Chương 354: Đây mới là vô cớ ra tay!
Chương 354: Đây mới là vô cớ ra tay!Chương 354: Đây mới là vô cớ ra tay!
Thực lực đặc công Viêm Hoàng!
Lời vừa nói xong, thân ảnh của Tiêu Dương đã lao xuống, xuyên qua đám lá đỏ tươi tốt, chân điểm nhẹ lên một cành cây lá đỏ, cả người bay về phía trước như chim yến, nghênh đón hai bóng người vừa xuất hiện.
Đó là hai thuộc tính giả của Hồng Diệp hội chịu trách nhiệm truy đuổi, cũng chỉ có họ, mới có thể đuổi theo tiếng bước chân của Tiêu Dương.
Vù! Vùi
Hai thuộc tính giả thấy Tiêu Dương quay người lao đến, trong mắt không khỏi ánh lên tia kinh ngạc, dĩ nhiên sẽ không để phí cơ hội tuyệt hảo này, thân ảnh lập tức tăng tốc, một trong hai thân ảnh còn tung người lao đến, bay ra sau lưng Tiêu Dương.
Một trước một sau kẹp lấy Tiêu Dương.
- Khốn kiếp!
Tiếng cười cùng tiếng nói vang lên, cơn gió lạnh quét qua rừng lá đỏ, ngôn ngữ quỷ quái của hai người kia Tiêu Dương nghe không hiểu, nên đành trực tiếp động thủ vậy.
Dương quyền!
Âm!
Trong không khí vang lên một tiếng nổ kịch liệt, nấm đấm của Tiêu Dương lao về kẻ phía trước nhanh như thiểm điện. Lúc này, không gian nứt ra, bóng dáng của người kia dần biến mất giữa không trung.
Một quyền của Tiêu Dương đã thất bại.
- Hử?
Giờ khắc này, Tiêu Dương không khỏi giật mình, đồng tử lóe lên hàn quang:
- Thuộc tính giả "Ẩn"?
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Dương gặp thuộc tính giả "Ẩn", cái đêm đuổi bắt trùm thuốc phiện Trịnh Thu, lúc đó Matsuki Koizumi đến từ Nhẫn Đao hội của Đảo quốc cũng đem đến vài thuộc tính giả "Ẩn". Đáng tiếc, cuối cùng đều mất mạng trong tay Trịnh Thu.
Thuộc tính giả thuộc tính "Ấn" ở Đảo quốc rất thường thấy. Hai thuộc tính giả Ẩn trước mắt chỉ là hai tên đánh thuê trà trộn trong Hồng Diệp hội, sức mạnh thuộc tính so với người thường mà nói có lẽ tương đối mạnh, nhưng đối với Tiêu Dương Thực khí nhị vân hậu kỳ mà nói, chỉ là những tên yếu đuối mà thôi!
Khóe miệng khẽ nhếch lên, khi một chiếc lá rụng xuống vai Tiêu Dương.
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên cử động lần nữa!
Như một trận gió nhẹ thổi đi phiến lá đỏ trên vai, làm sáng đỏ cả trời đất, chuyển động cực nhanh, một tiếng xé gió cực kỳ lợi hại vang lên.
BịchI
Một âm thanh giòn vang.
Chiếc lá đỏ như đụng phải một bức tường vô hình lập tức hóa thành bột phấn. Gần như đồng thời, một chưởng phong vung lên, bạch y ẩn trong phiến lá đỏ, giống như bóng với hình trong khe hở không khí lao tới. Trong tích tắc một chưởng đánh xuống, giống như đánh vào không khí. Lúc này trong đồng tử đột nhiên lóe lên tia lạnh, cả người tỏa ra khí thế mênh mông phong tỏa hết phạm vi phía trước, khiến cho mọi thứ rơi vào trì trệ trong nháy mắt...
- BịchI
Đánh vào không khí, nhưng lại có một đạo hắc y xuất hiện giữa không trung, nắm đấm đánh mạnh lên ngực.
