Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 341: Mông Osaka Vừa Trắng Vừa Mềm!

Chương 341: Mông Osaka vừa trắng vừa mềm! Chương 341: Mông Osaka vừa trắng vừa mềm!Chương 341: Mông Osaka vừa trắng vừa mềm!

Gió lạnh thổi qua, thanh niên tóc đỏ cười tươi rói, đôi mắt càng không ngừng dõi theo tệp tiền Cổ Tiêu Bái lôi trong người ra. Khi Cổ Tiêu Bái lắc lắc đám tiền trong tay, thanh niên tóc đỏ mới tỉnh táo lại, gào gì đó với Cổ Tiêu Bái, hơn nữa còn khoa tay múa chân chỉ đám người Tiêu Dương ở phía sau.

Hình như ý là: Coi như mày thức thời, tao tha cho mày cũng được, chỉ có điều bạn của mày, ực, bọn nó không thức thời, nên ... thôi vậy.

Cổ Tiêu Bái hiểu ý thanh niên trong nháy mắt, cười cười với gã, sau khi ra hiệu tay một cái bèn quay người nhìn đám Tiêu Dương đang trợn mắt há hốc mồm, nở nụ cười he he, ngoắc ngoắc tay:

- Mấy người còn không qua đây? Cái con rùa này nó còn thiếu mắng nè, tôi mắng sướng mồm rồi, mấy người có muốn thử không?

Mấy người nhìn nhau, khóe miệng co rút.

Thực sự quá vô sỉ rồi!

Có điều, nhìn có vẻ sung sướng phết, trong đầu ai nấy đều nổi lên suy nghĩ này, rồi nở nụ cười rất đen tối.

Lúc này, thanh niên tóc đỏ lại gào lên gì đó.

- Đệt! Mày đang kêu cái mẹ gì vậy.

Giọng nói nghiêm nghị nhưng trên gương mặt Cổ Tiêu Bái lại là nụ cười:

- Cái con quỷ này, ông mày mắng mày một tiếng cầm thú còn sợ làm bẩn bản tính thuần hậu của cầm thú nữa là!

Đám người Tiêu Dương phía sau cứ ngây ra như phỗng nhìn Cổ Tiêu Bái mắng tiếp, trong lòng khâm phục không thôi. Nếu không phải gặp phải chuyện này, không ngờ lão Tam Cổ Tiêu Bái thoạt nhìn thần kinh không ổn định này lại có vốn từ mắng người phong phú đến vậy, y mắng thanh niên áo đỏ gần mười phút, không câu nào giống câu nào mới ghê.

Mà ánh mắt thanh niên tóc đỏ thì dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn tiền trong tay Cổ Tiêu Bái.

Tuy rằng gã lái xe thể thao, nhưng đây là xe trong hội, gã chỉ được tạm thời được lái xe để tham gia thi đấu mà thôi. Đối với gã mà nói, đám tiền mặt này thật sự có sức hấp dẫn rất lớn.

- Cái đồ súc sinh cũng không bằng, muốn hả?

Cổ Tiêu Bái vẫy vẫy xấp tiên dày trong tay, tỏ vẻ hỏi thăm.

Hình như thanh niên tóc đỏ hiểu ý Cổ Tiêu Bái, tỏ vẻ thâm trầm im lặng hồi lâu rồi gật đầu, sau khi bô lô ba la vài tiếng, tính thò tay ra nhận tiền, có điều lúc này Cổ Tiêu Bái lại rụt tay lại.

Thanh niên tóc đỏ vồ hụt, tay trống không.

- Bakal

Gã trừng mắt nạt Cổ Tiêu Bái.

Lúc này, một tiếng phanh xe chói tai lại vang lên, một chiếc xe dừng lại giữa đường, mấy người có kí hiệu lá đỏ xuống xe, còn đeo kính râm nữa. Khi xuống xe còn đưa tay tháo kính râm xuống, đi về phía đám người Cổ Tiêu Bái, sắc mặt âm trâm.

