Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 339: Tôi Không Quen Tiêu Dương!

Chương 339: Tôi không quen Tiêu Dương! Chương 339: Tôi không quen Tiêu Dương!Chương 339: Tôi không quen Tiêu Dương!

- Hành động thất bại!

Trong căn phòng tối tắm, một bóng đen cao lớn bóp nát bấy tờ giấy trong tay, bàn tay đập mạnh lên bàn, tiếng động chói tai vang lên, thể hiện rõ sự tức giận của người này.

Sau lưng người đó, một tên thanh niên khúm núm cúi đầu, không dám lên tiếng.

Hành động lần này không chỉ thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách cực kỳ khó hiểu!

Số 5 lên máy bay làm nhiệm vụ không chỉ không thành công nhấn kíp nổ nổ tung máy bay, hơn nữa còn không thấy bóng dáng số 5 trong đám người hạ cánh.

- Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc số 5 đâu rồi không?

Giọng nói sắc bén tức giận vang lên.

Số 5I

Đương nhiên là đã tan thành mây khói từ lâu!

Không ai trả lời.

- Chúng ta đã mất đi cơ hội tốt nhất đối phó với Quân tam tiểu thư.

Giọng nói không cam lòng tiếp tục vang lên, nắm chặt tay thành nắm đấm, lát sau mới tiếp:

- Cho dù ra sao, tuyệt đối không được để Quân tam tiểu thư tiếp quản Sơn Hà Thư Họa một cách thuận lợi.

- Nghe lệnh của tôi...

Mệnh lệnh bí mật được truyền từ trong phòng tối ra bên ngoài, trong đêm tối, một bóng người lặng lẽ ra khỏi phòng rồi biến mất trong màn đêm ...

xxx

- Tiểu thư.

- Chào tiểu thư

Minh Châu, một tòa nhà xa hoa đẹp đẽ, một bóng người xinh đẹp bước tới, sắc mặt bình tĩnh.

Đối với giọng nói chào hỏi xung quanh, Đơn Mộng Nhi cứ như không có cảm giác gì, trực tiếp bước nhanh về phía trước, đôi mắt vẫn ngập sắc lạnh lẽo. Ả ta trực tiếp đẩy cửa một căn phòng ra, thở phì phì, câm cốc nước trên bàn uống ừng ực.

- Ai trêu chọc công chúa nhỏ của ba vậy nè!

Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên mỉm cười bước tới, nhìn Đơn Mộng Nhị,

Vừa dứt lời, lúc này Đơn Mộng Nhi bỗng đỏ bừng mắt, nhìn người đang bước tới.

Lúc này, người vừa tới không khỏi cả kinh, thu nụ cười lại, nhanh chóng bước lên phía trước:

- Mộng Nhị, làm sao vậy?

Hình như ông ta ý thức được chuyện gì đó đã xảy ra.

- Ba...

Đơn Bộng Nhi nói với vẻ đáng thương, còn hơi nức nở: - Hôm nay Mộng Nhi... bị người ta bắt nạtI

Sắc mặt người đàn ông trung niên ngạc nhiên vô cùng, đôi mắt lóe lên tia hung dữ:

- Ai dám cả gan bắt nạt con gái của Đơn Nhất Phong này!

Đơn Mộng Nhi rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Không phải mấy hôm trước Mộng Nhi có nói đã mời được thần y tới chữa bệnh cho ông nội sao, thế nhưng, hôm nay...

Đơn Mộng Nhi thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Tiêu Dương tặng ả hai cái tát, hai mắt mờ sương, nước mắt chực rơi, càng khiến Đơn Nhất Phong đau lòng không thôi. Ông ta chớp mắt một cách dữ tợn, nhìn dấu tay còn hồng hồng trên má con gái, càng thêm tức giận!

- Hừ, cái thứ không biết tốt xấu!

Đôi mắt Đơn Nhất Phong trở nên dữ tợn, lóe lên sát ý:

- Mộng Nhi, con muốn nó chết như nào?