Máu tươi đỏ như màu lá đỏ, khiến cho rừng lá đỏ bị nhuộm thêm chút sắc đỏ.
Thân ảnh nặng nề rơi xuống đất, nằm lặng yên không chút hơi thở.
Vụt!
Lúc này, sau lưng Tiêu Dương truyền đến tiếng dao chém sắc bén.
- Hừi
Tiêu Dương lật người, thân ảnh nghiêng một bên, dùng tư thế tuyệt diệu nhất để né một dao đánh lén, đồng thời một chân quét qua.
- Túy tửu phao bôi thích liên hoàn!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Thân ảnh búng người nhảy lên cao, hai chân đá rất nhanh, một gã thuộc tính giả "Ẩn" khác cũng không thể tránh khỏi công kích của Tiêu Dương, bị liên hoàn cước đá bay, nhất là một cước cuối cùng bị đá thẳng lên trên, cả người bay thật cao...
Sau khi thân ảnh của Tiêu Dương từ từ hạ xuống, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lúc này, bên trên có một cái bóng màu đen đang lao xuống, thịch một tiếng tạo thành một cái hố sâu trong rừng lá đỏ.
Hai gã thuộc tính giả "Ẩn" chết cũng thật oan ức. Vốn bọn chúng cứ tưởng đối phương bỏ trốn vội vã như vậy, chắc chắn thực lực không cao. Nào ngờ, vừa ra tay đã giết cả hai người chỉ trong vài giây.
Tiêu Dương đã đại khái biết được nguyên do của sự việc, giữ lại đám người truy đuổi của Hồng Diệp hội cũng chẳng được tích sự gì, nếu đối phương muốn làm thiêu thân lao vào lửa, Tiêu Dương cũng ra tay giết hết chẳng chút bận tâm.
Lúc này, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng súng cũng vang lên.
Trán Tiêu Dương cau lại, khuôn mặt lộ chút lạnh lùng, bỗng nhiên hai cánh tay vung mạnh lên. Lúc này, lá đỏ đầy trời như bị hai cánh tay vô hình khống chế, nhanh chóng loạt xoạt xoay tròn, tạo thành một tổ ong lá đỏ cực lớn trước mặt Tiêu Dương.
Trong nháy mắt từng đạo thân ảnh trên người có ký hiệu của Hồng Diệp hội xuất hiện trước tâm mắt Tiêu Dương.
Tiếng súng lại vang lên.
Tuy nhiên lúc này, thân ảnh Tiêu Dương đã lăng không lui ra sau mấy mét, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, giọng nói lạnh lùng, chấn động cả rừng lá đỏ.
- Nhớ kỹ kẻ giết các người, Viêm Hoàng, Tiêu Diêm Vương!
- Vụt! Vụt! Vụt!
Lời vừa dứt, quả bóng lá đỏ trôi nổi giữa không trung lập tức lao thẳng về phía trước như viên đạn.
Phi hoa trích diệp, đả thương người trong vô hình! Nhìn như những chiếc lá đỏ đẹp đẽ, giờ phút này lại trở thành sát thủ giết người trong vô hình vô ảnh, những phiến lá mỏng manh, lại có thể dễ dàng cắt đứt yết hầu của con người.
Xoet! Xoetl
Máu tươi tung tóe, từng đạo thân ảnh ngã xuống rừng lá đỏ.
Tiêu Diêm Vương Viêm Hoàng, giết người không lưu tình!
Từng chiếc lá đoạt mệnh.
Trong giờ phút này, trong mắt của những kẻ phía sau chưa kịp lao đến toát lên sự sợ hãi khôn cùng, nhất thời kinh hoảng quay đầu định chạy trốn, gặp đâu đi đó, nhưng vẫn có không ít những kẻ mất mạng trên đường chạy trốn.
Ba chữ "Tiêu Diêm Vương”, đã chiếu rọi vào linh hồn bọn họ.
