Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 345: Thi Chữa Bệnh Không Cần Bệnh Nhân!

Chương 345: Thi chữa bệnh không cần bệnh nhân! Chương 345: Thi chữa bệnh không cần bệnh nhân!Chương 345: Thi chữa bệnh không cần bệnh nhân!

Mồ hôi lạnh trên trán thây thuốc trung niên ứa ra, gân như cùng một vị trí, khi bên tai truyền tới câu nói "thử lần nữa xem" của Tiêu Dương, vai trái lại trở nên đau đớn vô cùng.

Rên thảm một tiếng, bị trêu đùa một lần rồi, thây thuốc trung niên đâu thể chịu đựng đau đớn như vậy nữa, gần như không chút do dự, ông ta vươn tay nhổ châm bạc trên vai trái mình ra.

Viul

Ánh bạc chợt lóe.

- Bakal

Gần như cùng lúc ấy, trong đầu thầy thuốc trung niên lóe lên suy nghĩ này, vừa rồi tên nhóc Viêm Hoàng chỉ thử mình để mình mất mặt trước mặt mọi người, thù này không thể không trả! Phòng khám dưới danh nghĩa gia tộc Cát Điền sao có thể để người ngoài tùy ý chà đạp chứ?

Nhìn Tiêu Dương đang dẫm hai chân lên tấm biển hiệu một cách đầy giận dữ, thầy thuốc trung niên bước lên trước một bước, lại cảm thấy vai trái truyền tới sự đau đớn vô cùng, chốc lát đã lan khắp toàn thân.

- ÁI

Sắc mặt thầy thuốc trung niên đại biến, đau đớn như chết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn trừng mắt/Á" lên một tiếng thảm thiết rồi che lấy vai trái của mình, đau đớn khôn cùng khiến ông ta run rẩy liên hồi.

- Mày...

Thầy thuốc trung niên cảm giác tay trái đã không còn là của mình, hoàn toàn không thể động đậy được nữa, rũ xuống như đã mất hết sức sống, ông ta ngẩng lên nhìn Tiêu Dương với ánh mắt kinh hãi, trong đầu xẹt qua lời hắn vừa nói.

- Mày dùng trò ma quỷ gì hải

- Không phải tao đã nhắc mày rồi à?

Tiêu Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài:

- Không được nhổ châm bạc, nếu nhổ châm bạc thì tay trái của mày cũng mất.

Giây phút này, mồ hôi lạnh trên trán thây thuốc trung niên không ngừng ứa ra, mặt xám như tro, run rẩy liên hồi.

Mọi người xung quanh không khỏi xôn xao bàn tán.

Thoạt nhìn rõ là châm cùng một vị trí, mà tại sao Trung y Viêm Hoàng kia nhổ không sao, tới thây thuốc trung niên của phòng khám tự nhổ thì tay lại đau như sắp đứt...

Lợi hạiI

Âm thanh cảm thán vang lên.

Trong đám người, một người phương đông thấy cảnh tương này, không khỏi ngừng lại đây tò mò. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện từ những người đi đường quanh đó, hai con mắt sáng ngời, vội vàng lấy máy quay ra, nhắm ngay vị trí người đứng giữa:

- Đây là một tin tức tuyệt vời đấy!

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng thầy thuốc trước mặt. Lúc này, những thầy thuốc còn lại trong phòng khám hình như có hơi kiêng dè trò "ma quỷ" của Tiêu Dương, tuy rằng vẫn bao vây Tiêu Dương, nhưng nhất thời không ai có động tĩnh gì.

Sắc mặt Tiêu Dương vẫn hờ hững, cũng không làm gì tiếp theo, chỉ nhìn thây thuốc trung niên kia run rẩy liên hồi, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch, cánh tay trái đau đơn như khoan tim dường như đang lan rộng ra...

- Có phải cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc cánh tay?

Tiêu Dương khế nở nụ cười, nói tiếp:

- Nếu mày không lập tức quỳ xuống đất, thì e là cả hai chân mày cũng sẽ thành đồ bỏ.

Chu Niệm Hoa ở cạnh đảm nhiệm vai trò thông dịch viên, gần như ngay lập tức nói ra câu vừa rồi của Tiêu Dương, hơn nữa còn nhìn Tiêu Dương với vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Rất rõ ràng, trung y của người thanh niên tới từ Viêm Hoàng này nằm ngoài dự đoán của cô.

Ai nấy đều chấn động.

Sắc mặt thầy thuốc trung niên càng thêm hốt hoảng.

Ông ta đã không biết có nên tin tưởng lời người trước mặt này không, lời hắn nói vừa nãy đã trở thành sự thật, hơn nữa lúc này thầy thuốc trung niên quả thực cảm thấy cảm giác lạnh lẽo chạy dọc hai chân.

BịchI

Gần như chẳng chút do dự, thầy thuốc trung niên lập tức quỳ rạp xuống đất.

Ông ta đã thua một cánh tay, không dám đánh cược nữal

Tiếng bịch rung động tâm cam, một bóng người quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Dương. Giờ phút này, tựa như tiếng động này đánh mạnh lên linh hồn của tất cả mọi người.

