Chương 359: Cách sơn đả ngưu!
Chương 359: Cách sơn đả ngưu!Chương 359: Cách sơn đả ngưu!
Có người?
Mấy người Phú Xuyên Long dừng bước, không khỏi ngây người.
- Ông nội!
Ánh mắt Chu Niệm Hoa chợt lóe lên tia mong chờ, chẳng lẽ sau khi bức tranh kia bị phá, kẻ địch cũng không phát hiện được mất thất này? Ông nội vẫn còn ở trong đó?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Chu Niệm Hoa không chờ được nữa, muốn xông lên...
- Đừng kích động!
Tiêu Dương kéo Chu Niệm Hoa lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía mật thất, châm chậm nói:
- Trong đó có gì không bình thường.
Ánh mắt mọi người đều chấn động.
- Có sát khít
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên vọt lên trước, đứng trước cửa, đá mạnh lên cánh cửa!
Trong mật thất lập tức xuất hiện trong tâm mắt sáu người bọn họ.
Soạt soạt soạtI
Tâm mắt rơi xuống vị trí trung tâm.
Lúc này, một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ Đảo quốc, đang im lặng ngồi trên ghế, sau khi nghe thấy tiếng đá cửa, mắt vẫn mở to nhìn...
Khóe miệng cong lên tạo thành vòng cung sắc nhọn, giọng nói cứng nhắc vang lên,
- Xem ra, Ono thần tướng quả thực đoán không sai, đặc công Viêm Hoàng vẫn sẽ quay trở lại đây!
Vùi! Vùi! Vùi
Lúc này bốn người Phú Xuyên Long cùng lao đến trước, ánh mắt cảnh giác đánh giá xung quanh, lúc này, trong mật thất trừ người đàn ông ra, không có người thứ hail
Chỉ có một mình, bình tĩnh chờ đợi?
Đồng tử Tiêu Dương không khỏi co rút nhẹ, từ khí tức trên người tên trước mặt, căn bản không thể đem đến chút uy hiếp nào đến cho mình! Nhưng, vì sao mình vẫn cảm thấy có một cổ nguy hiểm!
Ánh mắt nhìn chằm chằm người này!
Một lát sau, người đàn ông mặc trang phục võ sĩ tiếp tục mở miệng, chậm rãi nói,
- Các người có thể gọi tôi là Thanh Đồ Quân! Bản quân đại diện cho Thiên Bảo Sơn thần điện, hoan nghênh các vị, đến thăm thánh địa hoa đào!
- Thiên Bảo Sơn thần điện?
Tiêu Dương nheo mắt, đây không phải lần đầu hắn nghe thấy cái tên này.
- Thần điện của Đảo quốc, cũng tương đương với Thiên Tử Các của Viêm Hoàng chúng ta.
Thần sắc Sử Phúc Long ở bên cạnh trở nên ngưng trọng, nói,
- Tổng bộ Thần điện của Đảo quốc ở Tokyo, nhưng Thiên Bảo Sơn thần điện của Osaka này là Thần điện thứ hai của Đảo quốc, thực lực không nhỏ! Cấp bâc "Thần tướng" của họ, ít nhất thực lực cũng phải là Thực khí nhất vân! Tối nay Thiên Bảo Sơn thần điện mai phục trước ở đây, e là không đơn giản đâu.
Sắc mặt của bốn người trong đội kia đều có chút ngưng trọng, nếu đã kinh động "thần tướng" đích thân ra tay, bốn anh em bên này chẳng qua chỉ đạt đến cảnh giới Hư khí ngũ lục vân, căn bản không thể nào đối chọi được.
Tiêu Dương chầm chậm gật đầu.
Không hề có chút khinh thường.
Nhìn thẳng vị tự xưng là Thanh Đồ quân trước mặt,
- Tiến sĩ Chu Hùng đâu?
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Thanh Đồ Quân liền thu lại, đôi mắt lóe lên tia lạnh,
- Biết rõ còn hỏi? Đặc công Viêm Hoàng các người, bổn quân cho các người một cơ hội, nói cho bổn quân biết tin tức của tiến sĩ Chu Hùng. Có lẽ, các người vẫn giữ được nguyên vẹn mà rời khỏi mật thất này.