- Chậc chậc, lại có mấy thằng không bằng cầm thú nữa tới nè. Cổ Tiêu Bái cười há há, vẫy vẫy xấp tiền trong tay:

- Sao hả? Muốn cướp xương chó hả?

- Bakal

Đám người vừa tới gầm lên.

Cổ Tiêu Bái hơi sửng sốt, tức giận bĩu mỗi, rống lại một tiếng không hề yếu thế, rồi lâm bầm:

- Gào cái quái gì, lão tử nói gì đám quỷ con này hiểu chắc?

- Mồm lợn!

Giọng nói giận dữ khuất nghẹn của kẻ nọ lại vang lên.

- Ối đệt!

Cổ Tiêu Bái trợn trừng mắt:

- Hóa ra gặp phải con quỷ nửa mùa rồi! Có điều...

Cổ Tiêu Bái quét mắt, tức giận mắng người kia:

- Mày mới mồm lợn ấy! Mày còn là gan lợn phổi lợn lòng lợn đầu lợn, cứt lợn đuôi lợn nữa nhé!

- Bakal

Đôi mắt người nọ đầy vẻ giận dữ, sau khi gào lên với Cổ Tiêu Bái một tiếng thì gào lên vài câu bô lô ba la với thanh niên tóc đỏ kia, hình như là đang nói cho gã biết vừa rồi Cổ Tiêu Bái chỉ đang trêu chọc gã mà thôi!

Quả nhiên, sau khi thanh niên áo đỏ nghe xong người kia nói, khuôn mặt giận dữ hẳn lên, gào lớn:

- Bakal

- Baka?

Cổ Tiêu Bái cười he he:

- Ý chúng mày là muốn bị quét sạch(đồng âm) hả?

Người đàn ông đeo kính râm là người quản lý của hội Diệp Hồng khu xung quanh sân bay, tên Murakami Otto! Bởi vì thế lực của gia tộc Murakami ở Osaka không nhỏ, nên nền giáo dục mà Murakami Otto được tiếp nhận cũng rất đa dạng, vì vậy gã mới hiểu được chút ít tiếng Trung.

Vươn tay ngăn thanh niên tóc đỏ lại, Murakami Otto nhìn Cổ Tiêu Bái với ánh mắt lạnh lùng, đồng thời quét mắt nhìn đám Tiêu Dương phía xa xa, hừ một tiếng:

- Mày... Chúng mày... ừ ấu ới (từ đâu tới)

Cổ Tiêu Bái hao tốn hết đám nơ ron thần kinh mới hiểu ra Murakami Otto muốn nói gì:

- Lão tử từ đâu tới hả? Nghe cho kĩ, lão tử họ Cổ, tên Tiêu Bái, tới từ Trung Hoa rộng lớn, con cháu Viêm Hoàng đấy!

- Viêm Hoàng?

Đôi mắt Murakami Otto lóe lên vài phân mỉa mai:

- Tau... Murakami(trên thôn) quả phụ (đọc gần giống Otto), đêm nay cho mày nếm thử...

- Dừng đãi

Cổ Tiêu Bái lập tức nóng nảy gào lên một tiếng: - Ôi đệtI Lão tử cũng không có ham mê như mày, mày là quả phụ của thôn nào cũng ếu liên quan tới lão tử! Bảo tao nếm thử mày? Đệt! Người Đảo Quốc quả thực buồn nôn quá mà, một thằng đàn ông mà cũng làm quả phụ à...

Cổ Tiêu Bái cảm thấy ruột gan nhộn nhạo.

- Bakal

Murakami Otto giận tím mặt, lạnh lùng lườm Gổ Tiêu Bái, lại nói tiếp:

- Mày là... lợn!

