Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 360 - Chương 361: Đột Phá Vòng Vây

Chương 361: Đột phá vòng vây Chương 361: Đột phá vòng vâyChương 361: Đột phá vòng vây

Tôi chính là tên khốn Tiêu Dương kial

Vốn trong giọng nói nên mang theo ngữ khí tự giễu, giờ phút này thốt ra từ miệng chàng thanh niên mặc áo trắng này lại lộ vẻ không để ý, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa giống như ánh mặt trời chói mắt chiếu lên bốn chàng đặc công kia.

Hắn không thèm để ý, nhưng không có nghĩa họ cũng không để ý.

Tên khốn Tiêu Dương kia, luôn miệng nói gặp hắn nhất định phải hung hăng trừng trị hắn, giờ lại đứng ngay trước mặt mình, mới cách đây vài tiếng, còn cùng mình uống rượu, tán gẫu! Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn thấy ít, có một loại cảm giác chỉ tiếc đã gặp nhau quá muộn. Trong tình huống nguy nan này, vẫn là tên khốn Tiêu Dương đứng ra đầu tiên giúp đỡ mình.

Khi cùng đường mạt lộ, không còn cách nào khác, vẫn là tên khốn Tiêu Dương này đề xuất, dùng sức mạnh của bản thân giúp một người mở một lối thoát, đột phá vòng vây...

Chính là tên khốn Tiêu Dương này...

- Ông đây mới là tên khốn!! Đại khốn nạn!

Lúc này Ngụy Thân Kim cảm thấy có một hòn đá đang đè nặng trong tim mình, vô cùng khó chịu, cơ thể cao lớn không khỏi run lên, cuối cùng không kìm được hét lớn một tiếng, hốc mắt dường như có chút khác thường nhìn Tiêu Dương, dứt khoát bước lên trước, nói,

- Tiêu huynh đệ, mẹ nó, tôi mới là một tên khốn!

Lúc này, thần sắc Chu Niệm Hoa và Chu Hùng đều khó hiểu nhìn mấy người như lập tức biến thành người khác.

Chu Niệm Hoa không biết, bốn anh chàng đặc công trước mắt, trước nay không biết Tiêu Diêm Vương là Tiêu Dương!

Tim của bốn người đều bị đè nén, sau khi Ngụy Thân Kim vừa dứt lời, Phú Xuyên Long cũng hít sâu một hơi:

- Tiêu huynh đệ, mong anh nhận lời xin lỗi của bốn anh em chúng tôi... Chúng tôi không nên nghe những lời gièm pha mà miệt thị Tiêu huynh đệ...

- Đang nói cái gì vậy?

Lúc này, Tiêu Dương cười mỉm, đưa tay vỗ nhẹ cánh tay Ngụy Thân Kim,

- Ngụy tứ ca, là đàn ông với nhau, đừng cứ hở một chút là khốn nạn. Nên nhớ, cái trò này phải tách ra chứ không chồng lên nhau được đâu!

Nghe vậy, bốn người sửng sốt, rồi lập tức không kìm được cười ha hả.

Nụ cười xóa bỏ hiểu lầm.

Hoặc có thể nói, thực sự Tiêu Dương không thèm để ý, trong Thiên Tử Các, muốn trách, là phải trách những kẻ có mục đích cố ý bêu xấu mình.

Trong tiếng cười, tình nghĩa nông đậm dường như bắt đầu khơi dậy.

Tình nghĩa của những người đàn ông!

- Khốn nạn? Chồng nhau? Chu Niệm Hoa không khỏi nghi hoặc, có chút khó hiểu. Một lát sau, đột nhiên trợn mắt, mặt không kìm được đỏ bừng lên, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, ngữ khí không tốt lành, nói thâm:

- Đúng là đen như quại

Cười rồi thôi.

