Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 358: Rốt Cuộc Là Ai Cho Cô Cảm Giác Ưu Việt?

Chương 358: Rốt cuộc là ai cho cô cảm giác ưu việt? Chương 358: Rốt cuộc là ai cho cô cảm giác ưu việt?Chương 358: Rốt cuộc là ai cho cô cảm giác ưu việt?

Aml

Thân ảnh Tiêu Dương và Chu Niệm Hoa chưa động, cánh cửa gỗ bên cạnh đã bị một cước đá văng đi!

- Hừ! Các người là ai?

Một tiếng quát lạnh, đồng thời, mấy đạo thân ảnh vội vàng xông vào. Đi đầu là một người đàn ông cao lớn, mắt to như chuông đồng, vừa bước vào, đầu tiên là nhìn thẳng Tiêu Dương!

Tổng cộng có sáu người, xếp thành một hàng, hơn nữa vị trí đứng đều vừa khéo, gần như khóa chặt tất cả đường lui của Tiêu Dương và Chu Niệm Hoa, ánh mắt bất thiện nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương thoáng nhíu mày, đứng che cho Chu Niệm Hoa, nhìn chằm chằm đối phương,

- Các người là ai?

- Bắt hắn lại!

Người đàn ông cầm đầu quát lớn.

Lời vừa dứt, trong nháy mắt, mấy người phía sau lập tức lao lên.

Quyền cước tung ra, khí thế bức người.

Chu Niệm Hoa đứng sau lưng Tiêu Dương, dĩ nhiên Tiêu Dương không thể thối lui, lúc này chỉ có thể tiến lên trước một bước, ánh mắt sắc như dao toát lên hàn ý.

Lúc này xông vào nhà gỗ, lại nói tiếng Viêm Hoàng, Tiêu Dương có thể đoán được họ là ai.

Tiểu đội La Thiên!

Xem ra, ban nãy gần hai mươi ánh mắt ở bên ngoài không phải người phía Đảo quốc, mà là... người của tiểu đội La Thiên!

Nhưng, gian nhà gỗ này vì sao lại bị lục soát tan nát như vậy?

Bịch! BịchI

Tiêu Dương né người, một chiêu "Phân hoa phất liễu" nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của hai người trước mặt, hơn nữa còn trở tay tung một chưởng, lập tức bức lui hai người kia.

- Ồ?

Trong một khắc này, đồng tử người đàn ông cao lớn nọ không khỏi co rút,

- Là cổ võ? Rốt cuộc anh là ail

Bịch!

Một chưởng của Tiêu Dương đánh lui vài người, giương mắt nhìn người đàn ông, ánh mắt lóe sáng:

- Tiêu Diễm Vương!

- Hừi

Người đàn ông nọ cười lạnh một tiếng, trâm giọng nói:

- Diêm Vương?

Ánh mắt sắc lạnh quét qua xung quanh, chầm chậm lên tiếng:

- Giao người ra đây! Bằng không La Thiên Kỳ tôi sẽ cho anh chính thức đi gặp Diêm Vương! Tiêu Dương nhướn mày:

- Người không ở trong tay các anh?

Trong lòng ngầm dấy lên cảm giác bất an.

Lúc này, sắc mặt Chu Niệm Hoa sau lưng Tiêu Dương càng thêm tái nhợt, nắm chặt nắm tay.

- Bớt nói nhảm đi!

La Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, mình được lệnh của anh trai La Thiên Phách đến tiếp ứng bảo vệ tiến sĩ Chu Hùng, nào ngờ, vừa đến đã gặp phải tình hình như thế này, dĩ nhiên nhận định đầu tiên của La Thiên Kỳ là hai người Tiêu Dương đã cướp tiến sĩ Chu Hùng, ánh mắt lóe hàn quang, nói,

- Mau giao người ra đây!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng híp lại, châm chậm mở miệng nói,

- Các anh là người của tiểu đội La Thiên?

