Chương 355: Kế hoạch như vậy!
Chương 355: Kế hoạch như vậy!Chương 355: Kế hoạch như vậy!
- Anh... anh ra tay đánh Âu Tử Lôi?
- Nhìn thấy hắn khó chịu!
Rừng lá đỏ lá rụng rơi nhẹ, không khí có chút quỷ dị, ánh mắt cả ba người đều tập trung trên người Tiêu Dương.
Đây mới là vô cớ ra tay?
Người phụ nữ đứng bên cạnh vội lao đến, mặc dù thực lực của Âu Tử Lôi trong đội "La Thiên" cũng không cao lắm, nhưng thân pháp của y không đơn giản, có quan hệ cũng không cạn với La Thiên đội trưởng của tiểu đội La Thiên.
Y không thể xảy ra chuyện gì không hay.
Tuy nhiên, lúc người phụ nữ tiến lên, Âu Tử Lôi đã giấy giụa, khuôn mặt tái mét, một tay ôm ngực, cố gắng chịu đựng từng cơn đau mãnh liệt.
Một đấm này của Tiêu Dương không hề dùng thêm bất kỳ ám lực gì khác, chỉ rất rất đơn thuần là dùng nắm đấm đấm mạnh Âu Tử Lôi. Dù Âu Tử Lôi không bị thương quá nặng, nhưng vẫn phải chịu đau đớn một phen.
Ánh mắt ngập tràn oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Dương, lúc này Âu Tử Lôi mới giác ngộ ra một điều, tuyệt đối không thể đến quá gần Tiêu Dương.
Lần này không bị đánh ngất, đã là không tệ rồi.
- Tiêu Dương!
Âu Tử Lôi nghiến răng nghiến lợi,
- Mày nghĩ, trong Thiên Tử các, thật sự không ai có thể trị được mày à?
- Hừt Từ lâu đã nghe đồn đội trưởng Tiêu Dương của "Lăng Thiên" tự kiêu tự đại, tính cách tàn ác, giờ xem ra, quả đúng là như vậy.
Người phụ nữ đứng cạnh Âu Tử Lôi sắc mặt lạnh lẽo.
Vẻ mặt Tiêu Dương hờ hững nhìn về phía trước, tâm mắt lập tức thu lại, quay sang nói với Chu Niệm Hoa,
- Chu cô nương, chúng ta đi thôi.
Không nhiều lời đến nửa câu!
Chu Niệm Hoa chầm chậm gật đầu, cùng Tiêu Dương đi về phía cửa rừng trúc...
- Đứng lại!
Âu Tử Lôi khuôn mặt trầm lạnh quát lên, ngữ khí lạnh lẽo,
- Tiêu Dương, Chu Niệm Hoa có liên quan đến sự thành bại của nhiệm vụ này, mày không có tư cách đưa cô ta đi.
- Tôi cũng là người của Thiên Tử các.
Tiêu Dương quay đầu lại híp mắt cười. - Nhưng, nhiệm vụ này đã giao cho đội 'La Thiên" bọn tao phụ trách, mày tự tiện ra tay, là phá hoại quy tắc của Thiên Tử các! Hừ!
Khuôn mặt Âu Tử Lôi lạnh lùng, tinh mang bắn ra:
- Chuyện này, nếu tao báo cáo lên trên, nhẹ thì bị xử phạt cho nhớ, nặng thì sẽ bị hủy tư cách đội trưởng!
Ánh mắt của Tiêu Dương vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Âu Tử Lôi,
- Anh đang uy hiếp tôi?
- Đang cảnh cáo.
Âu Tử Lôi cười lạnh.
- Chúng ta đi.
Tiêu Dương lãnh đạm nói, cùng Chu Niệm Hoa bước ra ngoài.
- Mày... đứng lại!
Không đứng lại, hai người vẫn tiếp tục đi ra ngoài...
Khuôn mặt Âu Tử Lôi xanh mét, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn không đủ dũng khí xông lên cản Tiêu Dương lại!
Thực lực của cả hai cách nhau quá lớn.