Đơn Nhất Phong vừa mở miệng đã muốn lấy mạng Tiêu Dương, có thể thấy, thân phận của ông ta không tâm thường và từ nhỏ Đơn Mộng Nhi đã tiếp nhận nền giáo dục gia đình ra sao.

Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên thù hận, hồi lâu sau, hít sâu một hơi, nói:

- Trước tiên đừng để hắn chết!

Đơn Mộng Nhi hận Tiêu Dương thấu xương, hận không thể giết chết hắn ngay lập tức, nhưng mà đương nhiên ả không phải người chỉ biết sung sướng nhất thời, cô ả có lòng riêng!

- Y thuật của Tiêu Dương độc nhất vô nhị, lúc ở Bắc Kinh, trước mắt bao người, hắn quả thực đã chữa khỏi bệnh cho tam tiểu thư Quân gia - Quân Thiết Anh.

Đơn Mộng Nhi trâm giọng nói:

- Con tin rằng, nếu như hắn chịu ra tay, nhất định vết thương của ông nội sẽ không sao hết! Vào lúc này, nếu như ông nội có thể hồi phục, ưu thế của chúng ta sẽ càng lớn!

Nghe vậy, ánh mắt Đơn Nhất Phong cũng không khỏi lóe lên tia sáng.

Ông ta hiểu ý con gái mình.

Trâm ngâm hồi lâu, Đơn Nhất Phong trầm giọng nói:

- Nếu thằng nhóc Tiêu Dương kia thực sự có thể chữa khỏi cho ông nội con thì tốt, nhưng...

Đơn Nhất Phong cau mày:

- Cho dù nó có năng lực ấy, nhưng lại không muốn chữa thì phải làm sao?

- Đã xảy ra chuyện hôm nay, muốn mời hắn tới chữa trị theo lẽ thường quả thực không ổn.

Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

- Nhưng mà, nếu có lý do khiến Tiêu Dương không thể không ra tay thì sao?

Đơn Nhất Phong nhíu mày, hình như hơi hơi hiểu ý con gái.

- Qua chuyện hôm nay có thể thấy được, Tiêu Dương quả thực là một người rất chú trọng tình nghĩa?

Nói tới đây, đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên tia thù hẳn, cũng bởi vì tình nghĩa Tiêu Dương đối với anh em này mà ả ta phải xấu mặt trước mắt mọi người, hứng chịu nhục nhã!

- Nếu hắn đã là người nặng tình nghĩa như vậy, sớm muộn gì cũng phải chết vì tình nghĩaI Đơn Mộng Nhi cười lạnh nói:

- Đây là nhược điểm chí mạng của loại người như hắn! Chúng ta chỉ cần nắm trong tay sống chết của người hắn coi trọng nhất, thì không sợ hắn không ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của chúng ta!

- Tốt lắm! Mộng Nhi, chuyện này ba giao cho con làm, nếu như vết thương của ông nội con được chữa khỏi thì... con đã lập được công lớn đói

Đơn Mộng Nhi khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

- Đúng rồi, ba...

Đơn Mộng Nhi nghĩ nghĩ, không khỏi tò mò hỏi:

- Thân phận của đứa con mồ côi của giáo sư đã điều tra ra chưa?

Nghe vậy, Đơn Nhất Phong khẽ lắc đầu, thở dài:

- Chỉ dựa vào nửa miếng ngọc bội thì sao tìm được đứa con mồ côi của giáo sư một cách dễ dàng vậy được?

- Nửa miếng ngọc kia có khắc chữ "Vương”, rốt cuộc là có ý gì nhỉ?

Đơn Mộng Nhi nhíu mày, hỏi đầy nghi ngờ:

- Một chữ Vương, sao có thể chứng minh thân phận đứa con mồ côi của giáo sư đây?

- Đây quả thực là điều khiến người ta không hiểu nổi.

Đơn Nhất Phong cau mày nói:

- Mười lăm năm trước, thứ duy nhất giáo sư để lại để có thể chứng minh thân phận đứa con mồ côi là miếng ngọc bội này, trong quá trình tranh chấp thì vỡ thành hai nửa, một nửa nằm trong tay chúng ta, một nửa khác chẳng biết đang ở đâu. Nếu có thể tìm được nửa ngọc bội còn lại thì hẳn là sẽ tìm ra đứa con mồ côi của giáo sư một cách dễ dàng.

