Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 351: Tao Không Đánh Chết Được Thằng Yêu Nhân Mày Sao!

Chương 351: Tao không đánh chết được thằng yêu nhân mày sao! Chương 351: Tao không đánh chết được thằng yêu nhân mày sao!Chương 351: Tao không đánh chết được thằng yêu nhân mày sao!

- Cốc - Cốc-

Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, khuôn mặt Nishimura .Jiro nở nụ cười đầy mong chờ, lạnh nhạt lên tiếng.

- Vào đi.

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu bước vào, đứng thành hai hàng. Rất nhanh, hai cô gái thân hình cực kỳ bốc lửa cũng mềm mại bước vào, bao gồm cả hai cô gái, trên người tất cả mọi người đều có ký hiệu của Hồng Diệp hội.

Nishimura .Jiro có một thói quen, hoặc có thể nói là một sở thích.

Người phụ nữ y muốn chạm vào, tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác chạm vào trước, tất cả thuộc hạ trong Đại Kim Hào của Hồng Diệp hội đều biết sở thích này của Nishimura Jiro, mỗi lần bắt phụ nữ về, đều do phụ nữ trong Đại Kim Hào hội sở đưa cô gái đó đến.

- Thả tôi ra.

Lúc này, ánh mắt Chu Niệm Hoa mang theo chút hoảng sợ, nhìn thoáng qua mọi người, cuối cùng tâm mắt rơi lên người Nishimura Jiro, cảm nhận được ánh mắt tà mị khiến người ta lạnh người của người nọ, không khỏi run lên,

- Các người là ai? Vì sao muốn bắt tôi?

Nishimura .Jiro khẽ cười mỉm, mang theo chút phong độ nói:

- Tiểu thư Chu Niệm Hoa, tôi là Nishimura Jiro, là Tổng giám đốc của Đại Kim Hào hội sởi

Đại Kim Hào hội sở, chính là hội sở nổi tiếng hàng đầu Osaka.

Nishimura Jiro đang khoe khoang thân phận của bản thân, đây quả thực là một thân phận đại diện cho quyền lực và tiền tài!

Nhưng, hiệu quả cũng chẳng được bao nhiêu.

Chu Niệm Hoa nhíu mày,

- Tôi không quen anh, thả tôi về đi.

- Haha.

Nishimura Jiro này có đôi mắt vô cùng tà mị, khuôn mặt thon dài trắng trẻo, lông mi cũng cong vút, là kiểu đàn ông có mang nét đẹp của phụ nữ, đặc biệt là ngón tay thỉnh thoảng còn làm thế hoa lan.

- Chu Niệm Hoa tiểu thư, tuy cô không biết tôi, nhưng... ông nội cô lại biết tôi.

Nghe vậy, sắc mặt Chu Niệm Hoa hơi thay đổi, trong tiêm thức dấy lên sự đề phòng lui về sau một bước, nhưng lại bị hai phụ nữ ở phía sau cản lại, hơi nhíu mày,

- Tôi không hiểu anh đang nói gì!

Nishimura .Jiro cười, lắc đầu nhè nhẹ,

- Đường đường là cháu ruột của tiến sĩ Chu Hùng có quyên uy trong giới khoa học, vậy mà không dám thừa nhận thân phận của mình... Chẳng lẽ, tin tình báo là thật? Thành quả nghiên cứu kia của tiến sĩ Chu Hùng đang nằm trong tay cô?

Cùng với lúc nói chuyện, ánh mắt của Nishimura Jiro nhìn chằm chằm Chu Niệm Hoa, quả nhiên, lúc này đồng tử của Chu Niệm Hoa khẽ co lại! Quả nhiên là vậy!

Nishimura .Jiro thầm cười lạnh.

Chu Niệm Hoa cố duy trì thân sắc trấn định, trầm giọng nói:

- Nishimura Jiro, tôi chẳng hiểu anh đang nói gì! Toàn nói những lời linh tinh.

Nishimura Jiro nở nụ cười không chút để ý, châm chậm đứng lên, nâng ly rượu vang trong tay lên, dùng tư thái vô cùng đẹp đẽ liếc nhìn Chu Niệm Hoa,

- Tôi biết cô sẽ không thừa nhận, nhưng tôi biết rõ một điều...

Nhấp một ngụm rượu vang, tay ngọc hoa lan nhẹ nhàng bắn ra,

- Các người ra ngoài cả đi.

- Vâng! Thưa ngài .Jirol

Sau tiếng hét đồng thanh, tất cả mọi người đều lui ra, và đóng cửa lại.

- Phụ nữ ấy mà, lúc đầu rất không nghe lời, nhưng đến cuối cùng, lại nghe lời hơn bất kỳ ai khác.

Nishimura .Jiro nở nụ cười mỉm bước về phía Chu Niệm Hoa,

- Đợi lúc tôi trở thành cháu rể của Chu Hùng rồi, còn lo gì không lấy được thứ kia nhỉ?

