Chương 336: Cho dù hóa thành tro cũng nhận ra con mụ này!
Chương 336: Cho dù hóa thành tro cũng nhận ra con mụ này!Chương 336: Cho dù hóa thành tro cũng nhận ra con mụ này!
Quân Thiết Anh đã đứng lên được trong cuộc họp của Nhà họ Quân!
Danh tiếng tuyệt thế thần y của Tiêu Dương truyền khắp Bắc Kinh, hơn nữa, là thân thích của Nhà họ Quân, đương nhiên Nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua tin tức này. Có điều, nghe được và chính mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhất là khi hình ảnh Quân Thiết Anh tàn tật hai chân đã trở thành thâm căn cố đế trong lòng mình, nay bỗng thấy Quân Thiết Anh đang đứng sờ sờ trước mặt mình...
Con ngươi Bạch Húc Húc trợn tròn, quả thực y không dám tin, chỉ vài ngày ngắn ngủi không gặp như vậy mà trước mắt mình lại xuất hiện kì tích.
- Chị họ, có phải em đang nằm mơ không?
Bạch Húc Húc há hốc miệng.
Quân Thiết Anh khẽ nở nụ cười:
- Em cảm thấy sao?
Ánh mắt Bạch Húc Húc chuyển dời mục tiêu sang Tiêu Dương, hai mắt sáng lên, không chút che dấu sự sùng bái trong mắt:
- Oal Đại ca anh lợi hại quá!
Bạch Húc Húc bước tới trước mặt Tiêu Dương, trên mặt là vẻ mong đợi khó nén, khoa tay múa chân thể hiện chiều cao:
- Đại ca, anh xem xem... có cách nào làm em cao hơn chút được không.
Tiêu Dương liếc Bạch Húc Húc một cái, lát sau, vỗ thật mạnh lên bả vai y:
- Rất khó...
Rồi nâng mắt nhìn hai bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước mặt, Tiêu Dương đẩy luôn Bạch Húc Húc đang đầy ưu thương sang một bên, mỉm cười tiến lên trước, phía đó, hai chị em Bạch Tố Tâm và Bạch Khanh Thành đang đứng.
Bạch Tố Tâm mặc trên mình bộ đồng phục giáo viên màu đỏ, dáng người đầy đặn xinh đẹp đều được thể hiện ra trọn vẹn; Bạch Khanh Thành đứng cạnh cô thì hai má hồng hồng, xem ra vết thương đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Tiêu Dương vừa tiến lên trước một bước, hai mĩ nữ trước mặt đã đồng thời bước lên, hơn nữa còn dang tay làm ra tư thế ôm...
Ha ha! Rõ là ở Minh Châu hắn được hoan nghênh hơn nhiều mài!
Trong lòng Tiêu đại gia đắc chí, có chút nóng lòng muốn được hưởng thụ cái ôm của mỹ nhân...
Đứng cạnh mỹ nhân!
Tiêu Dương khựng lại, hai chị em Nhà họ Bạch trực tiếp lướt qua Tiêu Dương, thân thiết ôm lấy Quân Thiết Anh.
- Thiết Anh, ước mơ của chị cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!
- Thật tốt quái
Hai chị em Nhà họ Bạch mỗi người câm một tay Quân Thiết Anh, trong mắt là sự kích động, vô cùng vui vẻ. Các cô đã nhận không ít áp lực khi đón Quân Thiết Anh tới Minh Châu, đồng thời các cô cũng không muốn mượn năng lực của Nhà họ Bạch để giải quyết mọi chuyện. Những ngày tháng ba chị em đã trải qua cùng nhau khi ấy, khiến tình cảm của các cô còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt.
Đương nhiên lúc này ba chị em nói không dứt chuyện, chỉ chốc lát, ba người đã bỏ lại một bóng dáng cô đơn...
Sau đó, chị em Nhà họ Bạch đón Quân Thiết Anh trở vê trung cư Thu Tâm, Tiêu Dương thì mang Bạch Húc Húc và anh em Lý Bái Thiên chạy tới Phục Đại.
Trong xe, Bạch Húc Húc kể Tiêu Dương nghe không ít chuyện xảy ra ở Minh Châu gần đây.
