Chương 360: Tôi chính là tên khốn Tiêu Dương kia đấy!
Chương 360: Tôi chính là tên khốn Tiêu Dương kia đấy!Chương 360: Tôi chính là tên khốn Tiêu Dương kia đấy!
Tuyệt kỹ Viêm Hoàng, Cách sơn đả ngưu à?
Một chưởng hạ xuống, bề ngoài không có chút lực công kích nào, nhưng nội lực mạnh mẽ vô cùng lại trực tiếp đánh nát tâm mạch của người trúng chưởng! Kỹ xảo và mức khống chế lực đạo này thậm chí còn ghê gớm hơn một chưởng đánh nát quần áo đám người Hồng Diệp hội của Cổ Tiêu Bội ngày đó.
Trừ cái tên kia ra, còn có một cái tên rất bá đạo khác... Tôi Tâm Chưởng!
Một đấm nát tim?
- Ngu ngốc!
Hai chữ này không ngừng chấn động tri giác đang mơ hồ của Thanh Đồ Quân! Giờ phút này tâm mạch vỡ nát khiến y cảm thấy quặn đau, ánh mắt không cam lòng ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, run rẩy nâng tay lên. Lúc này, hai mắt trợn trắng, cánh tay buông thõng.
Chết không nhắm.
Mật thất phút chốc rơi vào yên lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm Tiêu Dương, kỹ xảo chứa trong một đấm nọ, khống chế tinh diệu hơn tất cả những người ở đây rất nhiêu!
- Hóa ra Tiêu huynh đệ, là cường giả cổ või
Ánh mắt Phú Xuyên Long lóe lên quang mang.
- Ông nội!
Lúc này Chu Niệm Hoa đã bay đến, giọng nói kích động sà vào lòng ông cụ. Trái tim đang căng thẳng cuối cùng đã bình yên trở lại.
Thấy ông nội không sao, Chu Niệm Hoa cũng yên lòng.
Lúc này khuôn mặt Chu Hùng vô thức lộ ra sự kinh ngạc, nếu không phải thực sự nghe thấy giọng nói của cháu gái mình, e rằng Chu Hùng đã lập tức né ra rồi...
- Con là... Niệm Hoa?
Giọng nói có chút nghi ngờ.
- Ông nội, ông không nhận ra Niệm Hoa nữa sao?
Chu Niệm Hoa nhất thời mở to mắt.
Chu Hùng nghi hoặc đánh giá Chu Niệm Hoa...
- Chu cô nương, cô quên là giờ mình đang dịch dung à?
Tiêu Dương cất bước đi đến, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng vốn có của Chu Niệm Hoa, lập tức giương mắt nhìn tiến sĩ Chu Hùng, trâm giọng gật đầu nói:
- Chúng tôi là đặc công đến từ Viêm Hoàng.
Đôi mắt Chu Hùng lộ ra sự phấn chấn,
- Cuối cùng lão hủ cũng đợi được các anh. Tốt! Tốt quá rồi.
- Ông nội, ông thêm một ám thất trong mật thất từ khi nào vậy? Ngay cả Niệm Hoa cũng bị ông lừa.
- Nếu không cẩn thận một chút, có lẽ ông nội đã không đợi được bọn con rồi.
Chu Hùng di nhẹ mắt, đôi mắt lộ ra sự khôn khéo, nhìn đám người Chu Niệm Hoa, lập tức lên tiếng nói, - Lần này, lão hủ bị trợ thủ mình tin tưởng nhất bán đứng, suýt nữa bị Đảo quốc hạ độc thủ. May là có gian ám thất này làm đường lui cuối cùng bảo vệ tôi, dù bọn họ đến đây tìm nhiều lần, nhưng vẫn không thể phát hiện được chỗ ẩn thân cuối cùng của tôi.
- May là tiến sĩ Chu cảnh giác.
Lúc này Tiêu Dương gật đầu nói,
- Việc này không thể chậm trễ được nữa, nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta cứ rời nơi này trước rồi bàn bạc kỹ càng hơn!
- Đúng, người của Thiên Bảo Sơn thần điện để lại một người trong mật thất, rất có khả năng chúng vẫn còn ở quanh đây.
