Chương 353: Đặc công Viêm Hoàng!
Chương 353: Đặc công Viêm Hoàng!Chương 353: Đặc công Viêm Hoàng!
Sau khi xe chạy khỏi Đại Kim Hào đang lửa cháy phừng phực, Chu Niệm Hoa cố ý giảm tốc độ, thân ảnh Tiêu Dương linh hoạt lắc mình từ cửa sổ ngồi vào ghế bên cạnh, tốc độ xe lại tăng lên.
- Phía sau hình như sắp đuổi kịp rồi!
Tiêu Dương liếc vào kính chiếu hậu.
Vù
Trên đường quốc lộ thẳng tắp, một cơn lốc màu đỏ lao đi.
Màn rượt đuổi xe cộ trên đường quốc lộ bắt đầu từ đây!
Nhìn cảnh vật kiến trúc và cây cối hai bên đường không ngừng thụt lùi, Tiêu Dương không khỏi nhìn thoáng qua Chu Niệm Hoa ngồi cạnh, hơi ngạc nhiên về kỹ thuật lái xe của cô, tốt hơn rất nhiều những gì mình tưởng tượng.
Thậm chí phải nói, còn giỏi hơn cả kẻ gà mờ học lái xe thời gian không dài như Tiêu Dương.
Những chiếc xe phía sau bám theo rất sát.
Càng đi vê phía trước, xe trên đường quốc lộ càng nhiều, tốc độ lái xe của Chu Niệm Hoa vẫn không giảm. Nhưng vì những chiếc xe phía sau càng lúc càng đến gần, khoảng cách đã rút quá ngắn, thậm chí thân xe không ngừng đụng vào nhau, cố gắng làm chiếc xe mất thăng bằng.
- Nhẫn nhịn.
Tiêu Dương quay đầu nhìn lướt ra phía sau, trầm giọng nói:
- Đừng bận tâm nhiều quá, phải tăng tốc, nếu không sẽ bị bọn chúng chặn lại.
Nói về thực lực, dĩ nhiên Tiêu Dương không sợ đám người phía sau. Nhưng, sau khi xông ra ngoài lắc mình vào trong xe, một câu nói của Chu Niệm Hoa khiến Tiêu Dương vô cùng hứng thú. Kẻ đứng sau màn bắt cóc Chu Niệm Hoa, không phải là Hồng Diệp hội, mà là kẻ khác, hơn nữa còn là chính phủ của đảo quốc!
Chính phủ lớn như vậy, lại có hứng thú với du học sinh của Viêm Hoàng sao?
Thả dây dài, câu cá lớn.
Ra tay giải quyết mấy tên này sẽ khiến đối phương mất dấu vết truy tìm mình.
- Tôi muốn xem thử, trong mắt họ, Chu cô nương quan trọng nhường nào.
Tiêu Dương tự nói.
Mắt Chu Niệm Hoa vẫn nhìn thẳng phía trước, cố gắng lái xe với tốc độ cao, trong mắt không khỏi hiện lên thân sắc phức tạp, một lát sau, không kìm được mở miệng nói:
- Nếu có thể... tôi hy vọng... kéo dài thời gian của chúng thêm chút nữa.
Tiêu Dương hơi giật mình liếc nhìn Chu Niệm Hoa.
Trong mắt Chu Niệm Hoa hiện lên sự xin lỗi.
- Sự tình có liên quan quá lớn, xin thứ lỗi tôi không thể giải thích với anh...
Tiêu Dương mỉm cười tỏ ý đã hiểu, mở miệng nói,
- Nếu chuyện này còn dính đến chính phủ của đảo quốc... Chu cô nương, Tiêu Dương suy nghĩ, không khỏi thăm dò hỏi,
- Chẳng lẽ... cô là người của chính phủ Viêm Hoàng?
