Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 347 - Chương 348: Long Vũ Cửu Thiên!

Chương 348: Long Vũ Cửu Thiên! Chương 348: Long Vũ Cửu Thiên!Chương 348: Long Vũ Cửu Thiên!

Chuyện này cũng trùng hợp quá đi ấy chứ!

Cuộc chiến thi châm của hai người đồng nhất vô cùng, cũng đồng thời tới giới hạn.

Dựa theo trình tự ra châm, Khẩu Xuất Nhất Quý ra châm trước nên quả thật hai bên ngang tài ngang sức.

Cân sức ngang tài! Bất phân trên dưới!

Giờ phút này, âm thanh xôn xao của mọi người vang lên, ai nấy đều ngạc nhiên.

- Woa, chàng trai thân kỳ, lại có thể ngang tay với đệ nhất thân châm Osaka đại sư Nhất Quý!

- Thật sự không tưởng tượng nổi mài

Hòa, không phân thắng bại, đối với mọi người mà nói là đã tương đương với việc Tiêu Dương thắng, bởi vì so tuổi tác, Tiêu Dương thật sự trẻ hơn Khẩu Xuất Nhất Quý rất nhiều, hơn nữa danh tiếng của Khẩu Xuất Nhất Quý tại Osaka nổi khỏi cần nói. Hiện giờ lão chiến ngang tay với một thằng nhóc Viêm Hoàng không tên không tuổi, đối với lão mà nói đã là một kết cục không thể chấp nhận nổi.

Lúc này, sắc mặt Cát Điền Bản Đảng cũng đã trở nên cực kỳ khó coi.

Điều mà y muốn là dẫm một chân lên tên thầy thuốc trẻ tuổi tới từ Viêm Hoàng này! Điều y muốn là chặt đứt hai tay tên thây thuốc trẻ con này! Y muốn hãnh diện trước những người dân địa phương bà bạn bè quốc tế.

- Nhất Quý đại sư, ông thật sự không thể ra thêm châm nào nữa?

Cát Điền Bản Đảng hỏi với giọng không cam lòng.

Khẩu Xuất Nhất Quý chậm chạp lắc đầu, nhẹ nhàng kéo vải đen bịt mắt ra, điều này có nghĩa rằng thi đấu kết thúc.

- Đâm thêm một châm nữa, sẽ chạm tới nơi tương giao giữa 108 huyệt trong cơ thể, dựa vào tình hình trước mắt, không thể châm nữa, nếu châm, sẽ tạo thành tổn thương thậm chí tử vong cho đối phương!

Nói như vậy, không phải là đã hòa, mà là mình bại! Đương nhiên Khẩu Xuất Nhất Quý sẽ không lựa chọn tiếp tục châm nữa.

Bố cục châm cứu của đối phương tuy không giống lão, nhưng trăm sông đổ về một biển, cho nên dù Khẩu Xuất Nhất Quý rất không cam lòng, nhưng chỉ đành lựa chọn kết cục hòa nhau này thôi.

- Thế mà hòa nhaul

Một du học sinh Trung Quốc đứng bên cạnh không khỏi cảm thán.

- Không đúng!

Chu Niệm Hoa nhìn chằm chằm Tiêu Dương vẫn đang bịt mắt phía trước, không khỏi ngạc nhiên, bật thốt lên:

- Hắn vẫn chưa tán đồng lời Khẩu Xuất Nhất Quý, hắn muốn tiếp tục ra châm!

Vừa dứt lời, không ít người có mặt kinh ngạc không thôi!

Xoạt xoạt xoạtI

Ánh mắt ai nấy dồn cả lên thân mình cao ngất của Tiêu Dương, con ngươi trợn trừng tới cực điểm...

Tựa như động tác chậm, Tiêu Dương nhẹ vươn tay phải, hướng về phía mặt bàn đầy châm ... - Đây...

- Hắn muốn ra châm nữa ư?