- Bakal

Một âm thanh tức giận vang lên, đồng thời, một đám người vội vàng xông ra. Hai người cầm đầu song song cùng đi. Một trong số hai người đó râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt mà bên cạnh là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, nuôi ria dưới mũi, mũi ưng, mắt chuột, thoạt nhìn có vẻ khôn lanh của thương nhân, hoặc cũng có thể nói là nhìn rất xảo trá âm hiểm.

Người vừa lên tiếng mắng thầy thuốc trung niên là người đàn ông trung niên, người quản lý phòng khám này, Cát Điền Bản Đảng của gia tộc Cát Điền! Mà ông lão bên cạnh y thì chính là danh y được mệnh danh "Nhất châm hoàn hồn'!

Khi bên ngoài xảy ra chuyện, Cát Điền Bản Đảng vừa khéo đang bàn bạc chuyện với Khẩu Xuất Nhất Quý, vốn tưởng rằng mọi chuyện bên ngoài sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng, ai ngờ càng nói càng thêm kịch liệt, đối phương còn khiến người mình không ngẩng đầu lên được.

- Bakal

Cát Điền Bản Đảng đạp thầy thuốc trung niên kia một cái, phẫn nộ quát:

- Mã Tràng Chí Bảo! Ông dám rước nhục về cho y học Hán, cho Đế Quốc Đại Nhật ư?

Mã Tràng Chí Bảo kêu thảm một tiếng, lăn qua lộn lại trên mặt đất, không thể đáp lại lời Cát Điền Bản Đảng.

Lúc này, Khẩu Xuất Nhất Quý nhanh chóng sải bước về phía đó, cầm tay Mã Tràng Chí Bảo lên, sắc mặt hơi thay đổi, xòe tay ra, một cây châm bạc lộ ra giữa hai ngón tay, đâm thẳng xuống cánh tay của Mã Tràng Chí Bảo, hơn nữa nhanh chóng xoa bóp huyệt vị vài chỗ. Lát sau, sự đau đớn kinh khủng của Mã Tràng Chí Bảo dần dần biến mất, quần áo cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt cả. Cảm nhận được tay trái của mình đã lấy lại được chút cảm giác, ông ta cảm động tới mức rớt nước mắt, khom người cúi đầu với Khẩu Xuất Nhất Quý:

- Đa tạ thần y Nhất Quý, đa tạ thần y Nhất Quý đã ra tay!

Lúc này, Tiêu Dương nhìn về phía đó, không khỏi lộ ra tia kinh ngạc:

- Không ngờ lão già này cũng có chút vốn liếng.

- HừI

Cát Điền Bản Đảng quát một tiếng với Mã Tràng Chí Bảo:

- Mặt mũi của phòng khám đều bị ông làm mất sạch rồi.

Sắc mặt Mã Tràng Chí Bảo cũng cực khó coi nhưng không dám lên tiếng. Ông ta cũng không dám không quỳ mà, nếu không quỳ xong hai chân mình tàn phế thật thì cuộc đời còn lại cũng toi luôn.

- Quả thực thủ pháp rất cao minh.

Lúc này Khẩu Xuất Nhất Quý đứng lên, nhìn về phía Tiêu Dương:

- Tuổi còn trẻ mà có thể có được thủ pháp như vậy quả thực không tồi. Có điều đây chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi, theo cách nói của người Viêm Hoàng các người thì là khó lòng trèo lên đỉnh cao.

Tiêu Dương nhíu mày nhìn chằm chằm Khẩu Xuất Nhất Quý, sau khi Chu Niệm Hoa giới thiệu vắn tắt về Khẩu Xuất Nhất Quý, Tiêu Dương không khỏi cười lạnh:

- Bàng môn tà đạo? Đó là vì ông mu muội vô tri, chưa từng thấy được thuật châm cứu chính tông mà thôi

Tiêu Dương vừa dùng cũng là một tuyệt kĩ của Quỷ Y Nhất Môn, thế mà trong mắt Khẩu Xuất Nhất Quý, nó lại thành bàng môn tà đạo. Thật sự không biết, năm xưa, châm cứu của Quỷ Y Nhất Môn có thể liệt vào một trong cửu đại thần châm của Viêm Hoàng!

Có điều, vừa rồi khi Khẩu Xuất Nhất Quý châm cứu, quả thực năng lực châm cứu của lão ta cũng rất giỏi.

Sắc mặt Khẩu Xuất Nhất Quý lộ vẻ thương hại, châm chậm lắc đầu:

- Quả thực là người có thiên phú, đáng tiếng, quá kiêu căng ngạo mạn! Khó thành việc lớn!

Tiêu Dương nhướn mịi, lạnh lùng nhìn Khẩu Xuất Nhất Quý, mở miệng nói:

- Cậy già lên mặt, cũng phải xem ông có tư cách này không đãi

Nghe vậy, Cát Điền Bản Đảng bên cạnh hừ lạnh, lập tức bô bô vài câu Tiêu Dương không hiểu.