Chu Niệm Hoa hoảng hốt, lui vê sau ba bước. Lúc này, Nishimura .Jiro lại từng bước từng bước tiến lên, y không hề gấp gáp, giống như muốn lặng lẽ hưởng thụ khoái cảm khi con mồi bất lực đi vào con đường cùng, khóe môi nở nụ cười, ném ly thủy tinh trong tay sang một bên...

Ly thủy tinh lập tức bay một hình vòng cung rất đẹp...

Nishimura Jiro tiến lên từng bước, trong phòng vang lên tiếng đạp nhẹ.

- Không có âm thanh gì sao?

Sau khi ly thủy tinh ném đi, không hề vang lên tiếng rơi vỡ.

Khuôn mặt Nishimura Jiro đột nhiên sững lại, quay đầu lại nhìn, đồng tử không khỏi co rút,

- Khốn nạn, mày là ai?

Trước mắt Nishimura Jiro lúc này, là một người dáng người cao cao đang cầm ly thủy tinh trong suốt thờ ơ nhìn sang bên này...

- Tiêu... Tiêu Dương!

Chu Niệm Hoa vốn đang ở trong hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng, giờ thấy Tiêu Dương, giống như níu được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hét lớn một tiếng.

Ngữ khí có chút kích động.

Tiêu Dương nhướn mắt mỉm cười đầy hàm ý,

- Chu cô nương, thằng quỷ này vừa mới nói gì vậy?

Chu Niệm Hoa thu lại sự hoảng loạn:

- Anh ta hỏi anh là ai?

Tiêu Dương gật đầu, ngoảnh mặt nhìn Nishimura Jiro, chân thành nói,

- Tên của ông đây, thằng quỷ như mày không xứng hỏi tới!

- Khốn nạn! Nishimura .Jiro tức giận hét to một tiếng, khí thế hùng hổ tràn ngập quanh thân. Đôi mắt tà mị mang theo khí tức lạnh lẽo, những sợi tóc đỏ thổi đứng lên, khuôn mặt trắng trẻo hơn cả phụ nữ kia có vẻ tức giận,

- Thiện sấm giả tử!

Xoetl

Lời vừa nói dứt, hai cánh tay Nishimura .Jiro nhanh chóng vung lên, một cơn gió lạnh lẽo quét qua, không gian lập tức vang lên tiếng gió, lao thẳng về phía Tiêu Dương.

- Thuộc tính giả Phong?

Lúc này Tiêu Dương đã không còn cảm thấy xa lạ đối với thuộc tính giả nữa, số thuộc tính giả từng chết trong tay hắn cũng không ít. Chẳng qua chỉ là một Thuộc tính giả Phong, Tiêu Dương chẳng có lý do gì phải kiêng ky cả.

Nhưng, lúc cơn gió lạnh quét đến trước mặt, đồng tử Tiêu Dương đột nhiên co rút,

- Không đúng! Không phải thuộc tính phong!

Trong trận gió lạnh này, ẩn chứa một sức mạnh ăn mòn quái dị.

- Đây là thuộc tính gì?

Tiêu Dương nhướng mày, lúc này trận gió âm kỳ quái khiến hắn có một cảm giác cực kỳ buồn nôn, nhướng mắt nhìn thoáng Nishimura Jiro đứng trước mặt, trong lồng ngực càng cuộn trào mãnh liệt, giống như lục phủ ngũ tạng sắp lộn hết cả lên.

Không phải vì sức mạnh của trận gió âm này kinh khủng đến như vậy!

Mà là.......

Động tác của Nishimura .Jiro, đã đánh mạnh vào thị giác của Tiêu Dương, thử nghĩ xem, một người đàn ông trong lúc chiến đấu đột nhiên uốn éo eo thon, làm đủ các động tác lẳng lơ. Những động tác mị hoặc này, thậm chí cực kỳ dâm đãng!

Điều này thực sự đánh mạnh vào trái tim Tiêu Dương, khiến hắn suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ!

- Cơn gió này... chính là âm phong mị hoặc?

Mắt Tiêu Dương mở to hơn, ném ly thủy tinh về phía trước, lao thẳng về phía trước tấn công âm phong.

Đúng lúc này, Nishimura Jiro lại uốn éo eo nhỏ, hai mắt ửng hồng, giống như một cô gái đang muốn thoát y.

- Đây là thuộc tính chó má gì vậy!

Tiêu Dương không kìm được thâm chửi thề, ở cùng tên Nishimura Jiro thêm một giây, Tiêu Dương càng cảm thấy đây là một sự dày vò vô cùng vô tận!

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

- Hừ - Chẳng ai có thể giữ được bình tĩnh sau khi nhìn thấy thuộc tính "mị" của người ta.......

Giọng nói ỏn ẻn của Nishimura Jiro vang lên.

Không thể phủ nhận, cái thuộc tính "mị" này thực sự có uy lực không tâm thường, âm phong quỷ dị, giọng nói ỏn ẻn... mỗi một thủ đoạn công kích đều khiến người khác khó lòng phòng bị.

