Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 350: Có Gái Dụ Dõ!

Chương 350: Có gái dụ dõ! Chương 350: Có gái dụ dõ!Chương 350: Có gái dụ dõ!

Chẳng lẽ mình căng thẳng quá nên sinh ra ảo giác?

Hồ Khai Thành hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt lóe lên, khóe miệng lạnh buốt, lập tức quay người lại, con ngươi bỗng co rút đến lạ, hô lên một tiếng sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, mấp máy môi chỉ phía trước:

- Anh... Anh...

Lúc này, Hồ Khai Thành cảm giác tinh thân dồn dập như bị ai nắm chặt. Cả thân người dán chặt vào cửa kính phía sau, kinh hãi nhìn người xuất hiện như ma trước mặt, sắc mặt trắng bệch.

- Sao anh lại ở đây?

Hồ Khai Thành cảm giác bờ môi mình khô khốc, hơi lạnh trong lòng dâng lên từng đợt.

- Đương nhiên là ngôi lên rồi.

Giọng nói vang lên, người xuất hiện trong xe hiện giờ chính là Tiêu Dương mất tăm tích trong ánh mắt đám bảo vệ phòng khám. Hắn mỉm cười nhìn Hồ Khai Thành:

- Người anh em, đừng sợ hãi vậy chứ. Hay là... cậu làm gì trái với lương tâm?

Con ngươi Hồ Khai Thành trợn trừng, ánh mắt lấp lóe, ổn định lại cảm xúc, mở miệng với vẻ trấn định:

- Cho dù là ai đi nữa thì trong tình huống này cũng bị dọa thôi.

- Vậy sao?

Tiêu Dương khế cười:

- Không ngại... tôi ngồi xe cậu đi nhờ một đoạn chứ?

Hồ Khai Thành nhíu mày, nhìn Tiêu Dương, cố nén sự khó chịu trong lòng:

- Anh muốn đi đâu?

- Đương nhiên là đi tìm Chu cô nương.

Hồ Khai Thành nắm chặt vô lăng xe, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh lại:

- Tôi chẳng hiểu anh nói gì.

Ánh mắt Tiêu Dương dõi theo từng động tác của Hồ Khai Thành, tựa như áp lực vô hình đè chặt lên Hồ Khai Thành. Hồ Khai Thành cảm thấy trong lòng chấn động, cố gắng đè sự hoảng loạn trong lòng xuống.

- Chuyện tới mức này, chúng ta lật bài ngửa nói thẳng đi nhé.

Tiêu Dương nhìn thẳng phía trước, dường như không nhìn Hồ Khai Thành, nhưng Hồ Khai Thành càng cảm thấy áp lực hơn.

- Đưa tôi đi gặp Chu cô nương.

Hồ Khai Thành nhíu mày:

- Giờ tôi cũng chỉ giúp đi tìm tung tích Niệm Hoa thôi. Niệm Hoa biến mất trước mặt tất cả mọi người mà, anh hỏi tôi, sao tôi biết Niệm Hoa ở đâu chứ?

- Đừng diễn kịch nữa.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng quét qua Hồ Khai Thành, giọng nói trầm xuống không ít, ánh mắt lợi hại dán chặt vào hai tay Hồ Khai Thành:

- Nhìn bàn tay cậu là biết tại sao phải tìm cậu rồi. Nghe vậy, sắc mặt Hồ Khai Thành khẽ biến, vô thức mở hai lòng bàn tay ra xem, sắc mặt khẽ đổi.

Lòng bàn tay y lúc này, đỏ rực một mảnh.

- Sương mù màu đỏ kia vừa rồi tới rất đột ngột, nhưng không dính lên người, sau khi sương mù tản đi, không ai bị dính màu đỏ lên người cả, nhưng bàn tay cậu lại khác!

Giọng nói Tiêu Dương lớn hơn bình thường, lạnh giọng quát:

- Điều này đủ để nói lên rằng, màn sương mù màu đỏ kia căn bản do cậu tung lên! Bởi như vậy cho nên Chu cô nương bên cạnh cậu bị bao phủ dày nhất, khiến kẻ núp trong tối có thể dễ dàng bắt cô ấy hơn!

- Anh... Anh nói bậy!

Sắc mặt Hồ Khai Thành run run vài cái, tái nhợt, mở miệng:

- Tôi căn bản không biết anh đang nói gì.

- Ông đây không có thời gian dông dài với cậu!

Giọng nói Tiêu Dương trở nên sắc bén, cánh tay run lên, ngân châm sắc bén lạnh như băng xuất hiện trên tay hắn, ánh sáng chớp động.

- Anh muốn thế nào?

Sắc mặt Hồ Khai Thanh thay đổi, nhưng mà trong không gian nhỏ bé của xe ô tô, y không thể lùi đi đâu được nữa.