Phú Xuyên Long trầm giọng nói.
- Đợi đã.
Chu Hùng dừng lại một chút, đột nhiên hỏi Chu Niệm Hoa,
- Niệm Hoa, cái vòng cổ tháng trước ông nội tặng con, có trên người con không?
Nghe vậy, Chu Niệm Hoa mơ màng, nhíu mày nói,
- Ông nội, ông tặng con vòng cổ lúc nào?
Tiến sĩ Chu Hùng nhắc nhở,
- Một tháng trước...
Chu Niệm Hoa cố gắng nhớ lại, lắc đầu,
- Ông nội, nếu con nhớ không nhầm, chúng ta đã gần hai tháng không gặp nhau rồi...
Lúc này, tiến sĩ Chu Hùng nở nụ cười,
- Không sai.
Chu Niệm Hoa nghi ngờ,
- Ông nội, ông...
- Tiến sĩ Chu đang kiểm tra xem cô là thật hay giả.
Lúc này Tiêu Dương mỉm cười nói,
- Xem ra Chu cô nương đã được thông qua rồi.
Chu Hùng gật đầu,
- Chàng thanh niên này nói không sai, chuyện quan trọng, tôi không thể không cẩn thận, huống hồ, thuật dịch dung của chàng thanh niên này ban nãy khiến tôi được mở rộng tâm mắt rồi!
Dừng một lát, Chu Hùng không chần chừ nữa,
- Mọi người đợi một lát.
Dứt lời, bèn xoay người vào trong ám thất.
Tiêu Dương tò mò liếc vê phía ám thất, không khỏi tò mò hỏi,
- Chu cô nương, rốt cuộc ông nội cô nghiên cứu thứ gì thế? Sao lại khiến Đảo quốc hung hăng xuất quân vậy!
Chu Niệm Hoa lắc đầu, - Chuyện bí mật như vậy, dù tôi là cháu gái, cũng chẳng biết được.
- Còn các anh?
Tiêu Dương quay đầu hỏi, đám Phú Xuyên Long cũng lắc đầu.
- Chúng tôi chỉ biết, thành quả nghiên cứu này rất được quốc gia coi trọng, không thể để mất! Bằng không sẽ không liên tiếp cử mấy tiểu đội đến đây, có lẽ có thêm quân tiếp viện cũng không có gì lạ.
Lúc này, Phú Xuyên Long quay sang nói,
- Lão nhị, lão tam, hai người đi trước, để ý tình hình xung quanh, nếu có gì khác thường, lập tức báo cáo lại.
Hai người lắc mình rời đi.
Tiêu Dương âm thầm gật đầu, đội trưởng của bốn người này rất thô kệch, hành động và lời nói cũng thô kệch, nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Bằng không, bốn người thô kệch như vậy ở với nhau, đừng nhắc đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Bên ngoài màn đêm bao phủ, vô cùng yên tĩnh, đột nhiên, từng đạo thân ảnh mặt trang phục võ sĩ Thiên Bảo Sơn thần điện vô thanh vô tức áp sát ngôi nhà gỗ, bao vây cách ngôi nhà gỗ mấy mét.
Vù! Vùi Vùi
Trong màn đêm phía xa xa, ba đạo thân ảnh phá không lao đến, đồng thời đáp xuống một nóc nhà cách đó không xa, quan sát căn nhà gỗ phía trước, yên tĩnh không một tiếng động.
- Kaito thân tướng, Shunsuke thần tướng, thật không ngờ hôm nay các người hoàn thành xong nhiệm vụ quay về.
Một đạo thân ảnh trong đó cười ha hả nói.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén vô thanh vô tức nhìn căn nhà gỗ, đứng ở trung tâm chính là Ono thần tướng, là người chịu trách nhiệm nhiệm vụ ngăn cản lần này của Thiên Bảo Sơn thần điện! Vốn là Yoshida Ono, lão tiền bối của gia tộc Onol
Hai người khác, Manabu Kaito và Azuma Shunsuke, đều là thần tướng của Thiên Bảo Sơn thần điện.