BinhI
Chiếc xe phía sau hung hăng đụng vào thân xe làm xe nghiêng hẳn một bên, Chu Niệm Hoa chưa kịp trả lời Tiêu Dương, vội vã chuyển động bánh lái, chiếc xe cua với biên độ rộng, khó khăn lắm mới thoát khỏi hiểm cảnh.
- Cẩn thận!
Tiêu Dương nhìn vê phía trước, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Đồng tử Chu Niệm Hoa mở lớn, giữ chặt bánh lái, đồng thời bấm mạnh còi, nương theo tiếng còi inh tai và tiếng thắng xe kịch liệt, lao thẳng về phía trước. Lúc này phía trước vừa đúng lúc đèn đỏ, hai cánh tay Chu Niệm Hoa vội chuyển động nhanh, lại đánh một vòng cua, chiếc xe nghiêng một bên cua một đường vòng cung, lao về phía trước trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, khiến Chu Niệm Hoa bất giác toát mồ hôi lạnh, nắm chặt bánh lái tiếp tục lao về phía trước...
- Tôi không phải người của chính phủ.
Ở phía sau, Chu Niệm Hoa vừa mới tranh thủ lấy lại hơi, lập tức nói,
- Ông nội tôi thì phải.
- Ông nội cô?
Tiêu Dương sững sờ, suy nghĩ xoay chuyển,
- Mục đích bọn chúng bắt cô, là vì ông nội cô?
Chu Niệm Hoa gật đầu.
Trên đường quốc lộ thẳng tắp, tiếng va chạm xe vang lên, sau đó là màn cháy xe kinh hồn đoạt phách.
Dưới không khí như vậy, Chu Niệm Hoa không rảnh để nói nhiều, Tiêu Dương ở bên cạnh rơi vào trầm tư.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, tiếng lốp xe va chạm với mặt đường không ngừng vang lên, dân dần, trừ những chiếc xe truy đuổi của Hồng Diệp hội, còn có một số xe cảnh sát đều đang nhìn chằm chằm đám xe chạy hỗn loạn trên đường quốc lộ.
Nhất thời, nơi này đã trở nên vô cùng hỗn loạn!
Trong lúc vội vàng, Chu Niệm Hoa căn bản không kịp chọn lộ tuyến, dần dần, chiếc xe lao ra khỏi nội thành, đường quốc lộ càng rộng hơn, nhưng những chiếc xe phía sau cũng đuổi sát hơn!
Tiêu Dương cân nhắc một lát, quay đầu lại nhìn những chiếc xe phía sau. Một lát sau giương mắt nhìn Chu Niệm Hoa, lúc này, hai bàn tay trắng nõn đang giữ chặt tay lái, khuôn mặt nhìn nghiêng có sức hấp dẫn cực lớn, chính là hình tượng mỹ nữ phương Đông chính cống. Đương nhiên, lúc này Tiêu Dương không thể chỉ ngồi không ngắm người đẹp như vậy.
Hắn muốn làm rõ chuyện này.
- Chu cô nương, không giấu gì cô...
Tiêu Dương lãnh đạm mở miệng nói:
- Tôi cũng là người của chính phủ Viêm Hoàng!
Nghe vậy, tay giữ bánh lái của Chu Niệm Hoa run lên. Cùng lúc đó, chiếc xe đã bị xe phía sau đuổi kịp, tung âm một tiếng, chiếc xe bị chặn lại.
- Cẩn thận!
Chu Niệm Hoa chuyển hướng bánh lái, nhưng lúc này, ngay chỗ khúc cua, một chiếc xe đã lao đến chặn đường đi!
ÂmI!
Chu Niệm Hoa vô cùng hoảng hốt, lại đảo mạnh hướng bánh lái, khó khăn lắm mới giúp thân xe tránh được đợt tấn công này, hai bên sườn xe lúc này đều đã bị kep lại, hai bên đều là người của Hồng Diệp hội, ba chiếc xe như xếp hàng lao đến, không ngừng lắc lư trên đường quốc lộ, tình cảnh rất nguy hiểm!