Thần sắc Tiêu Dương trấn định, nói:

- Các anh em, việc này không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta ở trong ngôi nhà gỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan, cứ làm theo kế hoạch tôi nói đi

- Tiêu huynh đệt

Phú Xuyên Long nắm chặt nắm tay, trầm giọng nói:

- Tôi đồng ý với kế hoạch của anh, nhưng, sau khi đột phá vòng vây, tôi ở lại, cùng anh sóng vai tác chiến!

- Để tôi ở lại!

- Tôi ở lại chol

- Để tôi!

Mấy người tranh nhau, biết rõ, người ở lại, phải chịu trách nhiệm kiềm chế lực lượng truy kích của Đảo quốc còn nguy hiểm hơn chiến đấu bình thường gấp vạn lần!

Một câu 'ở lại", có thể tương đương với "đi chết"!

Hai ông cháu Chu Niệm Hoa nhìn thấy cảnh này, chỉ trâm mặc, lúc này, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.

- Không cần phải tranh nhau.

Tiêu Dương nhẹ nhàng đưa tay lên, rút một thanh nhuyễn kiếm sắc bén sau lưng ra, ngân quang lạnh lẽo lóe lên trong mắt mọi người, kiếm ý sắc lạnh lan tỏa khắp căn nhà gõ.

Lúc này, phía ngoài ngôi nhà gỗ, ba Thần tướng bên ngoài đồng tử đồng thời co rút.

- Trong số đặc công Viêm Hoàng, còn có cường giả mạnh vậy sao?

Manabu Kaito cười khẽ:

- Xem ra, trò chơi đêm nay, đặc sắc hơn bổn quân tưởng tượng rồi.

Kiếm thế ngút trời!

Tiêu Dương tay phải cầm kiếm, tay trái nhẹ nhàng mơn man thân kiếm, khí tức toàn thân dần trở nên lạnh lùng, nói:

- Bốn người các anh liên hợp lại, phát huy thực lực của tiểu đội Xích Hỏa đến cực điểm! Không thể tách nhau ra! Đợi lát nữa nghe theo lệnh của tôi, lấy tôi làm mũi nhọn phá vòng vây, tôi sẽ là mũi nhọn sắc bén nhất, phá một phòng tuyến của quân địch, các anh tuyệt đối không được ở lại, không được để sai sótI

Câu cuối ngữ khí đã chuyển thành ra lệnh!

Bốn người trâm mặc, liếc nhìn nhau, trong lòng đồng thời dâng lên một cảm xúc khó gọi tên...

Thân ảnh Tiêu Dương nhẹ nhàng đứng dậy, dư quang quét qua góc ngôi nhà gỗ, mắt không khỏi sáng lên,

- Rượu?

Chu Niệm Hoa ngữ khí không tốt nói, - Đã đến lúc nào rồi, anh còn muốn uống rượu?

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Chu Hùng.

Tiến sĩ Chu Hùng gật đầu, lên tiếng nói:

- Nữ nhi hồng này do tôi cất! Tha hương nơi đất khách, đôi lúc nhớ quê, uống vài chén rượu giải sầu...

Xoetl

Một đạo kiếm quang xẹt qua, vừa hay mở nắp vò rượu, một mùi rượu thơm ngát tràn ngập căn phòng.

- Rượu ngonl

Tiêu Dương không khỏi say mê gật đầu.

- Tiêu Dương, đừng nói anh định uống vài chén rồi mới đi nhé?

Chu Niệm Hoa hai mắt mở to.

- Không nên phí thời gianl

Tiêu Dương cười ha hả, thân ảnh lao vút đến, một tay ôm vò rượu, kiếm quang trong tay kia chợt lóe lên, chỉ thẳng ra cửa:

- ĐiI Ra ngoài từ hướng này!

Rượu!

Đối với người luyện Tửu tiên bí điển như Tiêu Dương mà nói, quả thực giống như tiên vật!