Tiêu Dương cười lạnh:

- Có tin rằng tôi chỉ cần châm một phát thì cậu sẽ chết luôn không? Hơn nữa dụng cụ khám nghiệm tử thi tân tiến nhất cũng không thể chuẩn đoán ra nguyên nhân tử vong của cậu, chỉ có thể báo cậu đột tử không?

- Đừng mài

Hồ Khai Thành sợ run cả người, cuộn tròn lại run rẩy như con tôm, ánh mắt sợ hãi không thôi. Nếu là trước kia, đương nhiên y chẳng thèm để tâm tới lời dọa nạt này. Nhưng hiện giờ, khi chứng kiến cảnh tượng Tiêu Dương đấu với đại sư Nhất Quý, nhất là Long Vũ Cửu Thiên của hắn đã khiến y ấn tượng cực kỳ sâu đậm.

Y không dám nghi ngờ lời Tiêu Dương nói.

- Chuyện không liên quan tới tôi.

Hồ Khai Thành sợ hãi, co cụm lại như con tôm, tựa như muốn tránh né khí lạnh tới từ ngâm châm, nhưng mà ánh sáng lấp lánh của ngân châm vẫn không biến mất khỏi tâm mắt y:

- Tôi không biết! Tôi chẳng biết gì cả!

- Không biết? Không sao hết.

Tiêu Dương cười lạnh:

- Vậy coi như tôi suy đoán sai lầm đi. Có điều, vì để che giấu mình suy đoán sai lầm... Tôi đành khiến đối phương mãi mãi... không nói ra gì được nữal

Sát khí lan tràn.

Viul

Cánh tay Tiêu Dương hạ xuống, chỉ chốc lát ngân châm đã chạm tới đầu Hồ Khai Thành...

- Đừng mài! Hồ Khai Thành trợn trừng mắt, con ngươi trừng lớn cùng cực. Ngay trong nháy mắt này, y nhắm chặt mắt lại, giọng nói mang theo van nài:

- Đừng mài Tôi nói! Tôi nói hết!

Ánh bạc ngừng lại.

Hồ Khai Thành mở đôi mắt kinh hoàng ra...

- Nói đi.

Tiêu Dương tựa như không có ý thu châm lại.

Khoảng cách từ ngân châm tới đầu Hồ Khai Thành chưa tới năm centimet, ánh sáng sắc bén không ngừng đâm thẳng vào thần kinh y, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bờ môi run rẩy vài cái, hoảng loạn nói:

- Là hội Hồng Diệp! Là người của hội Hồng Diệp làm!

- Hội Hồng Diệp?

Tiêu Dương hờ hững lạnh lùng nhìn Hồ Khai Thành.

Hơi thở lạnh như băng bao phủ toàn thân Hồ Khai Thành.

Hồ Khai Thành căn bản không dám do dự nữa, mở miệng nói ra sạch:

- Buổi sáng hôm nay, người phụ trách cao tâng của hội Hồng Diệp - tiên sinh Tây Thôn Thứ Lang tìm tới tôi, hứa sẽ cho tôi chút lợi ích rồi bảo tôi tìm cơ hội thả sương mù màu đỏ ra, bọn họ, bọn nói sẽ thừa cơ bắt Niệm Hoa đi...

- Mục đích của bọn chúng là gì?

Tiêu Dương lạnh giọng.

Hồ Khai Thành run rẩy môi:

- Không... Không biết. Trong trường có rất ít người biết rõ bối cảnh gia đình Niệm Hoa. Có người đồn cô ấy là con gái nhà giàu, cho nên... cho nên hình như hội Hồng Diệp muốn bắt cóc... tống tiên...

Tiêu Dương híp mắt, bắt cóc tống tiền?

Trâm ngâm hồi lâu, hắn lạnh lùng nói:

- Bọn chúng cho cậu cái gì?

Ánh mắt Hồ Khai Thành phát sáng:

- Một chút... lợi ích kinh doanh nho nhỏ.

- Chỉ vì chút ích lợi ấy mà cậu lại bán đứng bạn học của mình? Bán đứng đồng bào của mình?

Sát ý trong ánh mắt Tiêu Dương lóe lên, ngân trong trong tay tựa như sắp đẩy vào đầu tên kia...

- Không!

Hồ Khai Thành gào lên thảm thiết, đôi mắt hoảng sợ, nói:

- Bọn họ bằng lòng với tôi, nếu bắt được Niệm Hoa, sẽ để tôi chơi... chơi một lần ...

- Súc sinhl

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia sáng lạnh lẽo!

Hồ Khai Thành sợ run cả người:

- Không! Tôi thật sự thích Niệm Hoa mài Chỉ là Niệm Hoa cứ luôn lạnh lùng với tôi, nên chỉ khi tôi làm vậy...