- Ông ta nói anh hỗn xược, Khẩu Xuất Nhất Quý là thầy thuốc của Thần Điện Thiên Bảo Sơn, đó là nơi khởi nguồn của bộ môn châm cứu. Anh chỉ là thằng oắt, chẳng biết gì hết.

Chu Niệm Hoa nhíu mày nói.

- Thần Điện Thiên Bảo Sơn?

Tiêu Dương lặng lẽ nhớ kĩ cái tên này, hắn ngước mắt lên nhìn Cát Điền Bản Đảng, hờ hững nói:

- Sự tự cao tự đại của chúng mày tao đã được chứng kiến! Đúng rồi, nếu mày đã có thể nghe hiểu Tiếng Trung thì nói chuyện với tao luôn đi, còn làm phiên mỹ nữ phiên dịch của người ta nữa, mặt dày thế hả?

Ánh mắt Cát Điền Bản Đảng đầy giận dữ, bô bô vài tiếng, ánh mắt ngập tràn khinh thường.

Lúc này, sắc mặt Chu Niệm Hoa trở nên khó chịu cực kỳ. - Nói gì vậy?

Tiêu Dương hơi nhíu mày.

Chu Niệm Hoa cắn chặt môi:

- Ông ta nói ông ta sẽ nói ngôn ngữ của dân tộc ti tiện ấy đâu!

Viul

Bóng người lập tức lóe lên!

Bốp

Bốp Bốp

Bốp bốp bốp

Bốp bốp bốp!

Tiếng vang trong trẻo vang lên chẳng chút bao trước, mọi người xung quanh vẫn đang ngơ ngác, khi định thần lại, cả đám người không khỏi biến sắc.

- ÁI

Giọng hét như lợn bị chọc tiết vang thấu trời xanh.

Hai má Cát Điền Bản Đảng sưng to lên như đầu lợn, bụm mặt tru tréo gào lên.

Động tác của Tiêu Dương quá nhanh, tựa như chỉ trong chớp mắt đã làm xong cả loạt.

Đau đớn thấu xương, sau khi kêu lên thảm thiết, Cát Điền Bản Đảng hôn mê luôn.

Khuôn mặt sưng vù.

- Nếu ông ta đã không biết xấu hổ thì tôi cũng chẳng cần giữ lại mặt mũi cho ông ta làm gì.

Tiêu Dương lạnh lùng nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không hề nhìn Cát Điền Bản Đảng thêm lần nào nữa mà lạnh lùng nhìn Khẩu Xuất Nhất Quý:

- Có dám thi không? Nói một câu thôi!

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt không ít người xung quanh trở nên hung dữ, nhìn Tiêu Dương với vẻ tức giận.

- Đại sư Nhất Quý, hãy dạy cho thằng ranh này một bài học đi!

- Thần y Nhất Quý, tuy rằng thi với nó hơi hạ thấp thân phận của thân y, nhưng vinh dự y học Hán của chúng ta không thể để người khác vu oan được, chúng tôi hi vọng thần y đồng ý với lời tuyên chiến của nó!

- Chiến nó! Chiến nói

Âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, đám người đã chia ra thành hai phe, đám người Nhật Bản đương nhiên có ưu thế hơn cả, lúc này bọn họ đang la hét cổ vũ, còn lại là những người giữ thái độ trung lập hóng chuyện, chỉ nhỏ giọng chỉ trỏ.

Khẩu Xuất Nhất Quý nhìn Tiêu Dương chằm chằm. Quả thực, lúc bắt đầu, bảo lão thi với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này thì cho dù có thắng cũng chẳng có cảm giác vinh dự gì cải

Có điều, cục diện hiện tại như thế này, lão không thể không đồng ý rồi.

- Cậu muốn thi thế nào?

Tiêu Dương cười lạnh:

- Nghe nói ông được xưng là "Nhất châm hoàn hồn, vậy thì hẳn là khả năng châm cứu của ông rất cao minh! Chúng ta thi châm cứu vậy! Hủy diệt kẻ địch trên phương diện mà kẻ đó mạnh nhất, mới càng khiến người ta tâm phục khẩu phục!

Khẩu Xuất Nhất Quý nở một nụ cười kiêu ngạo:

- Người trẻ tuổi, cậu đây là... Biết rõ núi có hổ vẫn cứ xông lên núi sao?

- Thi xong mới biết được!

- Châm cứu cứu người! Phải chú trọng bốn từ: nhanh, chuẩn, vững, hiệu quải

Khẩu Xuất Nhất Quý nhìn Tiêu Dương:

- Cậu muốn thi cái nào?

- Thi tất!

Tiêu Dương trực tiếp nói.

Khẩu Xuất Nhất Quý chầm chậm gật đầu:

- Nếu đã như vậy, hãy mời bệnh nhân của cậu ra đi!

Trong mắt Khẩu Xuất Nhất Quý, nếu người này đã lựa chọn khiêu chiến ở phòng khám thì hẳn là đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.

Lão không có chút kinh ngạc nào.

- Không cần đâu, tôi không chuẩn bị cái này.

Tiêu Dương khẽ cười rồi nói tiếp:

- Lần thi chữa bệnh này, không cần người bệnh!
Bình Luận (0)
Comment