- Giáo sư đã chết đi kia rốt cuộc bị làm sao vậy nhỉ? Tất cả những gì ông ta làm chẳng lẽ chỉ để báo thù cho người con gái ông ta yêu sao?

Đơn Mộng Nhi nhíu mày nói:

- Giáo sư kia họ Dương, thì sao lại khắc chữ vương lên ngọc bội chữ? Chẳng lẽ là để đánh lạc hướng ánh mắt của tất cả mọi người?

Đơn Nhất Phong thở dài lắc đầu:

- Họ tên căn bản không quan trọng, có lẽ đứa con mồ côi của giáo sư không dùng tên thật của mình để trà trộn vào Phục Đại. Hiện giờ ngoại trừ phần lớn thế lực nước ta ra, không ít thế lực nước ngoài cũng mon men tới. Theo cha biết thì thế lực Đoạn Đao Lưu của Đảo Quốc, Đảng Tả Thủ của nước Mỹ, Hội Tam Thương của nước Ý vân vân đều đã xuất hiện ở xung quanh Minh Châu. Trừ những thế lực mạnh trong nước ra, trong cuộc tranh đoạt ngọc tỉ truyên quốc này, bọn chúng đều là đối thủ không thể bỏ qual

- Hừi Chẳng lẽ rồng mạnh không cắn nổi rắn rếtI

Đơn Mộng Nhi lạnh lùng nói:

- Mặc kệ bọn chúng uy nghiêm mạnh mẽ ở địa bàn của mình thế nào, đây là Minh Châu, không phải chỗ để bọn chúng giương oail

Đơn Nhất Phong nhìn Đơn Mộng Nhi với ánh mắt khen ngợi:

- Mộng Nhi, cha cũng chỉ có một đứa con gái là con. Con cũng dần dần có thể đảm đương trách nhiệm rồi, chức hội trưởng hội Dị Thuật Minh Châu, cha sẽ giúp con giành được nói

Đơn Mộng Nhi cười vui vẻ...

Màn đêm càng thêm tăm tối.

Không khí yên tĩnh, một chiếc xe Mercesdes màu đỏ dừng ở gần sân bay.

- Đi thôi! Bọn họ đang chờ rồi.

Lam Hân Linh đưa Tiêu Dương tiến vào sân bay, đi qua con đường đặc thù thẳng tới trước một cánh cửa đang đóng chặt:

- Bên trong chính là bốn thành viên tiểu đội Xích Hỏa của Thiên Tử Các. Hiện giờ bọn họ đi Đảo Quốc làm một nhiệm vụ tuyệt mật, anh chỉ cần đi cùng bọn họ tới Đảo Quốc là được, những chuyện khác đừng hỏi nhiều.

Sau khi dặn dò Tiêu Dương, Lam Hân Linh quay người rời đi, quy tắc đã quy định rõ nên cô không thể tiến vào.

- Tiểu đội Tham Ăn (đồng âm với Xích Hỏa)?

Tiêu Dương thì thâm một tiếng, trong đầu hiện lên hình tượng bốn bé tham ăn đáng yêu vô cùng, không khỏi cười khẽ. Có thể cùng bốn bé tham ăn cùng tới Đảo Quốc cũng là một loại tình thú đấy chứ.

Đẩy cửa ra...

Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương nhất thời cứng đờ.

Trước mắt, quả thật là bốn kẻ tham ăn!

Mỗi người đều đang cầm đồ ăn vặt ăn ăn, có điều, khác với tưởng tượng của Tiêu Dương ở chỗ, bốn người tham ăn này chẳng hề xinh đẹp đáng yêu mà dáng người cao to. Tiêu Dương bi thương phát hiện, bốn người trước mắt này, dù là ai cũng to khoảng gấp đôi hắn.

Hơn nữa, toàn bộ đều là các anh giail

Tóc nhuộm đỏ rực.

