Chương 349: Niệm Hoa mất tích!
Chương 349: Niệm Hoa mất tích!Chương 349: Niệm Hoa mất tích!
Giọng nói như sấm khiến đám người bừng tỉnh!
Cát Điền Bản Đảng tức giận gầm lên với Khẩu Xuất Nhất Quý:
- Ông dám bôi nhọ y học Hán của Đế Quốc Đại Nhật!
Y dùng tiếng Nhật nói câu này, Tiêu Dương nghe không hiểu.
Mà gương mặt Khẩu Xuất Nhất Quý còn bình tĩnh hơn cả trước lúc thi đấu, hoặc là sự kiêu căng kia sau khi thất bại trước Tiêu Dương đã biến mất không còn tăm hơi. Giương mắt nhìn Cát Điền Bản Đảng, nhẹ nhàng khom người, trâm giọng nói
- Bản Đảng-quân, tôi là một thầy thuốc! Thứ tôi theo đuổi chỉ là nền y thuật cao minh hơn! Hôm nay tôi đã nhìn thấy rồi, tôi không thể không thừa nhận trước kia mình...
Khẩu Xuất Nhất Quý nghĩ ngợi rồi dùng bốn chữ hình dung:
- Tự cao tự đại!
Hơn nữa còn dùng tiếng Trung!
- Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi Đảo Quốc, tới Trung Quốc, thăm hỏi những danh y Viêm Hoàng.
Khẩu Xuất Nhất Quý nhìn Tiêu Dương với vẻ thư thả:
- Đối với Trung y Viêm Hoàng, tôi, phục rồi!
Phục rồi!
Vô cùng dứt khoát!
- Bakal
Nhưng mà cho dù Cát Điên Bản Đảng có nói bát dực hay cửu dực hay thập dực thì sắc mặt Khẩu Xuất Nhất Quý vẫn chẳng chút thay đổi. Sau khi cúi chào Tiêu Dương thật lâu, lão lập tức quay người rời khỏi đây, bóng người nhanh chóng khuất mắt mọi người.
Trận quyết đấu giữa Trung y Viêm Hoàng và y học Hán Đảo Quốc này, Tiêu Dương đã dành thắng lợi một cách tuyệt đối!
Cảnh tượng Long Vũ Cửu Thiên huy hoàng kia vẫn như hiện hữu trước mắt mọi người.
- Thần kỳ! Quá thần kỳ rồi!
- Thật tốt quá.
Người phương đông cầm máy quay trong tay sắc mặt kích động, y là phóng viên tới từ Trung Quốc, hôm nay thấy Trung y Viêm Hoàng chiến thắng, trong đầu y đã bắt đầu soạn tiêu đề báo rồi!
- Trung y Viêm Hoàng, vị thế được nâng caol
- Cao thủ giữa nhân gian! Thanh niên phương đông thần kì!
Phóng viên kia càng nghĩ càng hưng phấn, vung vẩy nắm đấm đầy vui vẻ. Y tin rằng, sau khi tin tức này phát ra trong nước, nhất định hiểu quả sẽ cực tốt!
Tốt quá đi!
- Hắn tên gì ấy nhỉ?
Phóng viên nghĩ nghĩ, sau khi từ trong miệng người bên cạnh biết được hai chữ "Tiêu Dương" là tên hắn thì bắt đầu ngẫm nghĩ:
- Tốt nhất là có thể tìm cơ hội phỏng vấn hắn một lát.
Vị phóng viên trẻ tuổi cố nén kích động trong mình.
Giờ phút này đám người vẫn chưa tản ra, vì trận đấu này còn có một vụ cược khác.
Cược hai tay!
Không biết ai hét lớn trước, ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Cát Điền Bản Đảng. Sắc mặt y lập tức biến đổi, cực kỳ khó coi. Hồi lâu sau, y hừ lạnh một tiếng, nhìn Tiêu Dương với vẻ không cam lòng, còn cả hai chân vẫn đang dẫm lên bảng hiệu nhà y, trong mắt lóe lên tia hận thù, lạnh giọng nói:
- Chuyện hôm nay, mày sẽ phải trả cái giá rất đắt!
Hừ một tiếng, Cát Điền Bản Đảng quay người tiến vào trong phòng khám. Y muốn hạ Tiêu Dương, nhưng hiện giờ không phải lúc, mình vừa thua cược xong, trước mặt bao người thế này, căn bản không xuống đài được!
- Từ đãi
Lúc này Tiêu Dương lại không có ý để Bản Đảng rời đi, bình tĩnh mở miệng, hơn nữa trực tiếp nhắc tới chuyện Bản Đảng đang muốn né tránh, lạnh nhạt nói:
- Chưa biết tao phải trả giá đắt thế nào, tao chỉ biết là, ván cược này, mày thua.
Sắc mặt Bản Đảng hơi thay đổi, hơi ngừng bước chân, lát sau, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tiêu Dương mà cất bước đi tiếp.