Vừa dứt lời, hai con người Cổ Tiêu Bái trợn trừng, sát khí mãnh liệt tỏa ra quanh thân, thân mình cao một mét chín âm phát tiến lên trước, cực kỳ hung dữ.

- Ông cho chúng mày nhìn xem, ai là lợn, ai là hổi

Câu lúc nãy khiến Cổ Tiêu Bái bùng lên lửa giận rồi.

- Bakal

Lúc này, Murakami Otto cũng không cam lòng chịu yếu thế, hét lên, giơ tay ra hiệu cho mười gã hội Hồng Diệp chuẩn bị xông lên. Bọn họ đứng ngay giữa đường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe lao qua, lúc này thấy phía trước loạn cả lên, mấy chiếc xe kia đều dừng lại xem tình hình.

- Lột sạch? Vậy thì lão tử thỏa mãn mày, lột sạch chúng mày luôn!

Sau khi Cổ Tiêu Bái gào lên, thân mình cao lớn nhảy thẳng lên trước, trực tiếp xông về phía tên cầm đầu lao lên trong đám đối diện, căn bản là tỉ lệ thân hình quá khác biệt, kết quả khi va chạm hẳn là ai cũng có thể hình dung ra được...

Âm!

Thân hình nhỏ bé kia trực tiếp bị Cổ Tiêu Bái đánh rụng!

Lúc này, điều càng khiến người ta ngạc nhiên là, quần áo của thân hình nhỏ bé cũng theo đợt va chạm này mà roet roẹt vài cái, rơi hết khỏi người.

Một con cừu non trần trùi trụi xuất hiện giữa đường cái...

Thấy cảnh tượng vậy, đám người Tiêu Dương phía sau lưng y không khỏi há hốc miệng, ngẩn cả ra.

- Cổ tam ca, đây là... thủ đoạn tấn công gì vậy?

- Hê hê! Người anh eml

Phú Xuyên Long đứng cạnh giải thích cho hắn:

- Chẳng lẽ cậu tưởng bốn anh em tôi nhàn rỗi cả ngày chỉ để ăn đồ ăn thôi sao? Thật ra, đó là bởi vì cái thuộc tính quái dị của chúng tôi.

- Thuộc tính của các anh là... ăn à?

Tiêu Dương không kìm lòng được hỏi vậy.

- Không sai.

Sử Phúc Long cười cười chuẩn bị lên tiếng đã bị Phú Xuyên Long ngắt lời:

- Lão nhị, lúc bàn tới chủ đề ăn, cậu không nên nói thì hơn.

Sử Phúc Long tỏ vẻ đáng thương.

Phú Xuyên Long tiếp tục nói: - Thuộc tính của bốn anh em chúng tôi đều sẽ bỗng nhiên thức tỉnh trong lúc chúng tôi không ngừng ăn đồ ăn, sức mạnh của chúng tôi được tích lũy thông qua việc ăn, khi ăn, thức ăn sẽ được chúng tôi chuyển hóa thành năng lượng bản thân.

Phú Xuyên Long thở dài:

- Thuộc tính này của chúng tôi so với việc hô mưa gọi gió, kêu lửa, vun đất của người khác quả thực xấu hổ hết biết. Chúng tôi chỉ có thể "ăn" để năng lượng của bản thân không ngừng tăng lên, cùng lắm thì lực khống chế của chúng tôi có hơi vi diệu hơn người khác một chút mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua Cổ Tiêu Bái, y dánh một quyền, năng lực không tràn ra ngoài chút nào mà đập tan quần áo đối phương luôn. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu. Sự khống chế năng lực này quả thực không chỉ dùng từ "vi diệu” là hình dung được đâu.

- Phú đại ca, loại năng lực này của các anh chưa chắc chỉ tâm thường vậy thôi đâu!

Tiêu Dương nói:

- Nếu đã có thể khống chế năng lực mạnh yếu tới vậy, tuy các anh là Chúc tính giả nhưng sẽ càng hợp với việc tu luyện cổ võ hơn đói!