Sắc mặt La Thiên Kỳ trâm xuống,

- Rốt cuộc anh là ai?

- Dừng tay cả đi!

Lúc này, một giọng nói gấp gáp vang lân.

Bốn người Phú Xuyên Long nhanh chóng lao vào.

- Đều là người một nhài

Thân ảnh Phú Xuyên Long lao đến giữa Tiêu Dương và La Thiên Kỳ, trâm giọng nói,

- Mọi người đều là người một nhà, không nên tranh chấp ở đây. Tiêu huynh đệ, đây là em trai của La Thiên Phách đội trưởng tiểu đội La Thiên, La Thiên Kỳ!

- La Thiên Kỳ. Vị này cũng là huynh đệ Thiên Tử Các chúng ta, Tiêu Diêm Vương.

Lúc này, con ngươi Chu Niệm Hoa không nén được sững sờ, vì sao lại xưng là Tiêu Diêm Vương, ngay cả khi giới thiệu, cũng không dùng tên Tiêu Dương?

Chu Niệm Hoa không biết, nơi này căn bản không ai biết cái tên Tiêu Dương.

- Hừi Tôi còn nói là ai, hóa ra là bốn người các anh.

Thần sắc La Thiên Kỳ có vài phần coi thường, ngữ khí trách móc nói,

- Thế nào? Chẳng phải bốn người các người đại khí lẫm liệt nói muốn rút khỏi nhiệm vụ lần này mà? Sao giờ lại chạy đến đây? Chẳng lẽ, tiến sĩ Chu Hùng là do các người đón đi rồi?

- La Thiên Kỳ, dù không có tiểu đội La Thiên các anh, tiểu đội Xích Hỏa chúng tôi không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ sao?

Ngụy Thân Kim cười lạnh hỏi ngược lại.

Nghe vậy, La Thiên Kỳ sửng sốt, nửa ngày sau, không kìm được bật cười ha hả, nghiêng mặt nhìn các thành viên mình dẫn theo:

- Tôi không nghe nhầm đấy chứ, dựa vào bốn đứa ăn hại các người cũng muốn đột phá bao vây trùng trùng của Đảo quốc, hộ tống tiến sĩ Chu Hùng về nước sao?

Ánh mắt La Thiên Kỳ đảo qua Phú Xuyên Long, lạnh giọng nói,

- Tôi thấy, các người đang nằm mơ đấy! Phú Xuyên Long, tôi khuyên các người hãy giao tiến sĩ Chu Hùng ra đây!

- Nếu tiến sĩ Chu Hùng đang ở trong tay chúng tôi, chúng tôi còn phải quay lại đây à?

Sử Phúc Long tức giận hét lên với La Thiên Kỳ.

Giữa hai tiểu đội có mâu thuẫn, dường như đã thể hiện rất rõ ràng.

- Không ở trong tay các người?

Ánh mắt La Thiên Kỳ không tin nhìn mấy người Phú Xuyên Long, châm chậm mở miệng nói,

- Trừ các người, còn ai có thể tìm được căn nhà gỗ này?

- Tiểu đội La Thiên các anh, vừa lâm trận đã rơi vào sai lâm rồiI

Cổ Tiêu Phái không kìm được mắng,

- Các anh cho rằng đám tiểu quỷ kia là heo không não à? Giờ các anh đang ở địa bàn của đối phương, bớt kiêu ngạo đi, nghĩ có thể một tay che trời, đùa giỡn đám tiểu quỷ trong lòng bàn tay sao? Tình hình hiện nay rất rõ ràng, đám tiểu quỷ sớm đã có được tình báo của các anh, nhanh chân bắt người trước rồi!

- Anh ba, tiểu đội La Thiên trước nay cao ngạo, điều này ai mà chả biết.

Ngụy Thân Kim cười lạnh nói,

- Lần này, đụng phải tường rồi chứ gì!