Nắm chặt tay, cánh tay run rẩy.
Hai thành viên của đội La Thiên khác đều mắt nhìn nhau, trước khi gặp Tiêu Dương, họ đều nghĩ khi gặp Tiêu Dương của Lăng Thiên phải ra tay dạy bảo một phen, nhưng ban nãy Tiêu Dương thể hiện một chút thực lực, cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi.
Không dám làm bậy nữa.
Trơ mắt nhìn bóng lưng Tiêu Dương và Chu Niệm Hoa biến mất...
Bên ngoài rừng lá đỏ, tiếng còi xe cảnh sát chói tai, hiện trường tai nạn xe cộ đã có không ít cảnh sát kéo đến, đang ghi chép kiểm tra. Khiến người ta kinh ngạc đó là, trong chiếc xe bị tông vỡ vụn không có người!
Lúc ấy tài xế xe tải cũng quá hoảng hốt nên không thể kịp thời phản ứng, cho nên khi cảnh sát hỏi đến chuyện này thì chẳng biết gì cả, khi nghe nói trong xe căn bản không có người, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Không có người... chẳng lẽ... gặp ma à?
- Thiên Bảo Sơn Thần điện ở ngay gần đây, dĩ nhiên sẽ xảy ra những chuyện ly kỳ như vậy.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bên đường đã có rất nhiều người vây đến xem, sau khi hiểu rõ sự việc, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.
Lúc này có một đôi nam nữ từ trong rừng lá đỏ đi ra, có tâm mắt không ít người quét qua, nhưng không ai để ý.
Nam nữ vào trong rừng lá đỏ rất nhiều, còn chuyện vào đó để làm gì thì chỉ có thể để người ta tự liên tưởng thôi. Điêu khiến người ta đố ky chỉ chính là bên cạnh chàng trai anh tuấn lại có một nữ thần xinh đẹp đến thế, hơn nữa nữ thần này lại chịu vào một nơi như rừng lá đỏ với anh ta...
Ra đến đường quốc lộ tùy tiện bắt một chiếc taxi đi vào nội thành.
Trong xe, Chu Niệm Hoa trầm tư, một lát sau, lại giương mắt nhìn Tiêu Dương, do dự một chút, không kìm được, nói: - Tiêu Dương, ngại quá, hại anh... đắc tội người ta rồi...
- Chu cô nương, mấy lời như vậy không cần nói nữa.
Tiêu Dương lắc đầu,
- Tôi và Âu Tử Lôi nọ có mâu thuẫn từ trước, chẳng qua hắn chỉ mượn chuyện này để thị uy thôi. Chu cô nương...
Tiêu Dương trầm ngâm một lát, cau mày nói:
- Theo lý thuyết, nhiệm vụ của họ là chịu trách nhiệm đưa ông nội cô về nước, nhưng cái mà họ gọi là "kế hoạch" kia, vì sao lại dính líu đến Chu cô nương vậy?
- Tôi cũng rất thắc mắc.
Chu Niệm Hoa nhíu mày,
- Thật ra, thân phận của tôi, tới nay vẫn được giữ bí mật, ông nội đã đoán trước sẽ xảy ra những chuyện thế này, cho nên bên ngoài căn bản không ai biết tôi là cháu gái của tiến sĩ Chu Hùng, nhưng không ngờ, người của Hồng Diệp hội lại đột nhiên đến tìm tôi...
- Chẳng lẽ... có người cố ý tiết lộ?
Tiêu Dương trầm mặt.
Vừa nãy Âu Tử Lôi có nói, kế hoạch của bọn họ là để Chu Niệm Hoa rơi vào tay Hồng Diệp hội trước...
Tiêu Dương cũng không biết được toàn bộ kế hoạch của bọn họ, nhưng dựa vào điểm này, rất có khả năng, thân phận Chu Niệm Hoa do họ cố ý tiết lộ cho người của Hồng Diệp hội!
- Tất cả những chuyện này, đều để hộ tống tiến sĩ Chu Hùng về nước?