Thứ nhất, vụ án giao dịch thuốc phiện, vẫn chưa tìm được Trịnh Thu, hơn nữa, gần đây Minh Châu không ngừng xảy ra những vụ mất tích khác nhau, bao gồm cả Hoàng Phi Ưng hàng xóm của "rùa biển" từ thủa bé của Tô Tiểu San.
Thứ hai, bởi vì vụ buôn lậu ma túy của Trịnh Thu mà tập đoàn Hắc Sơn bị niêm phong, có điêu, không hề phát hiện hành vi bất hợp pháp trong hoạt động thường ngày của tập đoàn Hắc Sơn. Tất cả những gì Trịnh Thu làm đều là lợi dục lực lượng trong thế giới ngâm của tập đoàn Hắc Sơn, cho nên tuy rằng tập đoàn Hắc Sơn - con thuyên lớn trong giới kinh doanh ở Minh Châu này có hơi bị lắc lư trước gió bão, nhưng vẫn chưa bị đánh chìm. Hơn nữa còn có thế lực thần bí nào đó đổ vốn vào, trắng trợn thu mua cổ phiếu tập đoàn Hắc Sơn, đương nhiên là có ý muốn tiếp nhận tập đoàn Hắc Sơn, nhưng số cổ phần công ty nằm trong tay Trịnh Thu kia vẫn chưa có động tĩnh gì.
Thứ ba, cuộc tuyển chọn tinh anh của Vũ Phong Quán sẽ diễn ra vào mùng mười tháng này, hôm nay là mùng năm, vẫn còn năm ngày nữa.
Minh Châu thoạt nhìn bình yên nhưng sóng ngầm không ngừng dâng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành cục diện gió tanh mưa máu!
Giọng nói Bạch Húc Húc vẫn đều đều bên tai, Tiêu Dương lâm vào trầm tư, suy nghĩ tới việc tiếp theo phải làm, thời gian gấp gáp quá, tựa như mọi chuyện chọn cùng một lúc dồn tới vậy.
Mấy chuyện này đan xen vào nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới xung đột trong phạm vi cả nước.
Tiêu Dương vẫn chưa quên... ngọc tỉ truyền quốc!
- Dựa vào tính toán trong khoảng thời gian này, sau mười lăm năm lời đồn về ngọc tỉ truyền quốc xuất hiện, hẳn là xuất hiện vào khoảng thời gian thi đấu chọn tinh anh...
Tiêu Dương mở miệng suy đoán, xoay mặt nhìn Bạch Húc Húc:
- Có tiến triển gì về chuyện này không?
Tiêu Dương cũng không ôm hi vọng quá lớn, từ lúc Bạch Húc Húc mở miệng thao thao bất tuyệt mà chưa từng nhắc tới ngọc tỉ là hắn đã tưởng tượng được rồi.
Quả nhiên, Bạch Húc Húc nở nụ cười chua chát, lắc đầu, nói:
- Sắp tới, sau khi khai giảng, những kẻ lai lịch không rõ đổ về Phục Đại sẽ càng nhiều, không chỉ có thế lực trong nước, mà hình như cả thế lực nước ngoài cũng có hứng thú với ngọc tỉ truyên quốc. Đương nhiên, về phần tình hình cụ thể, tụi em không biết hết được.
- Không biết?
Tiêu Dương trừng lớn hai mắt, cau mày nói:
- Húc Húc, cho dù mấy người không tra ra tin tức, chẳng lẽ Thiên Tử Các không có tài liệu về mấy thế lực này sao? Nếu chút chuyện cỏn con ấy mà cơ quan tình báo của Thiên Tử Các cũng không làm được thì thật sự khiến Tiêu Dương thất vọng quá đỗi.
Sắc mặt Bạch Húc Húc càng thêm bất đắc dĩ, nói với vẻ phiên muộn:
- Người ta có tình báo, nhưng cũng phải nói thì chúng ta mới biết chứ.
Tiêu Dương nhíu mày nhìn Bạch Húc Húc với vẻ khó hiểu.