Tâm thần của mấy người không khỏi chấn động.
Nhìn nhau.
Lúc này trong lòng cũng thầm thở phào, nói như vậy, tiến sĩ Chu Hùng, cũng không rơi vào tay đối phương. Đồng thời, trong lòng càng dâng lên nghỉ hoặc, tiến sĩ Chu Hùng, rốt cuộc đang ở đâu?
Ánh mắt Tiêu Dương liếc nhìn xung quanh mật thất, tâm mắt lạnh lùng liếc Thanh Đồ Quân, chầm chậm nói:
- Theo tôi thấy, tiến sĩ Chu Hùng đã rơi vào tay các người, các người còn ở đây giả vờ giả vịt!
Chu Niệm Hoa kinh hãi.
- Hừi
Thanh Đồ Quân mỉm cười,
- Xem ra, không cảm nhận được chút uy hiếp của cái chết, các người sẽ không chịu nói thật nhỉ!
Có dũng khí một mình ở đây đợi đặc công Viêm Hoàng, dĩ nhiên Thanh Đồ Quân đã có chuẩn bị!
Đôi mắt dâng lên từng đợt sát ý lạnh lẽo, đột nhiên xé mạnh áo ngoài của mình!
Trong thời khắc này!
Đồng tử của mọi người đều chấn động!
Sắc mặt biến đổi lớn!
Bên người Thanh Đồ Quân, đang quấn một trái boml
- Khuyên các người một câu, tốt nhất đừng cử động.
Khuôn mặt Thanh Đồ Quân nở nụ cười, chậm rãi nói,
- Vì, không chỉ trên người bổn quân, mà cả căn mật thất này, thậm chí, bên ngoài ngôi nhà gỗ, đều được chôn bom rồi!
Ánh mắt Thanh Đồ Quân tàn nhẫn, nở nụ cười lạnh,
- Các người có tự tin trong vòng ba giây có thể rời khỏi phạm vi nổ bom không? Sao, chạy mau đi chứ!
Thần sắc mọi người lập tức thay đổi.
- Thằng nhãi con, dám dọa tao à? Cổ Tiêu Phái trừng mắt nhìn Thanh Đồ Quân.
Thanh Đồ Quân nở nụ cười vô tình,
- Không tin, anh có thể thử.
Cổ Tiêu Phái nắm chặt nắm đấm.
Không dám cử động!
Nơi này không chỉ có tính mạng của mình anh ta.
- Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Lúc này Tiêu Dương chậm rãi bước lên trước, mắt nhìn thẳng Thanh Đồ Quân.
Khuôn mặt Thanh Đồ Quân tràn đầy tươi cười, như kiểu tất cả mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay, châm chậm nói,
- Rất đơn giản, nói cho bổn quân biết, tiến sĩ Chu Hùng đang ở đâu!
Tiêu Dương nhướng mày,
- Chúng tôi căn bản không biết tiến sĩ Chu Hùng đang ở đâu...
- Hời Các người sẽ biết thôi!
Thanh Đồ Quân cười lạnh, ngồi lại xuống ghế. Y không tin, đặc công Viêm Hoàng phái đến lại không biết nơi ẩn thân của tiến sĩ Chu Hùng! Vốn theo tin tức mình có được, tiến sĩ Chu Hùng đang ẩn thân trong mật thất này, kết quả lại bắt hụt. Thiên Bảo Sơn thần điện mới phải bày ra màn này.
Dưới uy hiếp của cái chết, sẽ có người phải khuất phục.
Thanh Đồ Quân tin là như vậy.
Tiêu Dương cau mày nhìn Thanh Đồ Quân, yên lặng nửa ngày, châm chậm nói,
- Anh đừng quên, bom nổ, anh cũng không sống nổi.
Thanh Đồ Quân không thèm để ý,
- Hy sinh vì Thần điện, đó là vinh hạnh của mỗi chiến sĩ Thần điện.
- Hơn nữa...