†r
Tiêu Dương hơi khó hiểu.
Chiếc xe từ từ tiến vào nội thành.
- Chu cô nương, cô có thể liên lạc được với ông nội cô không?
Tiêu Dương trầm tư một lúc mới giương mắt hỏi, đây gọi là "tiễn Phật tiễn đến Tây phương”. Mình đã cứu Chu Niệm Hoa, chuyện này không thể ngồi yên không để ý nữa.
- Để tôi thử xem.
Chu Niệm Hoa lấy di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số, một lát sau, liền lắc đầu.
Không thể liên lạc với tiến sĩ Chu Hùng.
Tiêu Dương di di chân mày, tâm mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử bất giác co nhẹ, đột ngột hét lên một tiếng,
- Xuống xe.
Chiếc xe vẫn chạy tiếp, tài xế không hiểu lời Tiêu Dương, cho đến khi Chu Niệm Hoa vội vàng hét lên, xe mới dừng lại.
- Chu cô nương, tôi đưa cô đi gặp vài người, nhưng tôi nhắc trước, cô không được gọi tên tôi, cứ gọi anh Tiêu là được rồi.
Tiêu Dương kéo tay Chu Niệm Hoa, bước nhanh về phía trước.
Hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. - Ngụy Thân Kim! Ngụy Thân Kiml
Tiêu Dương hét lớn.
Chu Niệm Hoa dừng bước, ánh mắt kỳ quái nhìn Tiêu Dương, khóe miệng hơi giật giật.
May mà lúc này người hiểu tiếng Tiêu Dương nói trên đường không nhiều.
Một người đàn ông đứng giữa phố hét lớn Ngụy Thân Kim, điều này khiến người ta chấn động cỡ nào!
Một người đàn ông khôi ngô quay người về phía này, trên tay cầm một túi đồ ăn vặt lớn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt ánh lên tia vui vẻ, cười ha hả bước lên trước,
- Tiêu huynh đệ, hóa ra là anh à.
Ngụy Thân Kim cất bước đi đến, tâm mắt dừng lại trên người Chu Niệm Hoa hơi sững lại.
- Vị này là Chu cô nương.
Tiêu Dương giới thiệu đơn giản,
- Chu cô nương, đây là bạn của tôi, có thân phận giống tôi, Ngụy Thân Kim huynh đệ, anh ấy tốt tính lắm.
Chu Niệm Hoa nhìn Ngụy Thân Kim...
Trong đầu không khỏi xuất hiện mấy ca từ đang lưu truyền trên mạng:
Nhanh sử dụng băng vệ sinh Haxi ư ư nhanh sử dụng băng vệ sinh ư ư Haxi
Người đến kỳ kinh ai cũng nhớ sự cố bị tràn hai bên mép
Nhanh sử dụng băng vệ sinh Haxi ư ư nhanh sử dụng băng vệ sinh ư ư Haxi
Nếu tôi có cơ hội một lần nữa hai bên mép không bị tràn, người đầy mùi thơm
Nhanh sử dụng băng vệ sinh Haxi ư ư quần lót của tôi được bảo vệ ư ư, lại trở nên xinh đẹp như xưa
Khu, đúng là tốt thật!
Ngụy Thân Kim bị Chu Niệm Hoa nhìn khiến cả người nổi hết da gà, dĩ nhiên không biết, trong mắt Chu Niệm Hoa anh ta đang dần dần biến hình, biến thành hình dạng của một "Ngụy Thân Kim' thật sự...
Dọc đường không ai nói gì, Ngụy Thân Kim dẫn hai người Tiêu Dương nhanh chóng đi vào một tiệm may, đi xuyên qua mặt trước của tiệm, bước vào một căn phòng bình thường.
- Các anh em, mọi người nhìn xem ai tới này.
Ngụy Thân Kim hét lớn một tiếng.
Ba người trong phòng đều kinh ngạc, sau khi hàn huyên một lúc, bèn ngồi vây quanh một chiếc bàn.