Thực lực ba người cực kỳ cường đại, Yoshida Ono và Azuma Shunsuke đều có cảnh giới Thực khí nhị vân trung kỳ, trong thần tướng của Thiên Bảo Sơn thần điện, xếp hạng không hề thấp, còn thực lực của Manabu Kaito, càng xếp hàng đầu trong số các thần tướng! Thực khí tam vân sơ kỳ! Thực lực này, dĩ nhiên còn hơn cả Tiêu Dương đang ở Thực khí nhị vân hậu kỳ!
Trong Thiên Bảo Sơn thần điện, có thể so sánh với Manabu Kaito thần tướng, đếm không quá ba đầu ngón tay!
Tối nay Manabu Kaito xuất hiện, hoàn toàn đều xuất phát từ sự trùng hợp, gã và Azuma Shunsuke vừa lúc chấp hành xong một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng trở về, giữa đường thấy hành động của Yoshida Ono, nên mới tiện thể đi theo.
- Ba đại thân tướng xuất mã, trừ phi là tiểu đội nòng cốt của Thiên Tử các Viêm Hoàng xuất hiện, bằng không, các tiểu đội khác chẳng đủ gây uy hiếp với chúng ta.
Dường như Yoshida Ono rất quen thuộc với Thiên Tử Các Viêm Hoàng, nhếch môi cười lạnh,
- Bổn thần tướng thực sự rất muốn đấu với tiểu đội nòng cốt của Thiên Tử Các một phen. Đáng tiếc, tiểu đội nòng cốt của Thiên Tử Các hiện nay hình như đều tập trung lực lượng tiến hành nhiệm vụ nào đó, phái đến Osaka lần này, chẳng qua chỉ là mấy tiểu đội có thực lực trung bình, chẳng qua đến chờ chết mà thôi! Ánh mắt Manabu Kaito hờ hững thoáng nhìn phía trước,
- Ono thần tướng, ông vẫn cho chôn bom mai phục bên trong?
Yoshida Ono gật đầu, khẽ cười nói:
- Ono tôi làm việc, trước nay luôn có thói quen dùng ít sức nhất để giải quyết kẻ địch! Hiện nay bên trong có một vị võ sĩ thần điện đang bàn bạc với tiểu đội đặc công Viêm Hoàng, hy vọng có thể hỏi được tin tức của tiến sĩ Chu Hùng, nếu không, bổn quân chỉ đành cho chúng nổ tung thôi!
- Hóa ra hôm nay Ono dẫn chúng tôi đến đây, là muôn chúng tôi thưởng thức màn pháo hoa rực rỡ à!
Azuma Shunsuke đứng bên cạnh không khỏi mỉm cười nói.
Lúc này tam đại thần tướng đang trò chuyện vui vẻ, không hề đặt nhiệm vụ này vào trong mắt.
Quả thật, tam đại thân tướng cùng xuất xã, sức mạnh cường đại cỡ nào, hơn nữa xung quanh cũng đã được phong tỏa, trong nhà còn được chôn bom.
Quả thực có thể nói như bắt rùa trong hũ, cầm chắc phần thắng rồi!
Cái bọn họ cần bây giờ là bình tĩnh chờ đợi, đợi chuyển biến của tình thế tiếp theo.
Trong mật thất.
Tiến sĩ Chu Hùng bước ra, tiện tay đóng cửa ám thất, gật đầu nói,
- Chúng ta có thể đi được rồi.
Bịch, bịch, bịchI
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sắc mặt Sử Phúc Long trầm thấp chạy vào, châm chậm nói,
- Bên ngoài đã bị đám quỷ kia bao vây rồi!
Nghe vậy, trong lòng mấy người chấn động!
- Có bao nhiêu người?
Phú Xuyên Long hỏi.
Sử Phúc Long lắc đầu,
- Không thể đoán được, nhưng... thực lực của kẻ địch, cường đại chưa từng có!
Ánh mắt Sử Phúc Long lóe lên tia kiêng ky,
- Trong nhà gỗ có thể cảm nhận được ba đạo khí tức khủng bố. E là, ít nhất cũng cấp bậc thần tướng của Thiên Bảo Sơn thần điện!
- Ba gã thần tướng?