Thanh Đồ Quân nhìn khoảng cách chưa đến ba bước của mình và Tiêu Dương, cười khẽ, nói:
- Đặc công Viêm Hoàng giảo hoạt, tôi biết anh muốn làm gì, anh muốn đến gần tôi, nhân lúc tôi chưa kịp chuẩn bị ra tay hạ sát đúng không?
Sắc mặt Tiêu Dương khẽ trâm xuống.
- Không saol
Thanh Đồ Quân cười ha hả, lên tiếng nói,
- Bom quấn trên người tôi có trang bị dẫn nổ động lực, chỉ cần anh đụng nhẹ vào người tôi, có thể lập tức nổ ngay!
- Đê tiện
Lúc này Phú Xuyên Long không kìm được tức giận mắng.
Thanh Đồ Quân nhìn Phú Xuyên Long,
- Nói theo cách Viêm Hoàng các người, chỉ là ai vì chủ nấy thôi. kkk*x* ...........
kkk*«*« ...........
Trong mật thất, không khí đã dần dần đầy áp lực, mùi thuốc nổ nồng nặc tràn ngập trong căn phòng.
Bên ngoài căn nhà gỗ, lúc này màn đêm đang buông xuống.
Ở vùng Kitamine, xung quanh căn nhà gỗ tương đối hẻo lánh, sau lưng ngôi nhà gỗ này là một sườn núi nhỏ, xung quanh có không ít anh đào, tư thái xinh đẹp đang dao động trong màn đêm mông lung.
Dù hẻo lánh, thông thường giờ này những nhà xung quanh cũng đã lên đèn sáng rực, còn đêm nay, dường như vô cùng quỷ dị.
Trong không khí tràn ngập khí tức quỷ dị khó lường.
Trong phương viên vài mét, ngoài đèn đường, phòng ốc đều tối đen, dường như không hề có chút dấu vết của con người. Không chỉ phòng ốc, ngay cả ngoài đường cũng lạnh lẽo không người, xe cộ người đi đường dường như bốc hơi khỏi nhân gian.
Trong bóng đêm, vài bóng đen lóe lên rồi biến mất, nằm sấp ẩn mình cách nhà gỗ chừng năm mươi thước.
- Đội trưởng, bọn họ đã rút lui ra ngoài an toàn rồi.
Một giọng nói bị đè thấp vang lên.
-Ừ.
Áo đen như mây mù hư ảo, lạnh nhạt gật đầu,
- Thiên Kỳ thế nào rồi?
- Chỉ bị thương ngoài da.
- Đội trưởng, người của Thiên Bảo Sơn thần điện đã phong tỏa cư dân xung quanh rồi!
Thân ảnh chầm chậm nói,
- Xem ra, họ đã chuẩn bị xuống tay với người trong ngôi nhà gỗiI Theo tin tức, đứng đầu hành động lần này của Thiên Bảo Sơn thần điện, là một Thần tướng!
Bóng đen này, là La Thiên Phách!
Nghe vậy, La Thiên Phách chỉ trầm tư trong chốc lát, nói,
- Có thể xác định, tiến sĩ Chu Hùng không ở bên trong?
- Các anh em vào trong đã kiểm tra, không thấy tung tích tiến sĩ Chu Hùng.
La Thiên Phách hơi nhíu mày, theo tin tức y có được, quả thật trong ngôi nhà gỗ này có liên hệ với tiến sĩ Chu Hùng.
- Đội trưởng, bốn người của tiểu đội Xích Hỏa và hai người không rõ thân phận tự xưng là thành viên Thiên Tử Các đang ở trong. Hiện người của Thiên Bảo Sơn thần điện đã vây quanh nơi này, chúng ta có cân...
Giọng nói chần chừ hỏi La Thiên Phách.