Bạch Húc Húc giải thích:
- Tiểu đội nhận nhiệm vụ ngọc tỉ truyên quốc lần này, trừ tiểu đội Lăng Thiên chúng ta còn có vài đội khác nữa, trong đó có cả thành viên của tiểu đội Thiên Tử - đội có năng lực mạnh nhất Thiên Tử Các!
Bạch Húc Húc nói với vẻ căm tức:
- Từ trước tới giờ tiểu đội Thiên Tử luôn có vị trí rất cao trong Thiên Tử Các, đương nhiên tiểu đội Thiên Tử cũng là đội nắm được tin tình báo đầu tiên, sau đó bọn họ sẽ truyền tin tức đi. Nhưng mà... Tiểu đội Thiên Tử không truyền tin tình báo cho Lăng Thiên chúng tai
Bị cô lập!
Lúc này Tiêu Dương đã hiểu ý của Bạch Húc Húc, chỉ bởi vì hai chữ "Lăng Thiên", hiện giờ trong Thiên Tử Các có không ít người đang khoanh tay đợi Lăng Thiên xấu mặt! Tiểu đội Thiên Tử cao ngạo đến vậy, sao có thể để Lăng Thiên cứ thế tồn tại chứ, vì vậy bọn họ không chịu tiết lộ tin tình báo cũng là điều dễ hiểu.
- Lam Hân Linh thì sao?
Tiêu Dương hỏi.
Dựa vào quan hệ của Lam Hân Linh với Lam Chấn Hoàn trong Thiên Tử Các, muốn bỏ qua tiểu đội Thiên Tử, nhận tin tình báo trực tiếp từ Lam Chấn Hoàn hẳn là không khó.
- Cũng chẳng có cách luôn.
Bạch Húc Húc khoát tay lắc đầu:
- Mấy ngày nay hình như Lam các lão đang bận chuyện thi đấu chọn tinh anh, nên chẳng thấy xuất hiện, ngay cả Lam Hân Linh cũng không liên lạc được với ông ấy.
Không có tin tình báo, trong cục diện hỗn loạn lúc này, tiểu đội Lăng Thiên chẳng khác nào con ruồi mù sờ lần đoán mò mọi chuyện ở Phục Đại này.
- Đứa con mồ côi của giáo sư, bọn họ đã phát hiện ra chưa?
Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, trực tiếp hỏi.
Đây mới là chuyện quan trọng, cho dù không có những tài liệu khác, có thể tìm được đứa con mồ côi của giáo sư là có thể tới gân nhất ngọc tỉ truyền quốc rồi.
- Hắn là chưa đâu.
Bạch Húc Húc lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay, người của các tiểu đội khác vẫn chỉ điều tra xung quanh Phục Đại, đồng thời cũng điều tra đám viên chức và học sinh ở Phục Đại, hẳn là vẫn chưa tìm thấy đứa con mồ côi của giáo sư đâu.
- Mười lăm năm, lúc ấy chỉ là một đứa trẻ hai, ba tuổi, cũng chưa ai từng trông thấy, ai biết bây giờ trông ra sao chứ?
Bạch Húc Húc thở dài:
- Quả thực hệt như mò kim đáy bể mài Tìm? Tìm em gái mầy ý!
Trong đầu Tiêu Dương không khỏi nhảy ra câu nói của chú Lan, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, câu này của chú Lan quả thực chuẩn khỏi chỉnh.
- Tiếp tục điều tra thôi.
Sau khi trầm ngâm một lát, Tiêu Dương đưa ra một quyết định, mở miệng nói:
- Đừng để ý tới khiêu khích của tiểu đội Thiên Tử, trong tay bọn chúng có tình báo, nhưng chưa chắc chúng ta không tra ra được. Nếu tất cả mọi người đang chờ xem trò hay của Lăng Thiên, vậy thì, Lăng Thiên chúng ta cứ trình diễn "trò hay" cho chúng xem thôi!
Ánh mắt Bạch Húc Húc chấn động, nắm chặt tay thành nắm đấm. Sau khi Tiêu Dương trở về, trái tim y tựa như được rót đầy lòng tin, gật đầu thật mạnh, nói:
- Đại ca, em nhất định sẽ tìm ra đứa con mồ côi của giáo sư sớm hơn bọn chúng!