Cho dù là thân pháp "Quý phi túy tửu" hay vũ kỹ "Túy bát tiên" đều không thoát khỏi liên quan đến rượu! Đối với Tiêu trạng nguyên luyện Tửu tiên bí điểm mà nói, nhìn thấy rượu ngon thì chứng thèm rượu sẽ phát tác, thực lực sau khi uống rượu mạnh hơn lúc tỉnh rất nhiều!

Một tay cầm vò rượu, không kìm được uống một ngụm lớn.

- Sảng khoái!

Tiêu Dương cười ha hả, trong lòng có ngàn vạn hào khí không thể nói thành lời, con đường phía trước dù hung hiểm thế nào, ta vẫn cười điên cuồng vung kiếm mà đi!

Lúc này mọi người cũng cảm nhận được chút khác thường, dường như trên người Tiêu Dương tràn ngập khí thế khác với trước đây. Có thể nói, Tiêu Dương ban nãy, giống như một cây kiếm sắc được giấu trong vỏ kiếm, sự sắc bén yếu hơn, đồng thời mang khí tức ôn hòa. Còn Tiêu Dương bây giờ, như kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ, quang mang lóe lên, sáng ngời chói mắt!

Trên người, toát ra khí tức liều lĩnh...

Một thân bạch y, một kiếm, một vò rượu, đi về phía trước.

Bốn người Xích Hỏa, chia thành bốn bên, hộ tống ông cháu Chu Hùng ở giữa, tạo thành thế trận hình mũi nhọn, cất bước ra khỏi căn nhà gỗ.

Bọn họ không thể đi quá nhanh, vì họ còn phải hộ tống người thường, điều này tạo thành một bất cập trong việc phá vòng vây của họ.

Tiêu Dương ngửa đầu lên uống rượu.

- Tiêu Dương, anh đừng uống nhiều quá.

Chu Niệm Hoa không kìm được lo lắng nhắc nhở.

Trong tình huống này, dù uống rượu có thể có thêm can đảm, nhưng uống nhiều như vậy sao được? Nhưng cô không biết, đối với Tiêu Dương, uống càng nhiều, càng thoải mái, vậy mới càng tốt!

Cảnh bảy người xuất hiện, đột nhiên khiến tất cả những kẻ đang bao vây đều chấn động!

Bọn họ tưởng tượng ra vô số kiểu lao ra giao chiến của đối phương, nhưng không thể ngờ, đối phương lại quang minh chính đại như vậy, đi thẳng từ cửa chính, hơn nữa, nhìn điệu bộ của họ, dường như lựa chọn đột phá vòng vây!

Kẻ mặc bộ đồ trắng đi trước, làm người khác chú ý hơn cả, một tay cầm kiếm, một tay ôm rượu, quá mức liều lĩnh.

- Chính diện phá vòng vây?

Lúc này, ba vị Thân tướng ở phía xa dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, Yoshida Ono không khỏi cười lạnh, quan sát bên dưới,

- Tôi muốn xem xem, đám đặc công Viêm Hoàng này, có năng lực thế nào, có thể đột phá bao vây của ba ngàn võ sĩ Thiên Bảo Sơn thần điện chúng ta không! Chu Hùng, ông già này, rốt cuộc chẳng phải vẫn rơi vào tay chúng ta sao?

Dĩ nhiên Yoshida Ono đã nhìn thấy mục tiêu của hành động lần này, tiến sĩ Chu Hùng.

- Trừ Chu Hùng, những người còn lại, giết không tha!

Yoshida Ono nhẹ nhàng khoát tay, ra lệnh.

Ba nghìn võ sĩ Thiên Bảo Sơn thần điện tạo thành vòng vây, nhanh chóng ép sát về phía mấy người Tiêu Dương...

Trang phục võ sĩ màu xanh, cước bộ rất nhanh, hai tay cầm đao võ sĩ, nhanh chóng lao về phía trước!