La Thiên Phách trầm tư một lát, mắt toát lên sự lạnh lùng hờ hững,
- Tiểu đội Xích Hỏa không phục tùng mệnh lệnh tự tiện hành động, cho dù xảy ra chuyện cũng là gieo gió gặt bão! Dừng lại, ánh mắt La Thiên Phách liếc về phía xa, khí tức cường đại đang nhanh chóng tiến đến bên này, trâm giọng nói:
- Thiên Bảo Sơn thần điện đã cử Thân tướng, hành động của chúng ta lần này e là phải tăng độ khó rồi! Không thể để ý mấy chuyện râu ria nữa, liên hệ với tiến sĩ Chu Hùng là chuyện quan trọng nhất.
- Người nơi này, cứ để họ tự sinh tự diệt đi!
- Rút luil
Nương theo bóng đêm, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
Mấy người trong mật thất trong ngôi nhà gỗ bị thiên la địa võng vây kín không lọt chút gió.
Một cơn bão táp đang nổi lên!
Giờ phút này, nguy cơ trong mật thất, chưa giải trừ được!
- Các người... suy nghĩ xong rồi chứ?
Thanh Đồ Quân mỉm cười hỏi,
- Sự kiên nhẫn của bổn quân có hạn.
Thần sắc Tiêu Dương thoáng trầm xuống, cước bộ nhẹ nhàng bước đến trước một bước, đột nhiên, ngẩng đầu lên nhìn phía sau Thanh Đồ Quân, ánh mắt không khỏi kinh ngạc,
- Ông chính là tiến sĩ Chu Hùng sao?
- Ông nội!
Lúc này Chu Niệm Hoa không kìm được hét lớn một tiếng.
- Đừng cử động!
Khóe miệng Thanh Đồ Quân nở nụ cười lạnh,
- Chiêu này mà cũng đòi lừa bổn quân sao?
- Không phải anh đang tìm tôi sao?
Phía sau Thanh Đồ Quân, một giọng nói già nua vang lên.
Giây phút này, tim Thanh Đồ Quân đập mạnh, không khỏi quay đầu lại...
Lúc này, nơi vốn đặt một cái vại lớn xuất hiện một cửa động, một ông cụ mặc trường bào màu xám, đang đứng bên cửa động!
Trong mật thất, còn có ám đạo!
Ánh mắt Thanh Đồ Quân sáng lên, nở nụ cười âm lệ,
- Tiến sĩ Chu Hùng, lâu lắm không gặp!
Có thể tìm thấy tiến sĩ Chu Hùng, tức là lập được công lớn!
Lúc này, khuôn mặt Thanh Đồ Quân nở nụ cười rực rỡ...
Bịch! I
Một tiếng động trầm thấp vang lên!
Âm!
Thanh Đồ Quân cảm thấy có một sức mạnh cực kỳ mãnh mẽ đang nghiền nát lục phủ ngũ tạng của mình. Lập tức đánh nát tâm mạch!
Ộc!
Khóe miệng phun ra máu tươi...
Khuôn mặt Thanh Đồ Quân vẫn đọng nụ cười, ánh mắt lại lộ thân sắc khó tin, cảm thấy sinh cơ trong cơ thể như thủy triều rút đi, cuối cùng không còn chút khí lực nào nữa, khó khăn xoay người, lúc này, thân ảnh Tiêu Dương, bất ngờ xuất hiện trong tâm mắt y, ngay trước mặt y...
- Mày... muốn chất...
Khuôn mặt Thanh Đồ Quân nở nụ cười điên cuồng,
- Cùng chết đi!
Y tin, dưới một đòn nặng như vậy, chắc chắn bom sẽ nổi
Không bắt được tiến sĩ Chu Hùng, nhưng giết được lão, cũng là chiến công!
- Thần điện vạn tuế... ... Thần điện vạn tuế.......
Tiêu Dương ở trên cao, hờ hững liếc nhìn Thanh Đồ Quân, nửa ngày sau, xung quanh vẫn yên tĩnh.
Tiếng nổ y mong chờ không hề vang lên.
Đôi mắt Thanh Đồ Quân mơ hồ, rống lên tiếng nói không cam lòng,
- Tại sao... tại sao...
- Đồ ngu.
Trước khi chết, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
- Chưa từng nghe đến tuyệt kỹ Viêm Hoàng, Cách sơn đả ngưu à?