Chương 343: Dùng danh nghĩa chính tông, tuyên chiến!
Chương 343: Dùng danh nghĩa chính tông, tuyên chiến!Chương 343: Dùng danh nghĩa chính tông, tuyên chiến!
Giữa trưa, nhiệm vụ của nhóm bốn người "Tham Ăn" bắt đầu, bọn họ rời khỏi cửa hàng trông có vẻ bình thường này. Sau đó, sau khi Tiêu Dương nhận được sự giúp đỡ của thông dịch viên cũng chui vào phòng riêng, bận rộn khoảng hơn một tiếng sau mới đẩy cửa ra.
- Chuẩn bị cũng hòm hòm rồi.
Tiêu Dương cất tờ giấy trong tay vào túi áo, cười một tiếng, tự lẩm bẩm:
- Cũng tới lúc thông báo với Ngưng Quân rồi.
Lúc này Tiêu Dương gấp rút tới Đảo Quốc, đương nhiên không phải là vì mục tiêu hưởng thụ "nhân tình thế thái" rồi, mục đích chính của hắn, đương nhiên là gia tộc Cát Điền!
Dùng thân phận sát thủ Trường Bào gặp chủ nhân gia tộc Cát Điền, Cát Điên Hoàn Lương, lấy được bí mật về ngọc tỉ truyền quốc, tốt nhất là có thể tiện tay, chà đạp Đảo Quốc này một phen.
Sau khi gọi điện dặn dò Thủy Ngưng Quân, Tiêu Dương lập tức cất bước ra ngoài.
Trên đường bắt đầu có người qua lại, Tiêu Dương hòa mình vào trong đám người, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Trong đầu từ từ nhớ lại tin tức liên quan tới gia tộc Cát Điền.
- Sản nghiệp chủ yếu của gia tộc Cát Điền liên quan tới phương diện điện tử thương mại, có điều chỉ tập trung ở Tokyo; ở Osaka, ngành mũi nhọn của gia tộc Cát Điền là bất động sản, ăn uống và...
Tiêu Dương dừng bước, quay mặt nhìn cửa hiệu phía bên trái mình:
- Ngành y học!
- Tiệm khám chữa bệnh này chắc hẳn là một trong những cửa tiệm của gia tộc Cát Điền nhỉ?
Tuy Tiêu Dương không hiểu tiếng Nhật, nhưng hắn thấy trên đó có kí hiệu thuộc về gia tộc Cát Điền.
- Hoanh nghênh bạn tới.
Hai cô gái trước cửa mỉm cười cúi người chào.
Tiêu Dương không hiểu người ta nói gì, cất bước tiến vào trong, quét mắt đánh giá nơi khám chữa bệnh này một lượt, nơi khám chữa bệnh này có diện tích cực kỳ lớn, hơn nữa ánh sáng cũng cực tốt, cách bài trí bên trong tiệm cũng có chút phong cách của Viêm Hoàng thời cổ, còn có cả mấy thầy thuốc đang ngồi trước bàn bắt mạch cho người ta.
Bệnh nhân trọng tiệm thuốc cũng không ít.
- Trung y của Viêm Hoàng lại thịnh hành ở Đảo Quốc đến vậy ư?
Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi có mấy phần kinh ngạc, đồng thời không kìm lòng được tự nói một câu.
Nhất thời, ánh mắt cả đám lũ lượt dồn về phía Tiêu Dương, phần lớn là của thầy thuốc trong phòng khám. Ánh mắt nhìn Tiêu Dương có vài phần địch ý và coi thường.
Lúc này, Tiêu Dương thấy cách đó không xa có một người thoạt nhìn như nam y tá bô lô ba la gì đó với hắn. Hình như cực kỳ tức giận, còn có cả khinh miệt.
Tiêu Dương khẽ cau mày, tuy hắn cảm nhận được ngữ khí không tốt của đối phương, nhưng lại không biết người ta nói gì, không khỏi thì thâm:
- Thật sự chẳng hiểu ra làm sao.