Chiếc xe lao nhanh, chẳng bao lâu đã tới trước cửa Phục Đại.
Bạch Húc Húc vừa bước chân xuống xe, đã có cả đám tiếng hét vang lên.
Hệt như gà bay chó sủal
Cảnh tượng này được Tiêu Dương thu vào trong mắt, hắn không khỏi trợn to mắt, giọng nói có chút hâm mộ:
- Húc Húc, thật không ngờ mới vài ngày ngắn ngủi mà ở Phục Đại cậu đã được yêu thích như vậy.
- Sắc ma quét rác!
- Tên biến thái kia lại đến rồi!
Âm thanh thét chói tai không ngừng vang lên, phạm vi vài mét xung quanh chỗ Bạch Húc Húc đứng đã chẳng còn bóng dáng cô nữ sinh nào.
Bạch Húc Húc lặng lẽ liếc xung quanh một lượt, nỗi oan ức trong lòng chẳng thể giãi bày.
Đầu đuôi mọi chuyện chẳng là do Bạch Húc Húc bỗng nhiên nghĩ: Điều tra lâu như vậy mà vẫn chẳng phát hiện bóng dáng đứa con mồ côi của giáo sư, có khi nào đứa con mồ côi kia giả trang nữ sinh rồi lẩn trốn trong Phục Đại không? Sau khi nảy lên suy nghĩ này, khi quét dọn trong khuôn viên trường, mỗi lần có nữ sinh đi qua là y lại nhìn chằm chằm vào ngực rồi lướt xuống nhìn không chớp mắt phần dưới con gái nhà người ta...
Tất cả vì mục đích phá án!
Bạch Húc Húc hiên ngang lẫm liệt nghĩ
Có điều, danh hiệu "Sắc ma quét rác" nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt trong Phục Đại, trở thành nhân vật chỉ cần nữ sinh nghe thấy là biến sắc.
Thấy bóng lưng cô đơn của Bạch Húc Húc, vì tránh để thân phận bảo vệ cổng của mình bị tiêu tùng, Tiêu Dương quyết đoán lựa chọn tạm thời không xuống xe. Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên...
Là số lạ.
Tiêu Dương nhận điện thoại.
- Tiêu thần y, nếu như tin tức của tôi không sai sót gì thì hẳn là hôm nay anh đã quay lại Minh Châu nhỉ.
Giọng nói yêu kiêu mị hoặc. Tôn Thiến Thiến.
Tiêu Dương nghĩ một lát, lập tức nhớ ra giữa hắn và Tôn Thiến Thiến còn có một giao dịch.
Hắn lạnh nhạt mở miệng:
- Đúng vậy, hiện giờ tôi đang ở trước cổng chính của Phục Đại.
- Vậy thì tốt quá.
Giọng nói của Tôn Thiến Thiến phía bên kia đầu dây rõ là có chút vui vẻ:
- Đợi tôi ba phút, tôi lập tức tới đó.
Sau khi dứt lời, Tôn Thiến Thiến lập tức cúp máy.
- Đại ca, lại là gái xinh à?
Chu Mạt lập tức dán sát lại hỏi với vẻ đây hứng thú.
Tiêu Dương quay đầu lườm Chu Mạt một cái, bĩu môi nói:
- Chỉ là giao dịch thôi ấy mà.
Hắn quả thực muốn biết, rốt cuộc trong tay Tôn Thiến Thiến có manh mối gì liên quan tới đứa con mồ côi của giáo sư.
Chu Mạt cười he he, ánh mắt kia đã nói lên tất cả...
Đúng ba phút sau, trước cổng Phục Đại xuất hiện một bóng người xinh đẹp cao gầy, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp hệt như vừa được tắm gió xuân...
Giây phút này, khi Chu Mạt nhìn thấy gương mặt kia, sắc mặt y bỗng thay đổi, trong mắt là sự hận thù, nghiến răng nghiến lợi, tức đến sùi bọt mép:
- Là cô talII
Nghe vậy, Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Chu Mạt, nghi ngờ hỏi:
- Cậu quen Tôn Thiến Thiến à?
Chu Mạt nắm chặt tay thành nắm đấm:
- Cho dù hóa thành tro em cũng nhận ra con mụ này!