuối cùng cũng tới rồi.

Máy bay hạ cánh, Tiêu Dương thở phào một hơi, trong đôi mắt là sự nhẹ nhõm thư sướng.

Đối với hắn mà nói, hắn vẫn thấy Minh Châu - nơi hắn xuất hiện đầu tiên ở thế giới hiện đại cho hắn cảm giác thân thiết hơn. Bắc Kinh nhà giàu danh giá nhiều như mây, cho dù đi tới chỗ nào cũng cảm thấy có chút áp lực.

Tuy sóng ngầm Minh Châu cũng không phải dạng vừa, nhưng lại có không ít người, không ít việc khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Bốn người cất bước rời khỏi sân bay, Tiêu Dương vẫn nhẹ dìu Quân Thiết Anh.

- Đại caiI Đại cal

Vừa rời khỏi máy bay, một giọng nói đầy kích động vang lên, đồng thời một bóng người vọt lẹ về phía bọn họ, hệt như chim cắt, giọng nói hưng phấn kia cứ như thể thấy tình nhân về vậy...

Hai tay dang rộng...

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Dương trực tiếp lôi Chu Mạt qua, và Bạch Húc Húc cứ thế ôm chặt lấy Chu Mạt.

Sự nhiệt tình của Bạch Húc Húc khiến Tiêu Dương hơi ngaij.

Có điều lúc này, sắc mặt Chu Mạt hơi xấu hổ, không khỏi nhìn Bạch Húc Húc với vẻ đánh giá, nhìn gương mặt trắng nốn non mềm kia, y ngượng ngùng mở miệng hỏi:

- Đằng ấy... là nữ giả nam à?

Ai nấy ngẩn hết cả raI

Dưới tình hình này mà đầu óc Chu Mạt còn lòi ra được suy nghĩ ấy, quả thực không thể không khiến người ta quỳ lạy bái phục mà.

Bạch Húc Húc buồn bực, y thấy đại ca trở về nên có hơi kích động mà thôi, ai ngờ... - Khu... Bạch Húc Húc cố nhịn xúc động kéo tay Chu Mạt sờ mình để chứng minh giới tính thật, liếc mắt sang bên cạnh, khi nhìn thấy Quân Thiết Anh, đôi mắt y trợn trừng!
Bình Luận (0)
Comment