Lúc này, sắc mặt Phú Xuyên Long đột biến, lập tức xanh mét,
- Thực lực thần tướng, ít nhất cũng là cảnh giới Thực khí nhất vân, thực lực như vậy, chúng ta căn bản không thể đấu được.
- Cứ ra khỏi nhà gỗ trước đã.
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, trâm giọng nói:
- Trong nhà có chôn bom, lỡ như người bên ngoài khai hỏa, không cần chúng ta ra tay, chúng ta cũng thịt nát xương tan rồi! Mọi người gật đầu, đi nhanh ra ngoài.
- Quả là cường đại.
Tiêu Dương vừa ra khỏi mật thất, lập tức cảm nhận được ba cỗ khí tức thần tướng kia không hề che giấu đang nhìn về phía ngôi nhà gỗ, sắc mặt khẽ động!
Hai trong số đó mình chẳng cần phải đặt trong mắt, nhưng cảnh giới của một đạo khí tức, còn trên cả mình!
Một khi đại chiến, bảy người muốn toàn thân rút khỏi vòng bao vây này, e là rất khói
Dù sao, Chu Hùng và Chu Niệm Hoa cũng là người bình thường, trong lúc chiến đấu căn bản không thể tự bảo vệ mình.
- Làm sao bây giờ?
Lúc này sắc mặt ai nấy đều trầm lại, cục diện như vậy, thật khiến người ta có cảm giác không thể phá giải được.
- Mục đích cuối cùng của bọn họ là thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Chu Hùng. Cho nên, trước khi xác định tiến sĩ Chu Hùng có trong nhà gỗ hay không, hẳn bọn họ sẽ không lựa chọn kích nổ bom đâu.
Phú Xuyên Long cau mày nói,
- Nhưng, thực lực bên ngoài cường đại như vậy, nếu họ trực tiếp tấn công vào, chúng ta cũng không thể ngăn cản được.
- Bọn La Thiên Kỳ đã đi rồi, chắc chắn tiểu đội La Thiên biết tình hình ở đây.
Sử Phúc Long trâm giọng nói,
- Nếu bọn họ chịu ra tay, tạo hỗn loạn bên ngoài, chúng ta có thể thừa dịp đào tẩu!
- Không cần trông cậy vào tiểu đội La Thiên!
Mọi người lắc đầu, một lúc sau, tâm mắt không tự chủ đều dừng trên người Tiêu Dương.
Trong mắt mọi người vị Tiêu Diêm Vương này càng lúc càng thần bí, có lẽ... hắn có cách chăng?
- Chỉ có một kế, cũng chỉ có lựa chọn này thôi.
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, đôi mắt kiên định, trâm giọng nói,
- Đó là... xông thẳng ral
- Xông thẳng ra ngoài?
Mấy người sững sờ, lập tức lắc đầu cười khổ.
Bên ngoài thiên la địa võng, muốn miễn cưỡng đột phá vòng vây, đâu có dễ như vậy.
- Không sail
Đôi mắt Tiêu Dương bình tĩnh, châm chậm nói,
- Tôi sẽ tạo cho mọi người một lỗ hổng!
Nghe vậy, đôi mắt mấy người tiể đội Xích Hỏa đều chấn động,
- Nhưng, anh...
Cho dù Tiêu Dương cố gắng hết sức tạo một lỗ hổng để mọi người phá vòng vây, e là bản thân hắn phải đối mặt với trận tấn công bão táp mãnh liệt hơn!
Một tâm trạng khó gọi tên lan ra trong lòng mọi người, ánh mắt đều rơi trên người Tiêu Dương... - Không được!
Lúc này Chu Niệm Hoa lắc đầu, cắn chặt môi,
- Nếu như vậy, Tiêu Dương, anh...
Cửu tử nhất sanh!
- Tiêu Dương?
Lúc này, không khí lập tức ngưng trọng, Ngụy Thân Kim đột ngột mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, há hốc mồm, không kìm được nói,
- Anh chính là tên khốn Tiêu...
Giọng nói chỉ dừng lại ở đó.
Bốn người đều thừ người ra...
Một lát sau.
Tiêu Dương nhướn mắt cười, đôi mắt sáng như sao, mỉm cười nói,
- Không sai, tôi chính là tên khốn Tiêu Dương kia!