Mấy người kẻ xướng người họa, lập tức khiến sắc mặt La Thiên Kỳ trâm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người, nắm tay nắm chặt, nửa ngày sau mới nén được cơn giận trong lồng ngực, chuyện quan trọng bây giờ, là tìm được tiến sĩ Chu Hùng!

Một khi tiến sĩ Chu Hùng gặp chuyên không may, vậy thì nhiệm vụ lần này, chắc chắn thất bại rồi.

Sắc mặt âm trâm, nhấn từng chữ,

- Dựa vào đâu mà tôi phải tin lời các người?

Lúc này, Tiêu Dương nhíu mày, không kìm được liếc La Thiên Kỳ,

- Tại sao chúng tôi phải khiến anh tin?

La Thiên Kỳ ra vẻ cao cao tại thượng, khiến Tiêu Dương có một loại kích động muốn chỉnh gã một phen.

Loại người này trong mắt Tiêu Dương, là loại đáng ăn đập!

- Anh...

Mặt La Thiên Kỳ trâm lại.

- Hoặc động thủ, hoặc cút đi

Tiêu Dương châm chậm cất bước, hắn có thể cảm nhận được rõ cảm xúc của Chu Niệm Hoa sau lưng. Việc cấp bách bây giờ là tìm manh mối về tiến sĩ Chu Hùng, Tiêu Dương thật sự không có tâm tư đâu mà dây dưa với cái tên ỷ mình có người anh là đội trưởng tiểu đội La Thiên này.

Lúc này, đám Phú Xuyên Long không khỏi ngây người nhìn Tiêu Dương, bọn họ không ngờ một tên chẳng gia nhập tiểu đội nào mà cũng dám khiêu khích La Thiên Kỳ, La Thiên Kỳ gia nhập vào tiểu đội La Thiên một nửa là vì có anh trai là La Thiên Phách, nhưng cũng không phải bản thân gã không có chút thực lực nào.

- Nếu mày muốn tìm chất...

Giọng La Thiên Kỳ chưa dứt, trong ngôi nhà gỗ đã có bóng người lóe lên, một tiếng ầm chói tai vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một cái, lúc định thần lại, gương mặt La Thiên Kỳ đã hiện rõ dấu tay, khóe miệng còn chảy máu.

- La Thiên Kỳ? Tao thật sự thấy kỳ lạ.

Thân ảnh Tiêu Dương dường như chưa hề động đậy vẫn ở vị trí cũ, tâm mắt nhìn La Thiên Kỳ,

- Rốt cuộc ai đã cho mày cảm giác ưu việt, khiến tên tỉ tiện như mày lại kiêu ngạo đến thết

Rốt cuộc ai đã cho mày cảm giác ưu việt?

Một câu nói này, giống như cái tát tát thẳng vào mặt La Thiên Kỳ!

La Thiên Kỳ thấy đầu ong ong, lập tức chấn động, trợn trừng mắt nhìn Tiêu Dương,

- Mày...

Bốp!

Lần này, trong lúc La Thiên Kỳ không đề phòng, lại một cái tát vô cùng vang dội đánh xuống!

Kiểu hành vi bạo lực nhưng lại rất ôn hòa như tát tai này, Tiểu trạng nguyên thích làm nhất.

Tục ngữ nói rất hay, nhẹ đánh lưu tình, mạnh đánh bị thương!

Tất cả mọi người đều trọn tròn mắt, thừ người nhìn cảnh này...

Bốn người tổ kia trừ chấn động còn có chút sảng khoái, đương nhiên cũng không ngăn cản Tiêu Dương. Mấy người sau lưng La Thiên Kỳ thực lực còn chẳng bằng La Thiên Kỳ, lúc này càng không dám ra mặt.

- Mày...

La Thiên Kỳ ôm lấy khuôn mặt bỏng rát.

- Mày cái gì mà mày!

Bốp!!