- Không bỏ hai tay thì toàn thân mày sẽ tàn phế đấy!
Tiêu Dương lạnh lùng cảnh cáo, cả người hơi run lên, trong khoảnh khắc, ngân châm vốn đang cắm đầy người Tiêu Dương đều được rút ra, kêu lên viu viu! Hơn nữa đám ngân châm dày đặc như mưa này lao thẳng về phía sau lưng Bản Đảng.
Nhanh!
Viu viu
Khi Bản Đảng chưa kịp phản ứng lại gì thì đã bị vô số ngân châm găm vào thân mình, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã bịch xuống đất.
BịchI
Nặng nề giáng xuống nền nhà, sau khi co giật vài cái thì không động đậy được nữa.
- Bản Đảng-quân
- Bản Đảng-quân
Tiếng hô dồn dập kinh hãi lần lượt vang lên, toàn bộ phòng khám gần như đều chấn động.
- Nhanh! Không được để hung thủ chạy!
Một thầy thuốc già trông có vẻ có vai vế tiến lên kiểm tra vết thương của Bản Đảng, sắc mặt trở nên tái nhợt, giương mắt nhìn Tiêu Dương:
- Mày... mày rốt duộc đã làm gì Cát Điền-quân?
Tiêu Dương mờ mịt nhìn Chu Niệm Hoa, cô lập tức phiên dịch cho hắn.
Tiêu Dương buông tay cười cười: - Không có gì, chỉ khiến cả người y tê liệt thôi.
- Bakal
Thầy thuốc già quát lên một tiếng, tức giận bô bô gì đó.
Sắc mặt Chu Niệm Hoa thay đổi:
- Ông ta nói, Cát Điền Bản Đảng là thân thích của gia chủ gia tộc Cát Điền, hiện giờ Cát Điền Bản Đảng sống chết không rõ, anh nhất định sẽ bị gia tộc Cát Điền trả thùi
Hơi ngừng, Chu Niệm Hoa trầm giọng nói:
- Quyền thế của gia tộc Cát Điền rất lớn, hơn nữa còn rất bao che người nhà, chỉ e...
Tiêu Dương cười cười tỏ vẻ không quan tâm:
- Y càng quan trọng chẳng phải càng tốt ư?
- Dùng một mình y để kiểm tra y thuật của cả Đảo Quốc này.
Tiêu Dương nhướn mày vẻ đầy tự tin, thoáng nhìn phía trước, mở miệng nói:
- Tao cho chúng mày thời gian hai ngày, nếu trong vòng hai ngày vẫn không thể cứu được Cát Điền Bản Đảng thì y học Hán chó má của các ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trong mắt ông đây! Giờ này, hai ngày sau, ở đây, tao sẽ lại tới nơi này, mời cường giả giỏi nhất Đảo Quốc chúng mày tới đây đấu một trận!
Giọng nói kiêu ngạo vô cùng.
Hai ngày sau lại đấu?
Lúc này, thầy thuốc già kia sao để Tiêu Dương rời đi như vậy được, sắc mặt âm trầm, gầm lên:
- Baka! Bắt cái thằng Viêm Hoàng làm bị thương người kia lại!
Vừa dứt lời, đám người bao vây quanh Tiêu Dương lập tức xông lên...
Hình như muốn ẩu đả một trận mới xong!
Giây phút này, bỗng nhiên, một âm thanh cực lớn vang lên.
Màn sương mù bỗng bao trùm tất cả, những người có mặt bỗng chốc rơi vào hỗn loạn, tiếng thét chói vang lên không dứt.
Sắc mặt ai nấy đại biến!
- Người Viêm Hoàng vô sỉ, còn có cả mai phục!
- Mọi người cẩn thận!
Giọng nói của ai đó vang lên, giờ khắc này, Tiêu Dương đứng giữa ngẩn cả người ra.
Hắn vốn tưởng rằng đám sương mù màu đỏ này được dùng để đối phó với hắn, nhưng dựa vào ngữ khí của đối phương, hình như còn kinh ngạc hơn cả hắn.
- Chẳng lẽ còn kẻ thứ ba ẩn nấp xung quanh chọn thời cơ ra tay?
Tiêu Dương khẽ nghĩ, nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là thế lực gì, có động cơ ra sao, chỉ đành cảnh giác chú ý bốn phía.
Khói đặc tuy che khuất tâm mắt nhưng không có độc, sau khi hỗn loạn chốc lát, khói đặc cũng dần dần tản đi. Ngoài mấy người trông có vẻ chật vật cực kỳ ra thì không có xung đột gì đáng nói.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía chính giữa. Lúc này, cả hai bên đều nghi ngờ.
Đối phương cũng ý thức được có gì đó không đúng, nếu Tiêu Dương là người thả sương mù thì hắn chỉ cần nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn là xong chứ không phải đứng nguyên tại chỗ...
