Chương 346: Ngang tay?
Chương 346: Ngang tay?Chương 346: Ngang tay?
Người trong nghề vừa ra tay là biết nhau ngay.
Tuy hai mắt Xuất Khẩu Nhất Quý bịt vải đen nhưng tốc độ ra chấm và độ chính xác gần như không bị ảnh hưởng chút nào, có thể thấy được năng lực của lão! Bốn huyệt lớn trên cánh tay Tiêu Dương đều được cắm châm lên.
Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài, còn vê phần khác cũng chỉ có hai người so tài châm cứu mới hiểu.
Tiêu Dương hơi nghiêng mặt, cười nhạt một tiếng:
- Không tôi.
Hắn vừa dứt lời, động tác không chút do dự, cánh tay phải run lên.
Viu viu viu viul
Bốn cây ngân châm đồng thời hạ xuống bốn huyệt vị trên tay Xuất Khẩu Nhất Quý.
Cùng là những huyệt vị Xuất Khẩu Nhất Quý đã đâm lên tay mình, không sai huyệt nào!
Tựa như làm động tác copy & paste vậy.
Hai bên nắm chắc lực và châm pháp đều cực kỳ tinh diệu, ngân châm đâm vào vừa đúng vừa đủ, không ảnh hưởng tới động tác của đối phương, cũng không tạo thành bất cứ tổn thương gì với đối phương lại có thể khiến đôi phương cảm nhận được thuật châm cứu của mình.
Thấy loạt châm bạc lóe sang trên tay hai người, mọi người chung quanh hồi hộp đến quên cả thở, mở mắt thật lớn đề nhìn từng chút một, chận chiến nhìn có vẻ chẳng có gì đáng xem này thực ra mỗi một giây đều là sự chiến đấu rúng động tâm can!
Khi Tiêu Dương châm xuống, xung quanh cũng không khỏi xì xào thán phục.
- Lợi hại!
Cô gái tướng mạo thường thường đứng cạnh Chu Diệu Hoa không khỏi nắm chặt đấm tay, hai mắt tỏa sáng:
- Thật không hổ là tuyệt thế thần y nổi tiếng khắp Bắc Kinh chỉ sau một đêm, quả nhiên có lý của nói
Lúc này Chu Niệm Hoa cũng gật đầu, nhẹ nói:
- Hi vọng Tiêu Dương có thể thắng. Mấy năm nay, sự khiêu khích của y học Hán với Trung y Viêm Hoàng chúng ta càng ngày càng kịch liệt, hơn nữa càng lúc càng càn rỡ. Nếu có thể cho bọn họ một lần thất bại này thì sẽ là một chuyện khiến lòng người càng thêm vững tin.
- Hừ! Cho dù là rồng lớn cũng không ép được rắn gần ổ.
Thanh niên bên cạnh hơi khó chịu:
- Huống chi Trung y cần phải nghiên cứu trong quá trình lâu dài, Tiêu Dương kia tuổi còn trẻ vậy thì có thể có năng lực tới mức nào chứ? Chỉ e kết quả vẫn sẽ chỉ khiến Trung y Viêm Hoàng hổ thẹn mà thôi.
- Hồ Khai Thành, bạn nói bậy bạ gì vậy chứ!
Cô nữ sinh đứng cạnh không khỏi nhíu mày nhìn thanh niên, tức giận nói:
- Nếu như bạn coi thường người khác thì trước hãy nhìn lại chính mình đi! Nếu không bằng người ta thì bớt lải nhải đi! Nữ sinh ăn nói bộp chộp thẳng thắn khiến sắc mắt Hồ Khai Thành càng trở nên khó coi. Y khẽ hừ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Chu Niệm Hoa, thấy Chu Niệm Hoa cũng chẳng thèm chú ý đến mình mà vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tức giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì thì nhất định là do tên trước mắt mang tới cho đám người mình! Hồ Khai Thành thâm mắng một tiếng. Sở dĩ mấy người bọn họ cùng ở trong phòng khám là vì cần phải làm một cuộc điều tra dân số, không ngờ lại gặp phải Tiêu Dương.
Lúc này, Xuất Khẩu Nhất Quý tỏ vẻ kinh ngạc.
- Tuổi còn nhỏ mà cũng có thể đạt tới cảnh giới châm bốn châm, khó trách có thể kiêu ngạo đến vậy.
Cổ tay Xuất Khẩu Nhất Quý lại run lên, vỗ mạnh lên mặt bàn, thoáng chốc mấy cây ngân châm đồng loạt bắn lên, lão hất hai tay, giữa mười ngón tay đều kẹp ngân châm, khẽ nhấch khóe miệng:
- Nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi!
- Mời!
Tiêu Dương lời ít ý nhiều, sắc mặt bình tĩnh tự tin, lẳng lặng đứng chắp tay.
Quả thực mới chỉ là bắt đầu!
Những huyệt vị đã được xác định trên cơ thể của con người gồm 52 huyệt đơn, 300 huyệt kép, 50 kỳ huyệt ngoài kinh mạch, tổng cộng 720 huyệt vị. Mà tác dụng của châm cứu đương nhiên là thông qua việc kích thích những huyệt vị trên cơ thể để đạt được mục đích chữa trị.