Đây là một loại thuộc tính khiến không ít người phải kiêng ky.

Nhưng, hận thì hận, thuộc tính "mị”" này, dĩ nhiên đang thức tỉnh cảm giác của người đàn ông! Tiêu Dương đau khổ nhìn Nishimura .Jiro đang bày vẻ lẳng lơ trước mặt mình, mỗi một trận âm phong thổi qua, đều mang theo sát khí dày đặc. Vẻ mặt Nishimura .Jiro tuy dâm đãng, nhưng sát ý sâu trong mắt lại từng đợt từng đợt phóng ra.

- Đồ... rác rưởi!

Cuối cùng Tiêu Dương không kìm được nữa, mắng lớn một tiếng, lúc này, không hề dùng một chút kỷ xảo chiến đấu, mà dùng nắm đấm trực tiếp xông thẳng đến.

- ÂmII

Trong văn phòng to lớn vang lên tiếng nổi

- Hự! Hựt Hự!

Âm phong nương theo vòng eo uốn éo của Nishimura Jiro một lần nữa lao đến!

- Tao không đánh chết được thằng yêu nhân mày saol

Hét lớn một tiếng.

Tiêu Dương thật sự không chịu nỗi bộ dạng của Nishimura .Jiro thêm một giây phút nào nữa, sức mạnh dũng mãnh lập tức dồn vào nắm đấm, sau một trọng quyên đánh tan âm phong, lại đấm thêm một quyền nữa!

Roẹt! Roẹt! Roetl

Trong chớp mắt, thân ảnh đã lao nhanh đến trước mặt Nishimura .Jiro.......

Vô cùng mạnh mẽt

Trong mắt Nishimura Jiro thoáng hiện lên sự kinh hãi, nhưng rồi lập tức được thay bằng ánh mắt yếu đuối, mang theo nước mắt khiến người khác cảm thấy thương xót, công kích tinh thần lực, âm thanh ỏn ẻn lại mang theo mị hoặc,

- Sao anh nỡ nhẫn tâm làm tổn thương người ta.......

Nishimura Jiro đã dựa vào chiêu này đánh bại không biết bao nhiêu người, loại công kích tinh thần đột nhiên xuất hiện giữa lúc chiến đấu, càng khiến người ta khó lòng phòng bị! Nhưng, tiếc là kẻ hôm nay y đối mặt lại là Tiêu Dương!

- Tao tổn thương cả nhà mày!

Tiêu Dương tức giận đấm một quyền, nện thẳng lên mũi Nishimura .Jiro.

- BịchI

Cơ thể Nishimura Jiro lảo đảo lùi ra sau, lúc này còn không quên ưỡn cong mông một cách gợi cảm.

Nói về thuộc tính, Nishimura Jiro là kẻ vô tội, đây là thuộc tính của y, y phải duy trì mới có thể có cơ hội lật ngược thế cờI Nhưng, Tiêu Dương vẫn cảm thấy khó chịu!

- Nhân yêu!

- Phụt!

- Tao không đánh chết được thằng yêu nhân mày sao!

- Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Một trận mưa đấm!

Trong một phút ngắn ngủi, Tiêu Dương đã quên mất mình nện vào đầu Nishimura Jiro bao nhiêu cú đấm, cho đến khi đầu Nishimura .Jiro chảy máu, hơi thở thoi thóp, Tiêu Dương mới trút hết giận đứng dậy, không kìm được lại nhổ lên Nishimura .Jiro đang nằm im trên đất không thể nhúc nhích.

Mình đã trải qua bao nhiêu trận chiến, nhưng chưa từng thấy ai buồn nôn như vậy.

- Mày xuống Diêm Vương điện mà ủn mông đi!

Tiêu Dương liếc mắt nhìn, lúc này, Nishimura Jiro đã thở không ra hơi, khí tức sinh mệnh trên cơ thể cũng không ngừng rời đi, có thể chết bất cứ lúc nào.

Khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, đúng lúc này y bắt đầy khó khăn mở mắt.......

Hai mắt lại phóng ra...

Mị nhãn!

- Mẹ... kiếp!!!

Tiêu Dương nước mắt rưng rưng hung hăng đạp mạnh một cước, lần này, cuối cùng Nishimura .Jiro đã chết thật rồi!

Tên này trước khi chết còn định dùng mị nhãn phản kích, khiến Tiêu Dương nổi hết da gà, nước mắt lưng tròng.

Không kìm được lại giãm mạnh một giẫm.

Bịch! BịchI

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên!

Tiêu Dương không thèm liếc nhìn thi thể Nishimura Jiro thêm lần nào nữa, ai mà biết y còn có thể quảng cho mình thêm ánh mắt câu hồn nhiếp phách nào nữa không. Bước nhanh đến trước mặt Chu Niệm Hoa, lúc này thấy trong ánh mắt Chu Niệm Hoa vẫn mang theo sự hoảng sợ, liền ho nhẹ một tiếng,

- Chu cô nương, không dọa cô sợ chứ?
Bình Luận (0)
Comment