Khi hai bên đều đang mờ mịt bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên!
- Á! Niệm Hoal Không thấy Niệm Hoa đâu!
Giây phút này, Tiêu Dương vội liếc mắt qua, quả nhiên Chu Niệm Hoa vẫn đứng cạnh đám du học sinh đã chẳng thấy bóng dáng, mà trên mặt đất rơi vãi vài tờ giấy trắng, là đống giấy Chu Niệm Hoa cầm lúc trước.
Một nữ sinh nhặt giấy lên, sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy:
- Sao Niệm Hoa lại...
- Không thấy Chu cô nương đâu ư?
Bóng người Tiêu Dương lóe lên, nhảy tới trước mặt nữ sinh.
Tuy rằng hắn với Chu Niệm Hoa chỉ như bèo nước gặp nhau, nhưng vừa rồi trong phòng khám, chỉ riêng chuyện Chu Niệm Hoa lên tiếng giúp đỡ hắn, Tiêu Dương đã có thiện cảm với cô gái Trung Quốc du học ở Đảo Quốc này. Hơn nữa, Chu Niệm Hoa vẫn luôn giúp hắn phiên dịch...
Việc này, không thể khoanh tay đứng nhìn!
Tiêu Dương nhanh chóng xông ra ngoài.
- Người đâu! Mau bắt nó lại!
Thấy vậy, thầy thuốc già kia chẳng nghĩ nhiều nữa, lại bô bô gào lớn, vung tay thật mạnh, cả đám bảo vệ ào ào chạy ra, có điều chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng Tiêu Dương biến mất.
- Làm sao đây?
Bạn bè Chu Niệm Hoa lo lắng cuống quồng, sương mù màu đỏ vừa rồi thực sự quá kỳ lạ, sau đó Chu Niệm Hoa lại mất tích, điều này khiến bọn họ cảm thấy rất bất an!
- Gọi cho Niệm Hoa xem
- Không được! Không liên lạc được!
Vô cùng lo lắng!
- Hừ! Mình đã nói từ trước rồi, hôm nay đi lo chuyện bao đồng nên giờ mới hại tới Niệm Hoa.
Hồ Khai Thành mở miệng oán trách:
- Đều tại Tiêu Dương kia.
- Hồ Khai Thành! Bạn có thể không cười trên nỗi đau của người khác được không!
Ánh mắt nữ sinh lộ vẻ giận dữ.
- Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại báo cảnh sát thôi.
xxxXk
Chuyện bỗng xảy ra trước phòng khám vẫn chưa khiến cảm giác rung động trước trận đấu chưa được chứng kiến bao giờ kia biến mất. Thấy mọi chuyện đã kết thúc, ai nấy tản ra, trong miệng vẫn không ngừng bàn tán.
- Thần y phương đông thần kì đánh bại đệ nhất thân châm Osakal
- Vừa rồi hình như còn hẹn chiến vào hai ngày sau nữa? Không biết lúc đó có đặc sắc hơn không nhỉ?
- Thật hi vọng người Thần Điện Thiên Bảo Sơn có thể phái ai đó xuống dạy cho tên kia một bài học.
- Đúng rồi, không biết đứa con gái Viêm Hoàng kia mất tích kiểu gì nhỉ? Mọi người tản ra, đám bạn học của Chu Niệm Hoa đứng tại chỗ chờ cảnh sát tới. Lúc này, thanh niên tên Hồ Khai Thành kia tùy tiện tìm một lý rời đi, mọi người cũng không để ý. Mọi người có mặt không quá có thiện cảm với y.
Hồ Khai Thành bước nhanh tới bãi đỗ xe, đôi mắt bình tĩnh lóe lên tia đắc ý rồi biến mất, còn loáng thoáng lóe lên tia chờ mong, không nén đường kích động trong ánh mắt. Y vội vàng bước nhanh lên xe, khởi động xe một cách nhanh chóng, chiếc xe được khởi động rồi nhanh chóng lao vút ra ngoài.
- Thật khiến người ta mong chờ mà.
Ánh mắt Hồ Khai Thành léo lên tia vui sướng.
- Chờ mong... gặp Chu Niệm Hoa à?
Bỗng nhiễn, một giọng nói bình tĩnh đều đều vang lên sau lưng Hồ Khai Thành.
Xoạt!
Âm thanh đột ngột tới khiến thần kinh Hồ Khai Thành nổ nung!
Sắc mặt bỗng đại biến, nhấn mạnh chân phanh!
Két!
Tiếng phanh xe kít kít chói tai vang lên!
Sắc mặt Hồ Khai Thành tái xanh vô cùng, khẽ nghiêng bước lên trước, lúc chiếc xe dừng lại, y lập tức xoay người, ánh mắt quét về phía sau...
- AI?
Ánh mắt nhìn nơi đó, nhưng lại không thấy ai.
†r