Nếu may mắn thoát được kiếp này, thì trong cuộc đời sau này,'Tiêu Diêm Vương" cũng sẽ trở thành cơn ác mộng không bao giờ biến mất của bọn họ.
Trong tích tắc, phi hoa trích diệp giết người!
Đây là chuyện con người không thẻ nào làm được, vì hắn là Tiêu Diêm Vương!
Lá đỏ dần dần tán đi, tung bay trên mặt đất.
Thân ảnh Tiêu Dương chầm chậm đáp xuống đất, ánh mắt quét qua, thần sắc hiện lên nụ cười lạnh:
- Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa. Thơ hay, thơ hay!
- Thật không hổ là Tiêu Diêm Vương Viêm Hoàng nhỉ, tình cảnh này mà còn có nhã hứng ngâm thơi Tôi nói không sai chứ Tiêu... Dương... !
Một giọng nói dường như mang theo châm chọc, khiêu khích, và cả sự chán ghét vang lên.
Lúc này, thân sắc Tiêu Dương không khỏi sựng lại, khuôn mặt biến thành nụ cười khẽ:
- Quả nhiên là anh, đúng là khéo thật.
Trong rừng lá đỏ, ba thân ảnh nhanh chóng lao đến gần.
Lúc Tiêu Dương chiến đấu đã cảm nhận được vài khí tức không tâm thường ở xung quanh, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, xuất hiện trước mặt hắn, là một người quen cũ.
Quen đến mức không thể quen hơn nữa, giữa hai người đã không chỉ tiếp xúc "thân mật" một lần.
Thiên Tử Các Viêm Hoàng, Âu Tử Lôi!
Tên đàn ông đáng thương đã vài lần bị nắm đấm của Tiêu Dương đánh ngất, lúc này cũng xuất hiện ở Đảo quốc, khuôn mặt này giờ đây đang nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mâu thuẫn giữa hai người đương nhiên không thể dùng lời để diễn đạt.
- Tôi thấy thật kỳ quái, tiểu đội "Lăng Thiên" chẳng phải đã nhận nhiệm vụ Phục Đại sao?
Âu Tử Lôi nhấn mạnh hai chữ "Lăng Thiên", ngữ khí mang theo chút khinh thường:
- Đường đường là đội trưởng "Lăng Thiên", vậy mà lúc này lại xuất hiện ở đảo quốc? Lẽ nào tự biết không thể tranh được với người ta ở Minh Châu nên mới trốn đến đây?
- Hắn chính là Tiêu Dương đội trưởng của tiểu đội "Lăng Thiên" sao?
Lúc này, một người đàn ông đứng cạnh Âu Tử Lôi nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn lướt qua Tiêu Dương.
Ánh mắt Tiêu Dương rất bình tĩnh, từ miệng bốn người tổ "tham ăn" hắn đã biết không ít người trong Thiên Tử Các có cái nhìn rất thù địch với hai chữ "Lăng Thiên" và "Tiêu Dương”, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước. Bên cạnh Âu Tử Lôi là một nam một nữ, đều khoảng tâm ba mươi tuổi, nhìn bề ngoài cực kỳ bình thường, bình thường đến mức tâm thường. Họ quả thực rất thích hợp chấp hành những nhiệm vụ cần che giấu thân phận.
- Tiêu Dương, nhiệm vụ Đảo quốc này, lão Các đã giao cho tiểu đội "La Thiên" chúng tôi phụ trách. Hôm nay anh vô cớ làm rối kế hoạch của chúng tôi, chuyện này, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cáo chỉ tiết lên trên!
Âu Tử Lôi cười lạnh, ánh mắt liếc Tiêu Dương một cái sắc lẹm.
Vốn gã giống với Lam Hân Linh, không gia nhập tiểu đội nào, nhiệm vụ của gã đều là đi theo bên cạnh Lam Hân Linh. Nhưng lần này Lam Hân Linh lại gia nhập tiểu đội "Lăng Thiên", dĩ nhiên Âu Tử Lôi rất tức giận. Cuối cùng, bản thân cũng bất đắc dĩ chọn một tiểu đội để gia nhập, đó là tiểu đội "La Thiên" hiện tại.