Ánh sáng bạc lóe lên lành lạnh.
Nhìn tựa như động tác vung châm, nhưng lại khiến người ta kinh ngạc không thôi, chỉ hơi chút vô ý là có thể lấy mạng đối phương bấy cứ lúc nào! Đối với hai người đang thi đấu mà thôi, thắng lợi, tuyệt đối quan trọng hơn ham muốn lấy tính mạng đối phương!
Thứ họ thi là y thuật!
Viu! Viuf Viuf Viuf Vịul
Tám ánh sáng bạc cùng bắn ra, gân như cùng một lúc lao về phía trước.
Huyệt Lương Khâu! Huyệt Tất Nhãn! Huyệt Giải Khê! Huyệt Ủy Trung! Huyệt Âm Cốc! Huyệt Phục Lưul Huyệt Thừa Sơn! Huyệt Huyết Hải!
Đồng lượt trúng đích!
Ánh bạc lấp lánh!
Cho dù cách một lớp quần áo, hơn nữa còn bịt hai mắt lại, nhưng vẫn chính xác không chút sai sót.
Sau khi Xuất Khẩu Nhất Quý ra tay, hình như cũng khá hài lòng với trạng thái của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, châm chậm gật đầu, mở miệng:
- Tới cậu rồi!
Viul
Cánh tay thoáng nhấc lên, Tiêu Dương vỗ mặt bàn, ngân châm lập tức tung bay, Tiêu Dương võ tay, ngân châm phóng nhanh như chuồn chuồn lướt nước, xoạt xoạt đâm lên tám huyệt vị trên hai chân Xuất Khẩu Nhất Quý.
Lần nữa y hệt!
Không hơn không kém! Giây phút này, con ngươi đang bị vải che của Xuất Khẩu Nhất Quý khẽ co rút, sắc mặt thay đổi, lát sau, lạnh nhạt nói:
- Quả nhiên không đơn giản!
Cho tới lúc này, Xuất Khẩu Nhất Quý mới thực sự cảm giác được, trước mắt quả thực là một đối thủ khó chơi!
Ngang tài ngang sức!
Xuất Khẩu Nhất Quý một châm, Tiêu Dương cũng một châm!
Xuất Khẩu Nhất Quý mười châm, Tiêu Dương cũng mười châm!
Xoạt xoạt xoạt!
Mọi người vây xem xung quanh ngày càng nhiều, nhưng không khí xung quanh lại ngày càng im lặng.
Ai cũng ngừng thở, nhìn chằm chằm phía trước.
Trong lòng bàn tay không ít người rịn mồ hôi.
Mỗi một bước, thế cục đấu y thuật trước mặt càng trở nên nguy hiểm!
Trên người hai bên đã có mấy chục ngân châm, tựa như hai chú nhím, lóe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hai bóng người đứng thẳng đối mặt nhau, ngân châm trong tay từng cái từng cái găm vào cơ thể đối phương.
Mỗi châm đều vô cùng quan trọng!
Mỗi châm, đều liên quan tới thắng bại!
Càng về sau, độ khó khi châm cứu càng lớn.
Đừng quên, hai bên đều đang che mắt, khi mới bắt đầu có thể sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng, sau đó, dưới tình huống thể lực dân dần không còn, hơn nữa trên người đối phương toàn là ngân châm, phải đâm vào những huyệt vị khác nhau, hơn nữa còn phải đảm bảo lý thuyết y học, điều này thực sự rất khó.
- Mời!
Sau khi Tiêu Dương đâm thêm một châm, nói khẽ.
Sắc mặt Xuất Khẩu Nhất Quý hơi trâm ngâm, trong đầu suy nghĩ cực nhanh xem nơi đâm châm tiếp theo sẽ là huyệt vị nào, trong đầu còn phải nghĩ xem mình đã đâm vào những huyệt vị nào! Phải biết, mỗi huyệt vị đều liên quan tới nhau, hoặc nhiều hoặc ít, nếu lỡ đâm châm khiến chúng tạo thành hiệu quả trái ngược, chắc chắn sẽ thual
Cũng không phải cứ nơi nào có huyệt vị là được đâm!
Sau khi trâm ngâm, Xuất Khẩu Nhất Quý vươn tay ra lấy một ngân châm, châm chậm bước tới sau lưng Tiêu Dương, đâm lên một huyệt vị sau lưng hắn.
Rồi lập tức trở về phía trước mặt Tiêu Dương:
- Tới cậu.
Hai người lúc này cứ như đang chơi cờ vậy.
Y thuật của mỗi người đều có những điểm khác nhau, trừ mấy châm mở màn kia ra thì huyệt vị mà Tiêu Dương chọn để châm cứu không giống với Xuất Khẩu Nhất Quý! Hai người đều tự bày bố cục cho mình, so đấu là xem bố cục của bên nào tinh diệu hơn, khiến đối phương không thể tiếp tục bước nữa.