- Hắn điên rồi sao? Đại sư Nhất Quý đã kết luận hai bên đều đã đạt tới giới hạn lớn nhất, nếu hắn cứ muốn ra châm thì chẳng phải là muốn lấy tính mạng đại sư sao?

- Chẳng lẽ đây mới là mục đích thực sự của hắn sao? Quá vô sỉ rồi!

Cảm xúc của mọi người trở nên mãnh liệt hơn, có điều, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm động tác của Tiêu Dương, người có lý trí đều biết rằng, thanh niên có y thuật cao minh như vậy, nhất định sẽ không phạm phải sai lâm giết người trước mặt bọn họi

- Chẳng lẽ hắn là một tên cố chấp, không cam lòng hòa nhau, nhất định phải phân rõ thắng bại?

Giấy phút này, sắc mặt Khẩu Xuất Nhất Quý càng khó coi tợn, con ngươi nhìn cánh tay Tiêu Dương hồi lâu, châm chậm nói:

- Tiêu Dương! Ý cậu là gì?

Thấy vậy, Cát Điền Bản Đảng đứng cạnh lại vui vẻ!

Y bằng lòng trả giá bằng việc Khẩu Xuất Nhất Quý bị thương nặng để đổi lấy nhục nhã cho thanh niên tài năng của Trung y Viêm Hoàng kia! Chỉ cần chặt đứt hai tay hắn thì thanh niên Trung y Viêm Hoàng này sẽ trở thành dĩ vãng.

- Liều mạng tới chết?

Cát Điền Bản Đảng cười nanh ác. Y tin tưởng phán đoán của Khẩu Xuất Nhất Quý hơn bất cứ ai, chắc chắn sẽ không sai! Hiện giờ Tiêu Dương muốn chơi liều, chắc chắn sẽ không thắng nổi!

- Đại sư Nhất Quý, cuộc thi vẫn chưa phân thắng bại mà.

Tiêu Dương không để ý tới cách nhìn và tiếng bàn tán của mọi người, hắn chỉ châm chậm nói ra câu này.

Khẩu Xuất Nhất Quý trầm mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, lão ta cực kỳ tự tin vào khả năng của bản thân! Tuy không thể ra thêm châm nữa, nhưng đến ngay cả chuyện phán đoán lão sẽ không sail

Cho dù lão bày ra bố cục như Tiêu Dương thì đến bước này cũng không thể ra châm tiếp được nữa. Đến châm này, chắc chắn là ngõ cụt! Không thể châm, châm thì ắt sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.

Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự muốn lấy mạng lão?

Sắc mặt Khẩu Xuất Nhất Quý cực kỳ khó chịu, nhìn Tiêu Dương chằm chằm:

- Cậu... muốn... thua?

Dùng cái giá lớn của việc đả thương người khác để cược lấy một ván bại, cuộc mua bán này, sẽ chẳng ai chọn hết.

- Không, tôi muốn thắng.

Tiêu Dương cười khẽ, sắc mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt, từ từ nói:

- Nói chính xác thì, tôi nhất định sẽ thắng!

- Không thể ra thêm bất kỳ châm nào nữal

Giọng nói Khẩu Xuất Nhất Quý có chút tức giận.

- Đối với y học Hán thô thiển của các người mà nói thì quả thực là như vậy.

Tiêu Dương hơi ngửa mặt, giọng nói bình thản nhưng nội dung lại như bom nổ: - Nhưng tôi đã nói rồi, Trung y Viêm Hoàng mới là châm cứu chính tông!

- Chuyện ông không thể làm được, không có nghĩa rằng tôi cũng không làm được!

Giọng Tiêu Dương vang lên đều đều lại khiến tất cả mọi người có mặt rúng động:

- Nhìn cho rõ, đây chính là châm cứu tới từ Viêm Hoàng.

- Long! Vũ! Cửu! Thiên!

Rồng lớn bay lượn, xông thẳng lên chín tầng mây.

Giây phút này, không gian bỗng có tiếng vang cực lớn.

Âm!