Lúc này, một vài y tá trong phòng khám đi về phía Tiêu Dương, sau khi bô lô ba la vài câu thấy hắn không hiểu tiếng Nhật, lúc này có một giọng nói lạnh băng vang lên:
- Xin lỗi! Lập tức!
- Xin lỗi?
Tiêu Dương càng thêm khó hiểu:
- Sao tôi phải xin lỗi?
- Mày vũ nhục y thuật Hán của Đế Quốc Đại Nhật!
Giọng nói cứng ngắc, tức giận cực kỳ.
Tiêu Dương nhướn mày, vẫn chả hiểu ý đối phương là gì.
Lúc này, sau lưng Tiêu Dương bỗng truyền tới giọng nói tiếng Trung rất chuẩn:
- Trong những tiệm thuốc y thuật Hán của Đảo Quốc, bọn họ ghét nhất người khác nói Hán y thuật của bọn là Trung y. Bọn họ vẫn luôn tự xưng rằng đây là ngón y thuật riêng, hơn nữa rất tự cao tự đại.
Tuy Tiêu Dương không biết ai vừa nhắc mình nhưng lúc này hắn đã loáng thoáng hiểu ra. Đối phương tức giận nhìn chằm chằm mình như vậy, hẳn là bởi vì câu nói ở đây Trung y thật thịnh hành của mình.
- Y thuật Hán?
Tiêu Dương quét mắt nhìn bốn phía, đây quả thực là một phòng khám Trung y:
- Người Đảo Quốc vô sỉ, học được y thuật của Trung y Viêm Hoàng ta mà lại bóp méo gọi thành y thuật Hán gì đó, hơn nữa còn ôm hết phát minh và lịch sử phát triển của nó vào mình! Hừi Lũ cướp vô sỉ!
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dương bỗng nhiên vang lên, mang theo sự khinh thường vô cùng, nhất thời khiến những người trong phòng khám kinh ngạc tới ngây người!
Ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Đối với hành vi cướp bóc của Đảo Quốc, đương nhiên Tiêu Dương rất tức giận. Trong sử sách, lúc trước bọn chúng đã cướp đoạt đất đai của Viêm Hoàng! Hiện giờ không trắng trợn cướp bóc nữa thì lại biến di sản văn hóa của Viêm Hoàng thành của mình một cách vô sỉ.
Phía sau Tiêu Dương là một cô gái trẻ mặc quần jean, cả người là hơi thở thanh thuần tươi mới, trong tay là chiếc túi xách màu đỏ, hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Dương. Sở dĩ cô lên tiếng nhắc nhở Tiêu Dương là bởi nghe ra khẩu âm của hắn là người Viêm Hoàng, không muốn thấy hắn rước họa vào thân. Nhưng mà, cô lại không ngờ, sau khi mình lên tiếng, anh chàng đẹp trai này lại phản ứng lớn đến vậy.
- Bakal! (Phiên âm là bát dực)
Sắc mặt một tên thầy thuốc đầy tức giận, y đứng lên bô lô ba la vài câu, Tiêu Dương không hiểu, im lặng hồi lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu về phía đám thầy thuốc gào lớn:
- Jiuka (Cửu dực)
Ai nấy ngây ngẩn cả ra, ngay cả tên thầy thuốc kia cũng trợn tròn mắt...
Tiêu Dương cười thầm đầy đắc chí, nghe không hiểu tụi bây nói gì nhưng chẳng lẽ ông đây không gào to hơn được các ngươi chắc? Bát dực? Phì, ông đây cho mày cửu dực, thập dực luôn!
Cô gái trẻ sau lưng hắn cũng há hốc mồm nhìn hắn...