Tiểu đội "La Thiên" cũng được coi là có thực lực không tâm thường ở Thiên Tử Các, có hơn ba mươi đội viên, có thể xếp hàng trung đẳng trong Thiên Tử Các, lần này có nhiệm vụ hộ tống tiến sĩ Chu Hùng về nước. Tiểu đội "La Thiên" sẽ trù tính các mặt, còn tiểu đội "Xích Hỏa" chỉ phụ trách hỗ trợ.
- Vô cớ ra tay?
Tiêu Dương mỉm cười, trong nụ cười chứa lãnh ý, hờ hững nhìn Âu Tử Lôi, cũng không mở miệng, sau đó xoay người phóng lên lao về phía trước, ôm lấy eo Chu Niệm Hoa, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, thân pháp rất nhẹ. Lúc đáp xuống đất, ngay cả chiếc lá cạnh chân cũng không bị thổi bay.
Thấy cảnh này, đồng tử hai người đứng cạnh Âu Tử Lôi không khỏi co rút nhìn nhau, có thể nhìn thấy được sự kiêng ky trong mắt đối phương, còn mang cả chút khó tin.
Thân pháp khinh công của Tiêu Dương, nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
- Chu cô nương, cô có quen họ không?
Tiêu Dương hỏi.
Chu Niệm Hoa lắc đầu không chút do dự.
- Cô là Chu Niệm Hoa?
Âu Tử Lôi bước lên trước, trâm giọng nói,
- Chúng tôi là đặc công được Viêm Hoàng phái đến, chịu trách nhiệm đưa thành quả nghiên cứu quan trọng của ông nội cô vê nước. Tuy nhiên, tôi cân sự phối hợp của cô.
- Phối hợp?
Chu Niệm Hoa bất giác nhíu mày, bước đến gần Tiêu Dương hơn một chút, trong tiêm thức cô vẫn thấy Tiêu Dương đáng tin hơn.
- Không sao.
Ánh mắt Âu Tử Lôi vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Dương như cũ:
- Vốn đã tiến hành theo kế hoạch, nhưng đáng tiếc có người vô cớ ra tay phá hỏng, cho nên cần phải sắp xếp lại.
Lúc này, Tiêu Dương không kìm được nhíu mày,
- Âu Tử Lôi, ý anh nói, để Chu cô nương bị người của Hồng Diệp hội bắt đi, đều nằm trong kế hoạch của các anh?
- Không sai.
Âu Tử Lôi lạnh giọng đáp. Sắc mặt Tiêu Dương trâm xuống,
- Tôi ra tay cứu Chu cô nương lại trở thành vô cớ ra tay sao?
Đây chẳng phải đang nói với Tiêu Dương, lòng tốt của hắn đã làm hỏng việc. Đáng lẽ hắn phải nhìn Chu Niệm Hoa bị bắt đi không chút phản ứng mới đúng! Lần này Chu Niệm Hoa bị bắt đi, nếu mình không đến kịp thời, e là sẽ chịu tổn thương, kiếp này khó mà quên được nỗi đau này! Nếu đây là một kế hoạch...
Vậy, người lập kế hoạch này, là một kẻ cặn bãi
Ánh mắt Tiêu Dương từ từ lạnh dần!
- Kế hoạch của các người là gì?
- Hừi
Âu Tử Lôi cười lạnh,
- Kế hoạch của chúng tôi, cần phải báo cáo với anh sao? Tóm lại, anh vô cớ ra tay...
- Vụt!
Một cơn gió lạnh vút qua, bạch y như ánh sao băng lóe lên, một trọng quyền hung hăng đánh mạnh lên ngực Âu Tử Lôi.
- BịchI
Thân ảnh Âu Tử Lôi lập tức như diều đứt dây bay ra xa chục mét...
- Đây mới là vô cớ ra tay!