Tiêu Dương chưởng lên mặt bàn.

Viuf ViufViul

Ngân châm trải rộng mà lên, ánh sáng bạc lóe lên tựa như bức màn bạc của ngân hà trên chín tâng mây, chốc lát đã hút lấy ánh mắt tất cả mọi người, ai nấy đều ngây ra nhìn cảnh tượng này. Mà bên tai họ, tựa như tiếng rông ngâm vang lên đâu đó.

Giờ phút này, cho dù người lão làng trong ngành trung y Viêm Hoàng có ở đây thì cũng sẽ không kìm được mà hô thành tiếng!

- Long Vũ thần châm! Long Vũ thân châm!

Một trong cửu đại thần châm Viêm Hoàng, Long vũ thần châm, đủ để xếp trong ba hạng đầu, còn cao siêu hơn một bậc so với thuật châm cứu Quỷ Y Thất Khấu Thứ!

Long Vũ Cửu Thiên của Long Vũ Thần Châm!

Ánh sáng lấp lánh chói lòa trải rộng dưới ánh mắt trời, trong nháy mắt bao chùm ánh mắt tất cả mọi người xung quanh. Giây phút này, tinh thân ai nấy đều bị Long Vũ Cửu Thiên hấp dẫn.

Chín chiếc ngân châm như đan cài thành một con rồng cực lớn với tư thế oai hùng, dưới ánh nắng mặt trời, trên mặt đất phản chiếu bóng rồng lớn!

Long VũI

Cửu Thiên!

Một tiếng quát nhẹ!

Thanh niên áo trắng phương đông lúc này đang bịt kín hai mắt đưa tay cực kỳ tiêu sái, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chín cây ngân châm chuyển động nhanh chóng trên đầu Tiêu Dương, ánh sáng chói lòa đôi mắt tất cả mọi người, gân như không nhìn thấy đường đi của ngân châm chỉ nghe tiếng viu viu trong không khí.

Xoạt xoạt xoạt!

Chín cây ngân châm lóe lên trong tâm mắt mọi người.

Toàn bộ mọi người đều yên tĩnh!

Trừng lớn mắt, đờ ra nhìn cảnh tượng trước mắt...

Mà một người thấy được cảnh không ai có thể nhìn thấy được thì con ngơi càng trợn to tợn, cảm giác như đã trợn tới mức lớn nhất, vội vàng vươn tay bịt chặt miệng.

Cố gắng ép cảm giác rung động trong lòng xuống. Trái tim đập thình thịch, tựa như có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Chấn động!

Vô cùng chấn động!

Giờ phút này, khi chín cây ngân châm hóa thành tiếng rồng ngâm rồi cắm xuống chín huyệt quan trọng trên người Khẩu Xuất Nhất Quý, như liên kết lại một thể với đám ngân chân trên người mình. Dưới ánh mặt trời chói chang, trong tâm mắt mọi người bỗng hiện da vài chữ!

Như rồng vọt lên!

Như rồng múa lượn!

Như rồng bay!

Đó là Long Vũ Cửu Thiên!

- Long Vũ Cửu Thiên!

Cảnh tượng thần kỳ này khắc sâu vào tâm trí mỗi người, càng khắc sâu vào linh hồn mọi người hơn! Chưa từng chứng kiến cảnh tượng ấy, cũng chưa từng được chứng kiến thuật châm cứu thần kỳ đến vậy!

Càng không ít người lôi máy quay ra quay lại cảnh tượng thần kỳ này.

Bốn chữ lớn Long Vũ Tiêu Sái càng không ngừng kích thích ánh mắt.

- Không tưởng tượng nổi! Thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng!

- Đại sư Nhất Quý không sao hết? Thoạt nhìn tinh thần còn sáng láng hơn nữa ấy.

- Mọi người nhìn kìa! Hình như trên đầu đại sư Nhất Quý có hơi nước bốc lên, sắc mặt đại sư Nhất Quý thoạt nhìn tốt hơn trước không ít.