Tay Tiêu Dương cầm châm, đâm thẳng xuống huyệt vị dưới sườn trái Xuất Khẩu Nhất Quý. Hai bên có qua có lại!
Rất nhanh, cho dù người không hiểu gì cũng biết cuộc chiến của hai người đã bước vào hồi gay cấn.
Mỗi một lần đâm châm, đều trở nên chậm chạp và cẩn thận hơn nhiều.
Đây là một trận đấu mang theo cả sự vinh nhục!
Tuyệt đối không thể thual
Đôi mắt mọi người xung quanh không chớp lấy một lần, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.
Đôi mắt Cát Điền Bản Đảng đứng cạnh không ngừng lóe lên, nhìn Tiêu Dương bằng đôi mắt màu nâu. Y căn bản không ngờ thực lực của Tiêu Dương lại mạnh tới mức có thể đấu cùng với Nhất Quý thần y! Tay không tự chủ được nắm thành nắm đấm. Trận tỉ thí này, còn liên quan đến hai tay của y! Càng không thể thua.
Hoàn toàn yên tính!
Ánh mắt mọi dời lên Xuất Khẩu Nhất Quý, lại tới phiên lão ra châm.
Hít sâu một hơi.
Xuất Khẩu Nhất Quý cảm giác khăn che mắt cũng đã bị mồ hôi thấm ướt cả rồi. Giờ phút này, mỗi lần ra châm đều cực kỳ khó khăn!
Đầu óc lâm vào trầm tư.
Lúc này, Cát Điền Bản Đảng không khỏi quýnh lên, khẽ quát:
- Nhất Quý đại sư, ông không thể thua! Đừng quên trên vai ông còn gánh cả vinh quang của Thần Điện Thiên Bảo Sơn!
- Ngu xuẩn.
Tiêu Dương đứng cạnh nhàn nhạt mở miệng.
Thi đấu hiện giờ, thứ hai bên cần chính là sự yên tĩnh và tỉnh táo tuyệt đối! Mà Cát Điền Bản Đảng còn vội vàng quấy nhiễu Xuất Khẩu Nhất Quý.
Sắc mặt Xuất Khẩu Nhất Quý trở nên khó coi thêm vài phần, bàn tay cầm châm không khỏi hơn run lên.
Có điều, dù sao cũng là người có kinh nghiệm tâm trạng lão cũng không phải dạng vừa, dần dần bĩnh tĩnh lại, đâm vào huyệt nhẹ dưới cổ Tiêu Dương.
Tiêu Dương khẽ cảm nhận, lát sau gật đầu:
- Không tồi!
Lập tức, hắn lâm vào suy tư.
- Không được thua! Cế lên!
Đám người Chu Niệm Hoa nhìn về phía Tiêu Dương.
Ánh mắt lo lắng.
Nắm chặt tay trong vô thức, cực kỳ căng thẳng.
Ánh mặt trời chói chang.
Khoảng hai phút sau, Tiêu Dương khẽ nở nụ cười, bước lên trước, cổ tay khẽ động, châm được đâm xuống.
Xuất Khẩu Nhất Quý khẽ lui về sau, sau khi cảm nhận, khuôn mặt càng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Vẫn chưa thual
Đám người Cát Điền Bản Đảng nhìn thấy sắc mặt Xuất Khẩu Nhất Quý, sắc mặt không khỏi trâm xuống.
Mỗi một bước, rủi ro trùng trùng!
Cánh tay Xuất Khẩu Nhất Quý chầm chậm vươn tới mặt bàn, khẽ chạm lên một cây ngân châm. Giờ phút này, chỉ một cây ngân châm lại nặng tựa ngàn cân, đè chặt lên tinh thân tất cả mọi người.
- Cầm lên!
- Cầm lên!
Nội tâm không ít người gào thét, trong lòng căng thẳng vô cùng.
Cầm ngân châm lên...
Lát sau.
Khi con mắt không ít người sắp nứt ra, cây ngân châm Xuất Khẩu Nhất Quý cầm trong tay bỗng rời ra, lại rơi trên mặt bàn, âm thanh trong trẻo lại như tiếng sấm rền.
Kinh ngạc quá đỗi!
Cát Điền Bản Đảng gân như không dám tin vào hai mắt mình, nhìn Xuất Khẩu Nhất Quý, kinh ngạc nói:
- Nhất Quý đại sư, ông...
Xuất Khẩu Nhất Quý nghiêng người giương mắt, bình tĩnh nói:
- Châm của tôi đã đâm đến cùng rồi! Không thể đâm thêm được nữa. Có điều...
Xuất Khẩu Nhất Quý không chút sợ hãi, trầm giọng nói:
- Dựa vào bố cục cậu ra châm trên người tôi thì châm vừa rồi hẳn cũng là châm cuối cùng nhỉ?
Vừa dứt lời, ai nấy có mặt đều kinh ngạc!
Với y thuật của Xuất Khẩu Nhất Quý, đương nhiên sẽ không có ai nghi ngờ.
Hai bên...
Ngang tay?