Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 340: Đồ Con Rùa, Cười Cho Ông Mày Xem Cái Nào!

Chương 340: Đồ con rùa, cười cho ông mày xem cái nào! Chương 340: Đồ con rùa, cười cho ông mày xem cái nào!Chương 340: Đồ con rùa, cười cho ông mày xem cái nào!

Nhìn vẻ mặt phẫn hận của bốn gã khổng lồ này, nếu hắn thừa nhận mình là Tiêu Dương, chắc sẽ bị đạp ra ngoài luôn quá.

- Tôi không quen Tiêu Dương!

Nói với vẻ trôi chảy tự nhiên, đến tim cũng chẳng thèm đổi nhịp, có thể thấy được Tiêu trạng nguyên quả thực rất trấn định, dù gì thì chỉ cân không thừa nhận thân phận là ổn rồi.

- Vậy thì tốt!

Một người khổng lồ cười cườ võ bả vai Tiêu Dương:

- Không có quan hệ gì với Tiêu Dương thì chính là anh em của chúng tôi rồi!

- Ngồi xuống nói chuyện nào.

Sau khi Tiêu Dương ngồi xuống, bốn người khổng lồ lần lượt tự giới thiệu, cầm đầu đám "Tham ăn' là người đã cho Tiêu Dương khoai tây, cực kỳ khỏe mạnh, giọng nói ồm ồm:

- Tôi là tiểu đội trưởng đội "Xích Hỏa", tên Phú Xuyên Long! Bốn người chúng tôi đều là anh em kết nghĩa!

- Hóa ra là đội trưởng Phú Xuyên Long của đội "Tham ăn”, thất kính thất kính.

Tiêu Dương cứ cảm thấy cái tên này có chút là lạ, nhất quyết không nghĩ tới nó nữa luôn.

Người bên cạnh Phú Xuyên Long lúc này mới cười nói:

- Tôi là lão nhị, Sử Phúc Long!

- Lão tam, Cổ Tiêu Bái!

- Lão tứ, Ngụy Thân Kiml

Bốn người tiểu đội "Tham Ăn" lần lượt giới thiệu tên.

Ánh mắt Tiêu Dương quét qua bốn người.

Phú Xuyên Long, Sử Phúc Long, Cổ Tiêu Bái, Ngụy Thân Kiml

Tiêu Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao bốn người này có thể tạo thành đội tham ăn rồi, hơn nữa còn kết nghĩa anh em. Tên của bọn họ, không ai không liên quan tới nửa người dưới!

- Người anh em, cậu tên gì?

Phú Xuyên Long hỏi.

- Tiêu Dương...

Tiêu Dương mở miệng, bốn người kia đồng thời trợn trừng mắt, giây phút này, Tiêu Dương cảm giác da gà nổi hết cả lên, cái khó ló cái khôn, bèn kéo dài chữ Dương...

-... Diêm Vương...

- Tiêu Diêm Vương?

Bốn người quay sang nhìn nhau, lão tứ Ngụy Thân Kim bỗng cười nói:

- Tên cậu lạ thật đấy. - Có điều, vẫn dễ nghe hơn Tiêu Dương nhiều.

Lão tam Cổ Tiêu Bái cười cười tiếp lời:

- Tiêu Diêm Vương, cái tên nghe rất bá đạo!

- Khụ.

Tiêu Dương ho nhẹ một cái, không kìm được mà mở miệng hỏi:

- Mấy người... thật sự ghét cái tên... Tiêu Dương kia vậy à?

- Đương nhiên rồi!

- Tất cả những thành viên trong Thiên Tử Các đều ghét Tiêu Dương đó, hắn ấy à...

Tiêu Dương vội vàng khoát tay chặn lời Sử Phúc Long lại, hỏi:

- Về mấy chuyện kia của Tiêu Dương, các anh đã tận mắt thấy hay chính tai nghe được hắn nói à?

- Không phải.