Hồ Khai Thành nói năng lộn xộn, dường như cảm nhận được sát ý từ Tiêu Dương càng dày nên hoảng sợ nói:

- Tôi thề, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Niệm Hoa! Nhất định mài

Tiêu Dương nhìn chằm chằm Hồ Khai Thành như nhìn vật chết. Lát sau, hắn nhẹ giọng lạnh lùng nói:

- Nơi cậu hẹn bọn họ ở đâu?

- Một biệt thự xa hoa của hội Hồng Diệp, cũng là một nơi rất cao cấp, tên là Đại Kim Hào!

- Đại Kim Hàol

Tiêu Dương nhớ kĩ cái tên này.

- Tiêu thần y, tôi biết sai, tôi biết sai rồi mà.

Lúc này, trong lòng Hồ Khai Thành dâng lên nỗi bất an cực kỳ, không khỏi liên tục cầu xin, lo lắng lắp bắp, ý lạnh kia càng khiến toàn thân y run rẩy.

Sát ý trong mắt Tiêu Dương lóe lên, nhìn chằm chằm Hồ Khai Thành:

- Dựa vào pháp luật mà nói, tội cậu không đáng chết!

Hồ Khai Thành vội vàng gật đầu.

- Nhưng mà...

Giọng nói Tiêu Dương trầm thêm vài phần, sát ý mãnh liệt tuôn trào:

- Đối với Tiêu Dương tôi mà nói, hành vi của cậu, có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội!

- Không...

Chữ không này còn chưa tuôn ra khỏi yết hầu đã ngưng bặt! Ngân châm sắc bén đâm thẳng vào đầu Hồ Khai Thành, âm thanh nhẹ đến gần như không nghe thấy.

Chỉ một giây sau, Hồ Khai Thành tắt thở.

Tiêu Dương hờ hững thu châm, để Hồ Khai Thành sang vị trí phó lái rồi ngồi vào ghế tài xế, lập tức khởi động chân ga, chiếc xe phi thẳng lên trước.

Mục tiêu, Đại Kim Hào!

Đại Kim Hào tráng lệ to lớn, hiện giờ là ban ngày nên không có nhiều người lắm, phần lớn đều đang ngôi nói chuyện phiếm, gần như cứ cách một khoảng thì sẽ có một vài người đàn ông mang trên mình kí hiệu hội Hồng Diệp đứng canh.

Đại Kim Hào thoạt nhìn như một tòa thành xa hoa, diện tích cực kỳ rộng lớn, chỉ cao năm tâng nhưng mỗi một tâng là biểu tượng cho thân phận của người trong đó.

Hiện giờ, tầng năm của Đại Kim Hào, trong gian phòng họp rộng lớn sáng ngời.

Thân hình thon dài, mặc vest chỉnh tê, tóc tai đỏ rực, màu sắc nổi bật này khiến khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế có chút tà mị.

Đại Kim Hào là một bộ phận cực kỳ quan trọng của hội Hồng Diệp.

Người đàn ông tên Tây Thôn Thứ Lang chính là tổng giám đốc của Đại Kim Hào, có địa vị cực kỳ quan trọng trong hội Hồng Diệp! Thực ra, xét từ họ của y là có thể nhìn ra được, gia tộc Tây Thôn, y chính là cháu trai của hội trưởng Tây Thôn Thạch Nhân! Ở chỗ này, quả thực có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưal

- Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.

Lúc này, sắc mặt Tây Thôn Thứ Lang cực kỳ cung kính cầm điện thoại; người trong điện thoại đương nhiên là Tây Thôn Thạch Nhân.

Tiếng cười ha ha truyền từ trong điện thoại ra.

- Thứ Lang Quân, cháu làm tốt lắm!

Giọng nói Tây Thôn Thạch Nhân vang lên:

- Cháu lập tức tung tin, truyền tin Chu Niệm Hoa đang nằm trong tay chúng ta đi với tốc độ nhanh nhất, chú muốn xem xem, lão hồ ly kia còn có thể trốn bao lâu

- Dại

Tây Thôn Thứ Lang lập tức gật đầu.

- Còn nữa, chúng ta có tin tức chưa chắc chắn, đồ trong tay lão già Chu Hùng rất có khả năng đã được đưa cho cháu gái một cách âm thầm. Cho nên, cháu phải thẩm vẫn kỹ càng, không được để bất cứ sai sót nào xảy rail

- Quan trọng hơn là, không được để nó chết!

Tây Thôn Thạch Nhân nói với giọng cảnh cáo:

- Thứ Lang Quân, cháu thích chơi thì cứ chơi, nhưng không được chơi cô ta tới chết. Cô ta là mồi nhử vô cùng quan trọng của chúng ta, phải đợi cá lớn mắc câu nữa cơ mà.

Điện thoại treol

Sắc mặt Tây Thôn Thứ Lang hiện lên nụ cười khẽ, giọng nói lạnh lùng:

- Thứ Lang Quân đây không muốn cô ta chết, thì cô ta phải sống! Người đâu, mang Chu Niệm Hoa lên!

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vang lên...
Bình Luận (0)
Comment