- Đúng rồi, mọi người không phải đang chấp hành nhiệm vụ sao? Sao lại...
Tiêu Dương cố ý thăm dò.
Lời vừa dứt, ngoài dự tính của Tiêu Dương, cả bốn người đều buồn bã, thở dài một hơi.
Tâm mắt Phú Xuyên Long thoáng nhìn Chu Niệm Hoa bên cạnh Tiêu Dương, chần chừ.
- Không sao đâu, đều là người nhà.
Tiêu Dương gật đầu nói.
Phú Xuyên Long lắc đầu thở dài,
- Tiêu huynh đệ, không giấu gì anh, nhiệm vụ lần này, tiểu đội Xích Hỏa chúng tôi chuẩn bị xin rút rồi.
- Rút? Tiêu Dương không khỏi kinh hãi, cau mày nói:
- Chấp hành nhiệm vụ giữa chừng lại rút, nếu không được Thiên Tử các cho phép, chắc chắn sẽ trừ không ít điểm tích lũy của các anh.
Thiên Tử Các Viêm Hoàng tồn tại theo hình thức tiểu đội, giữa các tiểu đội dĩ nhiên có cạnh tranh, tiêu chuẩn cạnh tranh đó là các đội sẽ hoàn thành nhiệm vụ có độ khó khác nhau để nhận điểm tích lũy!
Tiểu đội có điểm tích lũy càng cao, có thể được hưởng những phúc lợi, hoặc có thêm nhiều cơ hội nhân được hàng tốt chỉ nội bộ Thiên Tử các mới cóiI
- Cho dù có trừ điểm tích lũy, tôi cũng không thể chấp nhận kế hoạch hành động như vậy!
Cổ Tiêu Phái không kìm được vỗ mạnh lên bàn, âm một tiếng, tức giận trâm giọng nói:
- La Thiên Phách là cái quái gì? Ông đây không phục hắn!
- Kế hoạch?
Đồng tử Tiêu Dương không khỏi co lại, không kìm được hỏi,
- La Thiên Phách và tiểu đội La Thiên có liên quan gì?
- La Thiên Phách là đội trưởng tiểu đội La Thiên.
Phú Xuyên Long chậm rãi nói:
- Nhiệm vụ hộ tống tiến sĩ Chu Hùng về nước lần này, do tiểu đội La Thiên tổng phụ trách, bao gồm cả Xích Hỏa thì còn có ba tiểu đội, đều chịu trách nhiệm hỗ trợ hắn. Có điều, để hoàn thành nhiệm vụ lần này La Thiên Phách đã bày ra kế hoạch, nhưng bốn anh em chúng tôi thật sự không thể nào chấp nhận được.
- Bốn anh em chúng tôi trước nay làm việc không thẹn với lương tâm, nếu phải hi sinh một cô gái vô tội để hoàn thành nhiệm vụ tích điểm; điểm khỉ gió đó, ông đây tình nguyện không nhận.
Sử Phúc Long dĩ nhiên cũng không ít lửa giận.
Tiêu Dương và Chu Niệm Hoa liếc mắt nhìn nhau, lập tức hướng mắt nhìn Phú Xuyên Long.
Phú Xuyên Long trầm ngâm một lát, nói:
- Tiêu huynh đệ, có lẽ anh không biết, tiến sĩ Chu Hùng mà chúng tôi phải hộ tống vê nước, có một cô cháu gái ở Đảo quốc! Tiến sĩ Chu Hùng nói cho chúng tôi tin này, là muốn chúng tôi bảo vệ cháu nội ông ấy cùng về nước. Nhưng La Thiên Phách ngoài miệng đồng ý với tiến sĩ Chu Hùng, nhưng lại lén bày kế hoạch, truyền ra thông tin giả thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Chu Hùng có thể đang ở trong tay cô cháu gái ông, để người của Đảo quốc phân tán lực chú ý, và ra lệnh một tiểu đội đi gây rối hãm chân họ.
- Hy sinh cô cháu gái này, để đạt mục đích hoàn thành nhiệm vụ!