Mười mấy người đầu tiên, đao quang đồng loạt xuất hiện, lóe lên thành hình vòng cung chói mắt, chém xuống một loạt đao ảnh.

Sát khí cực thịnh!

Tiêu Dương ngửa đầu, nâng tay rót rượu, rượu như dòng thác chảy vào miệng Tiêu Dương.

Lúc này, ánh mắt mê ly, cước bộ đột nhiên lảo đảo một cái.

- Tiêu huynh đệt

- Tiêu Dương!

Mấy người phía sau không khỏi hoảng hốt, Phú Xuyên Long bất giác định đưa tay đỡ Tiêu Dương, không ngờ lúc này, phong vân biến đổi!

Cùng với thân ảnh lóe lên của Tiêu Dương, cổ tay nhanh chóng xoay chuyển, một đạo kiếm quang lạnh buốt sắc bén khiến người ta hít thở không thông xuất hiện, giống như vết kiếm chói mắt xuất hiện giữa trời đêm.

Xoet một cái!

Kiếm thế vô tận quét qua, mười mấy người trước mặt, đều đồng thời chảy máu!

Khoảnh khắc này, dường như khiến tất cả mọi người đều nín thởi

Yên lặng nhìn xeml

Kiếm quang không gì sánh được! Nhanh như thiểm điện, giết người như cỏ rác!

- Kiếm pháp sắc bén lắm!

Phía xa, đồng tử ba vị Thần tướng không khỏi chấn động! Dường như không chút do dự, thân ảnh của Yoshida Ono đã nhanh chóng lao về phía trước!

Từ một kiếm này gã đã có thể nhận ra, dựa vào những người vây bên ngoài, không thể ngăn được đội đặc công Viêm Hoàng này phá vòng vây!

- ĐI

Tiêu Dương quát lớn!

Lời vừa dứt, thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên giương kiếm bước nhanh!

Một kiếm sắc bén nọ, chấn động không ít người, vòng vây phía trước, đã giảm bớt kiên cố.

Phía sau, bốn người dường như tâm ý tương thông, mỗi hai người chia nhau ra nắm lấy tay hai ông cháu, thân ảnh đột nhiên tăng tốc!

Lấy Tiêu Dương làm mũi nhọn!

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!

Ý rượu ngập trời, mùi rượu thơm mát ngập tràn trong không khí, một đạo kiếm quang phá tan sào huyệt địch, như một mũi nhọn cực kỳ sắc bén, ngang ngạnh xông vào đám đông, đâm ra một lỗ thủng!

Trong lúc phòng tuyến bị thu dọn, bốn người Xích Hỏa theo sát tiến lớn!

Tranh thủ chút thời gian ít ỏil

Tiêu Dương đại khai sát giới, một đường vung kiếm!

Bóng đêm nhuộm màu đen, huyết sắc phủ lên khí tức lạnh lão.

- Vụt!!

Cả một đoạn đường điên cuồng giết chóc, cuối cùng cũng đột phá được một lỗ hổng! Thân ảnh Tiêu Dương chợt tung người nhảy lên, quét kiếm giữa không trung. Lúc này, bốn người Xích Hỏa đã ở sau lưng hắn, giờ thì trước mặt hắn, là mấy ngàn võ sĩ bao gồm Yoshida Ono đang đuổi theo!

Họ đang cấp tốc lao đến!

- Mau đi đi

Tiêu Dương hét lớn. Nếu bỏ lỡ thời cơ này, e sẽ bị bao vậy lại mất!

Vụt!

Trong bầu trời đêm, kiếm quang run rẩy lóe lên!

Tiêu Dương ngửa đầu uống cạn vò Nữ nhi hồng, sau đó ném vò rượu xuống đất, dương kiếm chỉ thẳng về phía trước, chiến ý dâng cao, cõng thêm sắc đêm mênh mông.

Mũi kiếm sáng lạnh lóe lên!

- Đến đây đi! Bọn khốn!
Bình Luận (0)
Comment