Phú Xuyên Long thành thực nói:

- Có điều, ai cũng bảo thế, nên chắc không sai đâu.

- Lại là đám tiểu đội Thiên Tử giở trò quỷ!

Tiêu Dương thầm mắng trong lòng, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Chắc chắn là đám tiểu đội Thiên Tử đồn ra để bôi đen hình tượng của hắn, khiến cả Thiên Tử Các đều cô lập Tiêu Dương và tiểu đội Lăng Thiên của hắn.

Tiểu đội Thiên Tử có uy tín cực cao trong Thiên Tử Các, chuyện bọn chúng chính miệng nói ra, hẳn là mọi người sẽ tin tưởng.

Lam Chấn Hoàn từng nhắc nhở Tiêu Dương, đặt tên "Lăng Thiên" e rằng sẽ rước tới không ít phiền toái, hiện tại xem ra đúng là như vậy. Đầu tiên là khống chế tin tình báo không cho truyền xuống, sau đó để nội bộ Thiên Tử Các bài xích tiểu đội Lăng Thiên...

- Chắc thời gian cũng hòm hòm rồi đấy, anh em mình chuẩn bị xuất phát thôi.

Lúc này Phú Xuyên Long đứng lên, đồng thời xách túi đựng đồ ăn vặt to đùng bên cạnh mình lên, gặm một miếng khoai tây, nói:

- Người anh em, đi thôi!

Ba người còn lại cũng đồng loạt đứng lên, hơn nữa trong tay ai cũng cầm cái túi đựng đầy đồ ăn vặt.

Rốt cuộc là đi chấp hành nhiệm vụ hay đi du lịch vậy?

Tiêu Dương trợn mắt há mồm nhìn bốn bóng lưng to cao, lát sau, hắn cũng nhanh chóng bước theo.

Một chiếc máy bay nhìn cực kỳ bình thường.

Sau khi lên máy bay, bốn thành viên đội "Tham Ăn" vẫn tiếp tục ăn vặt, cuối cùng Tiêu Dương cũng không chống lại được sức hấp dẫn của mỹ thực, ra nhập đại quân "Tham Ăn'.

Cho dù nhiệm vụ mỗi tiểu đội Thiên Tử Các nhận được phải giữ bí mật, có điều, cùng là thành viên trong Thiên Tử Các, nên bốn người đội "Tham Ăn" không hề đề phòng Tiêu Dương, dăm ba câu đã tiết lộ nhiệm vụ lân này của bọn họ.

Nơi máy bay hạ cánh là thành phố Osaka của Đảo Quốc, nhiệm vụ chính của "Tham Ăn" là đón một nhân vật quan trọng trong nước từ thành phố Osaka trở về Trung Quốc. Điều này khiến Tiêu Dương có chút nghỉ ngờ.

- Nếu là nhân vật quan trọng trong nước thì sao lại tới Osaka Đảo Quốc làm gì?

Tiêu Dương không kìm được mà hỏi thăm:

- Hơn nữa, bên cạnh người đó không có vệ sĩ sao?

- Người anh em, những chuyện này đâu phải chúng tôi hỏi là được biết.

Cổ Tiêu Bái ôm ôm đáp:

- Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ hộ tống người trở vê an toàn, còn những chuyện khác, ai hỏi nhiều làm gì.

Tiêu Dương nhìn bốn vị "Tham Ăn" khổng lồ này một lượt, không khỏi gật nhẹ đầu, có đôi khi, biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

- Người các anh phải hộ tống là ai vậy?

- Là người này này.

Phú Xuyên Long lấy một tấm hình ra, đưa tới trước mặt Tiêu Dương, ánh mắt Tiêu Dương quét qua, là một ông già tóc bạc, đôi mắt hung dữ sắc bén như chim ưng, nhìn có vẻ đã rất già rồi:

- Đây là...

- Là một nhà nghiên cứu trong nước đã ở lại Đảo Quốc rất nhiều năm.