Đây là tiểu đội "Tham Ăn" của Thiên Tử Các à?

Tiêu Dương im lặng nuốt nước bọt, khóe miệng co rút. Hắn tưởng tượng rất xấu xa rằng, nhiệm vụ bốn người này phải chấp hành có phải là thông qua cách ăn hùng hục như lợn để lũng đoạn thị trường tài chính Đảo Quốc không nhỉ?

Tiêu Dương đẩy cửa vào khiến bốn người kia chú ý, tốc độ ăn cũng chậm lại, ánh mắt đổ dồn lên người Tiêu Dương, lát sau, bốn người đồng thời đứng lên.

Tiêu Dương càng thêm bi thương, bốn người này đều cao một mét chín có thừa, vừa to vừa dài như vậy quả thực chẳng khác gì người khổng lồ.

- Người anh em, cậu chính là người muốn cùng chúng tôi đi Đảo Quốc đấy à?

Một người trong số đó bước tới bắt chuyện, không hề ý thức được tay mình đang đầy tương gà cay mà dùng nó võ võ lên bả vai Tiêu Dương.

Tiêu Dương cảm giác sắp lệch cả vai, vội vàng gượng cười gật đầu đáp:

- Đúng thế.

- Ây, anh em đều là người một nhà, đừng quá câu nệ.

Lại một người khổng lồ khác cười cười đưa gói khoai tây sấy cho Tiêu Dương: - Người anh em, cậu tên gì?

Tiêu Dương lấy một cọng khoai tây, đáp:

- Tôi họ Tiêu...

- Gì cơ?I

Một giọng nói khác vang lên, bốn người khổng lồ đều đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Dương:

- Thế mà cậu cùng họ với tên khốn kiếp Tiêu Dương - tiểu đội trưởng Lăng Thiên đấy à?

Khóe miệng Tiêu Dương co rút mạnh vài phát.

Hồi lâu sau, hắn nhìn bốn người khổng lồ với vẻ cẩn thận, mở miệng thăm dò:

- Các anh có thù hẳn gì với Tiêu Dương à?

- Người anh em, chẳng lẽ cậu không biết mấy việc ác độc Tiêu Dương làm sao?

- Tiêu Dương... việc ác độc gì cơ?

Tiêu Dương ngu luôn.

- Xem ra người anh em là lính mới nhỉ!

Một người khổng lồ trong số đó thở phì một tiếng, khuôn mặt giận dữ:

- Tên khốn kiếp Tiêu Dương kia là ác tặc mà ai ai trong Thiên Tử các cũng muốn chém chết! Cái tên khốn kiếp kia vừa mới gia nhập Thiên Tử Các đã mở miệng ngông cuồng, tuyên bố nói tất cả tiểu đội của Thiên Tử Các đều là đồ bỏ đi, còn đặt tên tiểu đội là tiểu đội Lăng Thiên, đến cả tiểu đội Thiên Tử hắn cũng không thèm để vào trong mắt! Thật sự là cái đồ ngông cuồng quá mức!

- Đúng vậy! Tôi mà chạm trán cái tên Tiêu Dương này, chắc chắn tên đó đẹp mặt rồi!

- Tôi lại muốn gặp một lần xem phải chăng tên đó có ba đầu sáu tay, nên mới dám khiêu khích tất cả mọi người trong Thiên Tử Các!

- Còn nữa, nghe nói Tiêu Dương chèn ép đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ, đến ngay cả con gái của Lam Các Lão cũng bị ép gia nhập tiểu đội Lăng Thiên của hắn!

Bốn người đồng thời biểu lộ sự căm tức với cái tên Tiêu Dương ra trước mặt hắn.

- Người anh em, cậu họ Tiêu, chẳng lẽ có quan hệ gì với tên Lăng Tiêu kia à?

Ánh mắt bốn người đồng loạt chiếu thẳng Tiêu Dương.

Nghe vậy, Tiêu Dương hơi ngẩn ra, rồi vỗ bộp cái lên ngực, nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt:

- Làm gì có chuyện đó? Tôi không quen Tiêu Dương!
Bình Luận (0)
Comment