- Đúng!

Đôi mắt Phú Xuyên Long sáng lên:

- Mấy người trong Các cũng nói vậy, đáng tiếc...

Phú Xuyên Long lắc đầu:

- Lại chẳng có cường giả cổ võ nào chịu dạy cổ võ cho bốn anh em Chúc tính chúng tôi cải

- Bốn anh em chúng tôi ở Thiên Tử Các không dài không ngắn, nhưng cường giả cổ võ chúng tôi biết thì không nhiều lắm, hơn nữa tuyệt kĩ cổ võ đa phần đều là tuyệt học bí truyền của người ta, làm gì có chuyện dạy cho chúng tôi chứ?

Lúc này Ngụy Thân Kim tiếp lời:

- Bọn tôi chỉ đành tự mình mày mò.

- Vốn nhiệm vụ hộ tống lần này cũng chẳng phải của anh em chúng tôi, có điều, cường giả cổ võ của Thiên Tử Các vốn tiếp nhận vụ này lại xảy ra chút chuyện, trong Các vừa hay có bốn anh em chúng tôi có sức mạnh tựa tựa như cổ võ cho nên bọn họ mới phái chúng tôi đi, tiện cho việc bảo vệ mục tiêu trong trường hợp công khai.

Trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, Cổ Tiêu Bái đã xé sạch quần áo của một đám người hội Hồng Diệp. Bọn chúng lần lượt ngã xuống rồi trần trụi cuộn mình ôm lấy thân dưới. Người bên cạnh Murakimi Otto ngày càng ít, thỉnh thoảng bước chân gã lại lui về sau vài bước, trong mắt đã xuất hiện tia hoảng sợ.

Gã không ngờ người Viêm Hoàng cao lớn trước mắt này lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy.

Chỉ một đấm đã khiến quần áo người ta nát bươm!

Đây là kungfu Viêm Hoàng sao?

Gã khẽ run run môi, lùi mạnh về sau, trong miệng thì hô lớn!

- Lên! Lên! Ngăn nó lại maul

Nhưng mà, lần này cho dù gã có gào to đến thế nào thì cũng chẳng có mấy người xông lên.

Murakimi Otto không khỏi quay đầu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên đất là đám người trần trụi nằm la liệt, cuộn tròn như tôm. - Hê! Quả phụ trong thôn, mặc dù ông mày không có hứng thú với mày, nhưng "lột sạch" mày thì vẫn thừa sức.

Cổ Tiêu Bái nhe răng cười, xông lên trước một bước, Murakimi Otto căn bản chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đấm một phát giữa ngực.

Xoet xoẹt xoeẹtl

Quần áo nát bấy! Bay tung lên trời...

Bình sa lạc nhạn, bờ mông chạm đất.

BịchI

- Hê hêt!

Cổ Tiêu Bái cũng đã hết tức giận, liếc nhìn đám người trần trụi nằm la liệt xung quanh, rồi quay đầu nhìn đám người Tiêu Dương đầy đắc chí, tựa như muốn nói khen đi, đồng thời khoát tay nói:

- Đám súc sinh, cút đi

Không biết có phải thật sự nghe hiểu câu nói của Cổ Tiêu Bái không, hoặc là sợ tới mức chỉ muốn rời đi, giây phút này, đám người trần trụi đầy đất lồm cồm bò dậy, điên cuông chạy mất dạng, đến xe cũng bỏ lại...

Nguyên một đám bóng lưng trắng trắng trần trụi hiện ra trước mắt mọi người.

Mắt híp lại đầy vui vẻ.

- Chậc chậc, còn chưa được nếm đậu hũ Osaka, cơ mà...

Tiêu Dương không kìm lòng được mà than nhẹ:

- Mông Osaka, đúng thật là vừa trắng vừa mêm mài
Bình Luận (0)
Comment