Tiêu Dương gật đầu, không hỏi nữa.

- Người anh em, cậu cũng có nhiệm vụ ở Osaka hả?

Sử Phúc Long tò mò hỏi

- Không phải đâu...

Tiêu Dương hơi chần chừ, rồi hơi xấu hổ nói:

- Nghe nói đậu hủ ở Osaka rất ngon...

Vừa dứt lời, bốn người "Tham Ăn" tròn mắt nhìn Tiêu Dương...

Lát sau.

Lão tứ Ngụy Thân Kim nháy nháy mắt cười với Tiêu Dương, cười he he:

- Đậu hủ Osaka không những rất ngon mà còn vừa trắng vừa mềm nữa.

Bốn người nhìn nhau cười đầy vẻ hiểu ý.

Tiêu Dương trợn hai mắt, chẳng qua hắn chỉ kiếm bừa một lý do qua loa với đám "Tham Ăn" này thôi, cơ mà giờ thì hay rồi, hình như người ta hiểu sai ý hắn thì phải?

Cổ Tiêu Bái vỗ vỗ vai Tiêu Dương với vẻ sâu xa:

- Cậu trông trẻ như vậy, tò mò thế cũng là chuyện bình thường. Không sao hết, là đàn ông cả mài

Sử Phúc Long cười ha hả:

- Người anh em, chúc cậu may mắn.

- Có điều, phải chú ý an toàn đấy nhé.

Phú Xuyên Long nhắc nhở. Tiêu Dương hoàn toàn cạn lời.

Từ Minh Châu tới Osaka phải bay khoảng ba tiếng. Đám người Tiêu Dương xuất phát lúc nửa đêm, lần này không ai làm rơi xà bông trên máy bay nên dưới bữa tiệc đồ ăn của đám "Tham Ăn", khoảng tờ mờ sáng, bọn họ đáp xuống sân bay Osaka.

Bốn người "Tham Ăn' đã giải quyết sạch sẽ bốn túi to đồ ăn vặt lúc trước, sau khi máy bay hạ cánh, bọn họ rời khỏi sân bay, ánh đèn lập lòe không rõ, trời vẫn chưa sáng hẳn, không khí hơi lạnh.

Tiêu Dương và bốn người Phú Xuyên Long cùng nhau rời khỏi sân bay có vẻ là điêu không cần thiết, có điều bốn người này cứ nhiệt tình để Tiêu Dương đi giữa. Mỗi bên hắn có hai người, nhìn qua giống như công tử nhà giàu mang theo bốn vệ sĩ cao to lực lưỡng, uy phong đường đường, có điều sự buồn bực trong đó chỉ Tiêu Dương hiểu.

- Đói quá đi!

Ngụy Thân Kim xoa xoa bụng, vừa rời khỏi sân bay không bao xa, y đã lâm bầm nói.

Khóe miệng Tiêu Dương hung hăng co rút một hồi, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao bốn tên khổng lồ này lại to cao như vậy rồi.

Đường phố vắng lặng, lúc này chưa cửa hàng nào mở cửa, trừ việc thỉnh thoảng có mấy chiếc xe lao qua đường thì không khí tĩnh lặng như băng. Bốn người trực tiếp đi thẳng sang con đường đối diện, bỗng nhiên, tiếng nhạc cực to truyền tới từ một chỗ quẹo, cùng lúc đó, tiếng lốp xe kít kít ma sát trên đường cũng vang lên.

Mấy chiếc xe thể thao vụt lao từ chỗ quẹo ra.

Lúc này, đám người Tiêu Dương vừa khéo đi tới giữa đường, đúng lúc này, bóng người không khỏi lùi ra sau vài bước, mà mấy chiếc xe thể thao kia cũng phanh gấp.

- kkxk*+k*x*%*%

Một tên thanh niên tóc nhuộm đỏ rực ngậm trong miệng điếu thuốc nhảy xuống, gào thét gì đó với bọn Tiêu Dương.