Tiêu Dương nhìn thoáng chiếc xe bên phải, khi chiếc xe gần lao nhanh đến một ngõ cua, cửa sổ xe hạ xuống, cổ tay vẫy mạnh một cái, một chiếc ngân châm xeẹt qua, đâm chuẩn xác vào ót của tên tài xế kế bên, chiếc xe phía bên phải lập tức mất khống chế...
- Cua qua bên phải!
Tiêu Dương quát, sau khi chiếc xe theo sát bên phải rời đi, Chu Niệm Hoa cũng nghĩ phải cua sang bên đói
Chiếc xe lao đi như điên!
- Khốn kiếp!
- Đuổi theo! Con đường này thông đến phạm vi Thiên Bảo Sơn thần điện, không thể để bọn chúng vào Thiên Bảo Sơn thần điện quấy rối! Như vậy là đại bất kính!
- Vù vù vù
Chiếc xe chạy nhanh, lúc này, Chu Niệm Hoa mới lên tiếng hỏi:
- Anh... là người của chính phủ Viêm Hoàng?
Tiêu Dương gật đầu,
- Đặc công Viêm Hoàng.
- Đặc công?
Con người của Chu Niệm Hoa mở lớn, vô thức nghiêng đầu nhìn Tiêu Dương, thốt lên:
- Chẳng phải anh là...
- Cẩn thận!
Tiêu Dương nhìn về phía trước, đồng tử cả kinh.
Chu Niệm Hoa quay lại, thân sắc lập tức biến hóa!
Phía trước là một chiếc xe tải trọng tải lớn đang lao đến...
Trong tích tắc này, mặt Chu Niệm Hoa trắng bệch!
Hai tay dường như đông cứng, đầu óc rơi vào trì trệ, không hề có bất cứ động tác nào.
Chiếc xe tải phía trước không ngừng bấm còi, đồng thời cũng giãm mạnh phanh!
Ngàn cân treo sợi tóc!
Lúc này Tiêu Dương lại vô cùng tỉnh táo, tay nhanh chóng mở dây an toàn cho mình, đồng thời một tay mở dây an toàn trên người Chu Niệm Hoal
Trong lúc chiếc xe tải và xe hơi cách nhau không đến ba mét, khoảng cách như vậy, cho dù xe có phanh gấp, thì cũng sắp tung vào nhaul
- BịchI!
Âm thanh đá mạnh cửa xe.
- Âm ầmII
Trong khoảnh khắc hai chiếc xe va mạnh vào nhau, hai đạo thân ảnh đã lao nhanh ra ngoài.
- BịchI
Chiếc xe bị đè biến dạng nghiêm trọng, nếu bên trong có người, e chắc chắn không thể sống được.
- Hựt
Trong lúc Chu Niệm Hoa vừa tuyệt vọng nhắm mắt, liền nghe được tiếng gió bên tai, liền bất giác mở to hai mắt, đồng tử cả kinh.
Bên đường quốc lộ, là một cánh rừng lá đỏ, đập vào mắt là một mảng lá đỏ, còn mình đang ở giữa không trung, eo đang bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt.
Hạ xuống đất một cách hữu kinh vô hiểm.
- Không sao chứ?
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm. Tình huống lúc nãy thực sự quá nguy hiểm!
- Không saol
Chu Niệm Hoa hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, lúc ở Đại Kim Hào đã nhìn thấy thân thủ bất phàm của Tiêu Dương, giờ lại thêm khả năng xuất trận không sợ hãi, điều này khiến Chu Niệm Hoa đã hơi tin vào lời Tiêu Dương nói:
- Anh... thật sự là đặc công Viêm Hoàng?
Tiêu Dương buông tay:
- Lẽ nào tôi không giống?
- Nhưng...
Chu Niệm Hoa nhíu mày nói vội:
- Đặc công của Viêm Hoàng đến, có phải nhiệm vụ là bảo vệ ông nội tôi không?
Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Chu Niệm Hoa,
- Nhiệm vụ gì?
Chu Niệm Hoa kinh ngạc nói,
- Anh không biết?
- Tôi đến đảo quốc có chuyện khác.
Tiêu Dương nói thẳng, giương mắt nhìn những chiếc xe không ngừng dừng lại bên đường quốc lộ. Từng thân ảnh của Hồng Diệp hội lao ra, hơn nữa giống như nghe được tin tức vê thực lực mạnh mẽ của Tiêu Dương, nên lúc xuống xe, không ít người trong tay giữ chặt khẩu súng đen ngòm!
- Đil
Bản thân hắn có thể dễ dàng tránh né, nhưng Chu Niệm Hoa thì không thể. Dưới làn súng đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trúng đạn.
Ôm lấy eo Chu Niệm Hoa, thân ảnh nhảy lên lao vào trong rừng lá đỏ. Pằng! Pằng! Pằng!
Phía sau súng tiếng xé gió vang lên không ngừng!
- Đuổi theol
Từng bóng người vội vàng lao lên.
- Phong tỏa tất cả cách lối ra của rừng lá đỏ!
Sau khi Tiêu Dương ôm Chu Niệm Hoa lao vào rừng, tốc độ nhanh như bay chạy vào chỗ sâu trong khu rừng, như một mũi tên rời cung lao đi. Cả quá trình này, Chu Niệm Hoa lúc đầu nhắm chặt mắt, dân dần, hai mắt mở ra, đôi con ngươi lóe sáng, không khỏi giương tâm mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên Tiêu Dương.
- VùI
Tiêu Dương nhảy lên một cành cây tương đối xum xuê, lá cây bên dưới có thể che giấu bóng người, không dễ bị phát hiện.
- Chu cô nương, nếu giờ tiện nói, thì tôi muốn biết rốt cuộc chuyện này là vì sao?
Tiêu Dương mở miệng hỏi thẳng.
Chu Niệm Hoa nhìn thẳng mắt Tiêu Dương nửa ngày, mới chậm chạp gật đầu,
- Ông nội tôi là Chu Hùng.
Nói xong câu này, Chu Niệm Hoa lại nhìn vào mắt Tiêu Dương, thấy thần sắc không có gì thay đổi, bất giác hỏi,
- Anh... chưa từng nghe nhắc đến sao?
Tiêu Dương thành thật lắc đầu.
Chu Hùng là tiến sĩ nổi tiếng trong giới khoa học, có thể nói là uy danh vang xa.
Chu Niệm Hoa trầm tư, nói:
- Ông nội tôi là một tiến sĩ nghiên cứu khoa học, dù ông ở đảo quốc nhiều năm, nhưng luôn có một mục tiêu, đó là nghiên cứu chế xuất một hạng mục kỹ thuật cho Viêm Hoàng!
- Nghiên cứu khoa học?
Tiêu Dương không khỏi thốt lên, trong đầu lập tức hiện lên nhiệm vụ của bốn người anh em "tham ăn, tim không khỏi đập mạnh, đừng nói nhiệm vụ của tiểu đội "tham ăn" chính là hộ tống ông nội của Chu cô nương trước mặt về nước nhé.
- Đúng.
Chu Niệm Hoa gật đầu,
- Mấy hôm trước, công trình nghiên cứu của ông nội tôi cuối cùng đã có kết quả, nhưng thông tin này lại bị gián điệp của Đảo quốc ở phòng thí nghiệm để lộ ra ngoài...
- Chờ chút hãng nói tiếp.
Tiêu Dương đột ngột đưa tay lên cản Chu Niệm Hoa, cả người trườn qua bên mé, nhìn qua khe hở của những chiếc lá đỏ rậm rạp, bên tai nghe thấy tiếng gió xé không gian, mỉm cười:
- Chu cô nương, để cô chiêm ngưỡng thử thực lực của đặc công Viêm Hoàng nhé!