Giờ khắc này, tuy mọi người xung quanh tuy chấn động, nhưng chấn động nhất, lại chính là bản thân Khẩu Xuất Nhất Quý!

Ngây ra như phỗng!

Lắng lặng cảm nhận tình trạng cơ thể mình, lát sau, lão ta nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Giây phút này, trong nội tâm không ít người thít chặt, nhìn vê phía trước...

BịchI

Đầy bất ngờ, gần như ngoài dự liệu của tất cả mọi người Khẩu Xuất Nhất Quý bỗng quỳ sụp hai đầu gối xuống đất, bịch cái xuống ngay trước mặt Tiêu Dương. Nếu không phải do Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt, rút lại mấy cây châm đang căm trên đầu gối Khẩu Xuất Nhất Quý, chắc chắn lão sẽ bị thương.

- Khẩu Xuất Nhất Quý, quỳ xuống tạ ơn ân nhân!

Giọng nói Khẩu Xuất Nhất Quý vang vọng.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều chẳng hiểu ra làm sao.

Ân nhân?

Không ai biết, Tiêu Dương không chỉ vận dụng Long Vũ Cửu Thiên, hơn nữa còn thông qua năng lượng bừng bừng của Long Vũ Cửu Thiên mà ép một luồng khí lạnh khó hiểu của Khẩu Xuất Nhất Quý ra khỏi cơ thể!

Điều này, người ngoài không nhìn ra, chỉ riêng Khẩu Xuất Nhất Quý hiểu rõI

Lần thi đấu này, Tiêu Dương không chỉ thể hiện cách thức châm cứu của mình, cuối cùng còn giúp Khẩu Xuất Nhất Quý chữa trị! Năng lực thần kỳ đến vậy, khiến Khẩu Xuất Nhất Quý thực sự tâm phục khẩu phục đối với Tiêu Dương!

Bại, là bại không chút oán hận! Bại nhưng không chịu chút oan ức nào!

Thắng lợi như vậy mới càng có thể khiến kẻ địch tâm phục khẩu phục!

Ít nhất, trong lòng Khẩu Xuất Nhất Quý giờ phút này, Tiêu Dương đã sánh ngang với sựa tồn tại của thần thánh.

Tất cả mọi người lúc này đều lặng im không phát ra chút tiếng động nào, trân trối nhìn cảnh tưởng căn bản không dám tưởng tượng trước mắt...

Khẩu Xuất Nhất Quý đứng lên, ngay sau đó khom người thật thấp với Tiêu Dương, nói:

- Tôi thua rồi!

Thua rồi!

Thua rồi!

Giờ phút này, cho dù đã thấy kết quả, đối với không ít người có mặt ở đây mà nói chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang! Khuôn mặt ai nấy đều biến sắc, có điều, không ai không phục!

Tuy nhiên không biết nguyên nhân Khẩu Xuất Nhất Quý quỳ xuống, nhưng "Long Vũ Cửu Thiên" kia của Tiêu Dương đã khiến tất cả mọi người bội phục!

- Thắng rồi!

- Thật tốt quái

Ở bên này, mấy người Chu Niên Hoa ánh mắt ngời sáng, lóe lên tia vui sướng khôn cùng! Không ngừng vung tay hô hào, kích động không thôi!

Thắng rồi!

Trung y Viêm Hoàng, thắng!

Tiêu Dương kéo vải đen xuống, ánh mắt bình tĩnh, tựa như trận thắng này đối với hẳn chẳng chút đáng kể. Hắn nhìn thẳng Khẩu Xuất Nhất Quý, nhạt giọng nói:

- Còn một câu ông chưa nói.

Nghe vậy, Khẩu Xuất Nhất Quý thoáng dừng một phát, chợt hít sâu một hơi, gằn từng chữ:

- Tôi thừa nhận! Y học Hán, không bằng Trung y Viêm Hoàng!

- Bakal

Một giọng quát đầy tức giận vang lên!
Bình Luận (0)
Comment