La Thiên Kỳ cảm thấy trong lòng bị một đám mây mù uất nghẹn che kín, cả người run lên, cố gắng xông lên liều mạng với Tiêu Dương, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dương,

- Mày...

Bốp!!

- Mày...

Bốp!! Bốp!! Bốp!!

- Mày muốn nói gi?

Tiêu Dương ân cần hỏi.

- Mày...

Bốp!! Bốp!! Bốp!!

- Rốt cuộc mày muốn nói gì?

Tiêu Dương hơi mất kiên nhẫn.

- Mày...

BốpII

Bốp!! Bốp!!

Lực đạo mấy cái bạt tai bắt đầu tăng lên không ít, thân ảnh La Thiên Kỳ bị Tiêu Dương tát mấy cái trực tiếp bay thẳng lên, đụng mạnh vào cửa sổ, bịch một tiếng lao ra khỏi cửa sổ, ngoài cửa sổ là một sườn dốc, cơ thể La Thiên Kỳ trực tiếp lăn xuống sườn dốc.

- Mày muốn nói gì?

Tiêu Dương thiếu kiên nhẫn lớn tiếng hỏi.

Trong nhà gỗ, một mảnh yên tĩnh.

Tất cả các ánh mắt đều âm thầm rơi lên người Tiêu Dương.

Thằng nhãi này lúc nấy căn bản chẳng để cho La Thiên Kỳ có nửa cơ hội cất lời!

- Coi như dạy cho La Thiên Kỳ một bài học vậy!

Phú Xuyên Long nhận ra, tuy mấy cái tát này rất kêu, nhưng Tiêu Dương không ra tay quá nặng, La Thiên Kỳ chỉ bị thương da thịt một chút thôi.

- Tiêu huynh đệ, anh phải cẩn thận La Thiên Phách.

Lúc này chỉ có Sử Phúc Long mới tỉnh táo một chút, nhắc nhở.

Trong nhà gỗ, mấy người tiểu đội La Thiên lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt hơi biến sắc, vội vàng lao ra ngoài.

- Cuối cùng thế giới cũng đã được yên tĩnh rồi.

Tiêu Dương khoát tay, lơ đễnh nói.

Mình ở Thiên Tử Các đã có không ít kẻ thù, còn phải lo thêm một tiểu đội La Thiên sao?

Tiêu Dương nghiêng sang nhìn Chu Niệm Hoa,

- Chu cô nương, cô mở cửa mật thất đi! Có lẽ sẽ tìm được manh mối vê hành tung của tiến sĩ Chu Hùng trong đói

Nghe vậy, Chu Niệm Hoa không dám chậm trễ, vội vàng nhấc ghế đứng lên, đưa tay dò xét bức tranh treo trên tường, nhẹ nhàng dịch chuyển... !

Bên trái nơi mọi người đứng, một cái bàn đang di chuyển, lập tức, một cửa động xuất hiện trước mắt mọi người.

- Đây là mật thất tiến sĩ Chu Hùng ẩn thân sao?

Ngụy Thân Kim bước vào đầu tiên.

- Cẩn thận một chút.

Phú Xuyên Long ở sau nhắc nhở.

Cửa mật thất đủ cho hai người cùng bước vào, đám sáu người Tiêu Dương lần lượt tiến vào, đi xuyên qua một hành lang tâm ba mét, đến trước một cánh cửa gỗ, mật thất được bố trí như hầm ngầm, còn thiết kế không ít lỗ thông gió bí mật.

- Thông đạo của mật thất này làm rất khá, nếu có đủ nước và lương thực, quả thực có thể ẩn thân trong này rất lâu mà không bị phát hiện.

Bốn người Phú Xuyên Long đi vào trước tiên, đang định đẩy cửa...

- Chờ đã.

Tiêu Dương chợt dừng bước, nhìn phía trước, thần sắc dao động nhẹ, - Có người!
Bình Luận (0)
Comment