Âm Âm ÂmI

Mấy thanh niên trên những chiếc xe thể thao khác cũng nhảy xuống xe, ép sát bọn Tiêu Dương, đứa nào cũng mặt mày hung ác, liếc nhìn Tiêu Dương, miệng nói gì chẳng hiểu.

- Bọn nó nói gì vậy?

Tiêu Dương không khỏi thấp giọng hỏi Phú Xuyên Long đứng bên cạnh.

- Quỷ mới hiểu.

Phú Xuyên Long nhếch miệng.

- Đại ca, anh nói câu này quá chuẩn!

Ngụy Thân Kim cười ha ha:

- Những lời quỷ nói, đương nhiên chỉ quỷ mới hiểu!

- Tôi nghĩ bọn họ hẳn là người của hội Hồng Diệp(lá đỏ) ở Osaka.

Ánh mắt Sử Phúc Long liếc nhìn chiếc lá đỏ được thêu trên ngược mấy thanh niên kia:

- Hội Hồng Diệp là bang xã hội đen lớn nhất Osaka. Xem ra vận may của chúng ta không tồi, vừa xuống máy bay đã gặp được bọn chó hội Hồng Diệp. Nhìn dáng vẻ bọn này thì chắc là thuộc thành phần đảng vô vị dậy sớm đua xe ấy mà. Lúc này, Cổ Tiêu Bái bỗng nhiên đứng dậy, gào lớn với đối phương:

........

Tiêu Dương trợn mắt nhìn Cổ Tiêu Bái với vẻ khâm phục:

- Cổ tam ca, không ngờ anh còn biết nói tiếng Đảo quốc.

Cổ Tiêu Bái quay đầu lại nhếch miệng cười he he:

- Lão tử không hiểu đám ngôn ngữ của quỷ này đâu, chỉ gào loạn lên với bọn nó để hack não bọn nó thôi.

Nhìn bộ dáng đắc chí của Cổ Tiêu Bái, bốn người không khỏi cùng lui vê sau một bước.

- Baka (đồ ngu)!

Mười tên thanh niên gội Hồng Diệp trước mắt hình như phát hiện Cổ Tiêu Bái đang đùa đám mình, không khỏi bừng bừng lửa giận, gào lớn một tiếng với Cổ Tiêu Bái, đồng thời có một số kẻ lôi dao gấp của mình từ Xe ra.

- Xùy! Quỷ nhỏ, mày nghe hiểu tiếng Trung Quốc ông đây đang nói không?

Cổ Tiêu Bái nhìn đám lưu manh này bằng một con mắt rồi quay đầu nhìn đám Tiêu Dương, cười he he:

- Mấy người có tin, tôi mắng bọn nó mà bọn nó còn cười không?

Bốn người đồng thời cạn lời.

Cổ Tiêu Bái cười he he, khuôn mặt bỗng trở nên thành thật, vội vàng cúi người đầy ngoan ngoãn với thanh niên áo đỏ đi đầu, rồi móc ra vài đồng tiền Nhật đã chuẩn bị từ trước, vừa cười vừa nói:

- Con rùa, mày là đồ biến thái chó chết!

Người thanh niên nâng mắt nhìn Cổ Tiêu Bái, nói vài từ gì chẳng hiểu.

Cổ Tiêu Bái vội vàng lấy thêm vài tờ tiền trong người ra, vừa đưa vừa nói:

- Tao hỏi thăm ân cần cả nhà mày.

Nhìn đám tiền dần dần dày tên kia, tên thanh niên ném cho Cổ Tiêu Bái một ánh mắt "coi như mày biết điều" rôi khẽ nhếch miệng cười.

- Tao kxkxxkx***

Cổ Tiêu Bái cười cười, càng mắng tợn.

- Nếu cảm thấy ông mày nói có lý, con rùa con, cười cho ông mày xem cái nào.

Tên kia quả thật cười càng sáng lạn hơn.
Bình Luận (0)
Comment