Trong phòng khám yên lặng hồi lâu, một thây thuốc đen mặt đứng dậy, nhìn Tiêu Dương, dùng ngôn ngữ Viêm Hoàng không thông thạo, cứng nhắc nói:
- Người trẻ tuổi, xin lỗi! Tiêu Dương bĩu mỗi, lườm thầy thuốc trước mặt:
- Sao phải xin lỗi?
- Mày làm nhục y thuật Hán!
Thầy thuốc trung niên tức giận mở miệng, đầu lông mày có chút kiêu ngạo, mở miệng nói:
- Y thuật Hán của Đế Quốc Đại Nhật bác đại tinh thâm, sao Trung y của Viêm Hoàng các người có thể sánh bằng?
Tiêu Dương cười lạnh:
- Hay cho một con quỷ lùn, đến thành ngữ cũng biết dùng luôn rồi! Y thuật Hán chó má, rõ ràng là hành vi trộm cướp vô sỉ! Học được chút da lông của Trung y Viêm Hoàng tao mà lại ngông cuồng tự đại, không biết phân biệt tốt xấu, bất nhân bất nghĩa, không biết trái phải. Đừng tưởng rằng thổi phồng cái y thuật Hán rách nát của các người lên trời nữa, ông đây nhổ vào mặt mày ấy. Bọn mày dùng chữ "Hán' thôi cũng đủ khiến Viêm Hoàng rộng lớn của chúng tao thấy nhục nhã rồi! Mày nghĩ rằng mày có thể cải tử hồi sinh, như Hoa Đà tái thế, bệnh gặp bệnh sợ, như Biển Thước sống lại sao? Ông mày nhổ vào nhé! Chúng mày chỉ bảo thủ như lũ ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cứ vênh váo không coi ai ra gì, vênh váo tự đắc, tự cho mình là đúng, làm không ăn thật, tự cao tự đại, coi mình là nhất, kiêu ngạo lên trời, vênh váo hung hăng, trên thực tế chúng mày chỉ là đồ lang băm nhỏ bé như con sâu cái kiến, ngu ngốc tới mức không đáng nhắc tới mà thôi!
Tiêu Dương mắng liên một hơi, giọng hói hùng hồn, bắn thành ngữ nhanh như gió, đám thầy thuốc chỉ học được chút tiếng Trung nửa vời thoáng chốc ngây người.
- Quên tổng kết câu cuối.
Tiêu Dương thở ra một hơi, tổng kết lại:
- Trong mắt ông đây, chúng mày là cặn bãi
Giọng nói kiêu ngạo ngông cuồng.
Trong phòng khám lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Lát sau, sau lưng Tiêu Dương truyền tới tiếng che miệng cười khẽ.
Lúc này Tiêu Dương không khỏi quay người, sắc mặt đờ ra.
Mỹ nữ phương đông đúng chuẩn, dáng người cao gầy dịu dàng, mái tóc mềm mại đen tuyền xõa tung bên vai, bốt cao bồi ôm sát chân, dáng người duyên dáng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan thấp thoáng ý cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi gò má hồng phớt.
Thấy Tiêu Dương quay đầu lại, cô gái không có ý thu lại nụ cười, đồng thời cũng ý thức được tình hình hiện giờ, không khỏi liếc mắt ra hiệu với Tiêu Dương, đè thấp giọng, nói:
- Lòng tự trọng của đám thầy thuốc Đảo Quốc này cực cao đó, hơn nữa rất kiêu ngạo, anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây để tránh tai họa thì hơn!
Có điều, cho dù lúc này Tiêu Dương có muốn rời đi thì cũng đã muộn, từ baka vang vọng sau lưng hắn nói lên tất cả!
Sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khám đều dồn cả về bên này, tất cả ai nấy đều dừng động tác, ánh mắt nhìn qua, đồng thời, vài tên thầy thuốc tụ lại một chỗ, nhìn Tiêu Dương với vẻ hung ác.
- Mày dám nhục mạ y thuật Hán!
Một câu tiếng Trung có vẻ khá chuẩn vang lên.
Cô gái sau lưng trở thành người giải thích cho Tiêu Dương, cô thấp giọng nói: - Tuy rằng y thuật Hán của Đảo Quốc tự xưng không xuất phát từ Trung y của Viêm Hoàng, nhưng hiện giờ một số danh y y thuật Hán của Đảo Quốc đều đã ở Viêm Hoàng trong khoảng thời gian khá lâu, cho nên bọn họ cũng nghe hiểu tiếng Trung...
- Hừi
Tiêu Dương cười lạnh:
- Thật là một dân tộc ti tiện! Đến dũng khí thừa nhận đã học tập Trung y Viêm Hoàng chúng ta cũng không dám, còn dám ở đấy nói này nói nọ, quả thực là nực cười!
- Bakal
Một người trông có vẻ là một thây thuốc khá già, ánh mắt sắc bén, trâm giọng nói:
- Y thuật hán của Đế Quốc Đại Nhật chưa từng học tập trung y của các người!
Rồi nhướn mày đầy khinh miệt và ngạo mạn:
- Y thuật Hán của chúng tao đang ngày càng phát triển, mà Trung y ở Viêm Hoàng các ngươi đã xuống dốc không phanh, đây là thành quả của việc học tập các người ư? Cho dù là học tập, cũng là Trung y Viêm Hoàng các ngươi học tập y học của y thuật Hán Đế Quốc Đại Nhật chúng tao! Kết quả chẳng đúc kết được tỉnh túy gì, dựa theo như lời mấy người Viêm Hoàng các người nói thì chính là... Vẽ hổ không thành mà lại thành chó!
Vừa dứt lời, trong phòng khám truyền tới tiếng hò hét, còn có cả tiếng võ tay, có vẻ rất đồng ý với lời nói của thầy thuốc già kia.
Ánh mắt nhìn Tiêu Dương với vẻ khiêu khích khinh thường.
- Hôm nay, chỉ một tên Viêm Hoàng nhỏ bé mà dám làm nhục y thuật Hán vĩ đại của chúng tao! Tao muốn mày quỳ xuống xin lỗi!
Thầy thuốc già nói cứ như đúng rồi, nhất quyết không tha cho người ta, lạnh giọng quát.
- Mấy người đủ rồi đo!
Lúc này, cô gái phía sau Tiêu Dương bỗng bước lên, nhướn mày, thấp giọng nói:
- Anh mau rời khỏi nơi này đi!
Tiêu Dương không tỏ vẻ gì cả, khuôn mặt không chút thay đổi, nhìn thầy thuốc già phía trước với vẻ bình tĩnh. Lát sau, hắn nhếch khóe miệng, bước sang bên, tiện tay cầm một chiếc ghế lên!
Giây phút này, thầy thuốc trong phòng khám không khỏi vô thức lùi vê sau một bước.
- Dân tộc dã manl
Thầy thuốc già kia cả giận nói:
- Mày muốn ra tay à?
Nghe vậy, Tiêu Dương liếc thầy thuốc già, không nói năng gì, chỉ câm ghế quay người tiến về phía cửa ra vào, nhất thời, Tiêu Dương đi quá bất ngờ nên chưa ai kịp phản ứng mà ngăn hắn lại...
Khi Tiêu Dương bước ra gần cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Quay người, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, ý lạnh trong mắt lóe lên, hắn vươn tay, ném chiếc ghế kia lên với độ cong hoàn mỹ.
Rầm!
Bảng hiệu treo trước cửa rơi thẳng xuống đất! Gần như cùng lúc ấy, Tiêu Dương sải bước tiến lên trước, thân hình cao ngất tựa như có thể đầu đội trời chân đạp đất, giẫm lên bảng hiệu kia, giơ một tay kia, chỉ một thây thuốc ở phía xa, giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Tao, Tiêu Dương! Đại diện cho Trung y, nhân danh nghĩa chính tông, tuyên chiến!