Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 366: Ứng Cứu!

Chương 366: Ứng cứu! Chương 366: Ứng cứu!Chương 366: Ứng cứu!

Mũi kiếm chỉ về phía Thiên Bảo Sơn thần điện ở xa xa.

Cuồng phong gào thét.

Thân ảnh đứng thẳng tắp, giống như thanh kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ khiến người ta không dám nhìn thẳng, cánh tay vẫy mạnh, thân kiếm phát ra một tiếng rồng ngâm, thi thể bị móc trên kiếm liền rơi xuống, rớt mạnh xuống nền xi măng cứng rắn.

Âm!

Lúc này, đám võ sĩ vốn đang hoảng loạn chạy đông chạy tây bỏ trốn bên dưới ai nấy đều chấn động linh hồn, cả người run lên kịch liệt, ngẩng đầu nhìn thân ảnh như sát thần hàng lâm kia, không khỏi sợ hãi.

Trong lòng lạnh giá.

Cho đến giờ phút này, đêm nay, ba vị đại tướng của Thiên Bảo Sơn thần điện đều bại dưới tay người này.

Đây là sự thực khiến cho người ta khó mà tiếp nhận được.

Hết lần này đến lần khác, xảy ra trước mắt mọi người.

Ai nấy đều hít một hơi lạnh.

Thân ảnh Tiêu Dương nhẹ nhàng đứng đó, đôi mắt quét qua bên dưới, giọng nói nhàn nhạt vang lên.

- Nhớ cho kỹ kẻ địch mà đời này Thần điện các ngươi phải đối diện là Tiêu Diêm Vương của Viêm Hoàng!

Lời vừa dứt, bóng áo trắng đã cầm kiếm lao đi, lập tức biến mất trong tâm mắt mọi người.

- Tiêu Diêm Vương của Viêm Hoàng!

Đừng đạo thân ảnh không rét mà run. Từ đêm nay, cái tên này đã khiến họ nghe thấy là sợ vỡ mật!

Ánh lửa chiếu xuống những gương mặt trắng bệch.

Vùi

Thân ảnh vội lao đi như sao băng, nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi phong tỏa của cảnh sát. Lúc này, một chiếc xe sang trọng lao vút đi, sau lưng còn truyền đến tiếng tru tréo:

- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Cướp xe! Cướp xel

Hừi

Chiếc xe phóng nhanh trên đường!

Tiêu Dương một tay móc di động ra, chân nhấn hết ga, chiếc xe lao đi như điên. Trước kia đã lưu lại số điện thoại của Chu Niệm Hoa, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

- Tiêu Dương! Là anh sao?

Giọng Chu Niệm Hoa đồn dập vang lên, trong đó dường như vừa mang theo tia vui mừng lẫn sợ hãi. Đối với mọi người, cục diện của Tiêu Dương ban nãy là tuyệt cảnh cửu tử nhất sinh! Nếu lúc này người gọi cho mình là Tiêu Dương, điều đó chứng tỏ hắn không sao.

Lúc này, ánh mắt của bốn người còn lại trong xe đều đồng thời chấn động, nhìn chằm chằm Chu Niệm Hoa, thần sắc có chút căng thẳng...

- Là tôi.

Giọng Tiêu Dương giống như cho Chu Niệm Hoa một viên Định tâm hoàn, trâm giọng hỏi, - Giờ các cô đang ở đâu?

- Đúng là Tiêu Dương!

Thần sắc Chu Niệm Hoa vô cùng kích động nói với bốn anh em Xích Hỏa, rồi lại quay lại, nắm chặt bánh lái, hai mắt nhìn thẳng con đường phía trước, lái xe với tốc độ cực nhanh,

- Giờ chúng tôi đang ở...

Cúp điện thoại, Tiêu Dương không chút chần chừ, đề xe lên mức cao nhất!

Từ giọng nói của Chu Niệm Hoa, Tiêu Dương có thể nhận ra, e là đám Chu Niệm Hoa đang gặp nguy hiểm!

Vù! Vùi

Đêm Osaka, dưới ánh đèn sáng ngọc.

Dự cảm của Tiêu Dương không sai, lúc này đám Chu Niệm Hoa quả thật đang bị đám người Thần điện Đảo quốc truy kích, trên con đường rộng rãi, lại một lần nữa diễn ra trò rượt bắt.

Trong xe, sắc mặt của bốn người Xích Hỏa vẫn tái nhợt, dĩ nhiên vẫn chưa hồi phục thương tích, hôm nay tiểu đội Xích Hỏa có thể phát huy sức chiến đấu đến cực hạn.

- Niệm Hoa tiểu thư, lần này, Xích Hỏa chúng tôi làm liên lụy cô rồi.

Giọng Phú Xuyên Long bên cạnh hơi trầm xuống, anh ta bị thương nặng nhất, lúc này đang cố nén cơn đau nhức đang dày vò trong lồng ngực, trâm giọng nói,

- Đợt lát nữa thật sự đến đường cùng, anh em chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phá một con đường, để cô thừa cơ bỏ chạy!

- Đội trưởng Phú!

Chu Niệm Hoa nhìn chằm chằm phía trước, nói,

- Chẳng có ai liên lụy đến ai cả, nếu thật sự nói liên lụy, là hai ông cháu chúng tôi hại các anh mới đúng. Nếu không phải vì chúng tôi, các anh đã không rơi vào nguy hiểm!

Sử Phúc Long ngồi sau lắc đầu cười,

- Đây là nhiệm vụ của chúng tôi! Từ khi chúng tôi bắt đầu gia nhập Thiên Tử Các, đây đã trở thành trách nhiệm của chúng tôi rồi!

Bịch! !

Một tiếng nổ vang lên!

Thân xe bị tung!

Chu Niệm Hoa giữ chặt bánh lái, đánh mạnh sang một bên. Lúc này, chiếc xe tiến vào một con đường tương đối nghiêng, cả đường đi lảo đà lảo đảo, những chiếc xe phía sau vẫn đuổi theo không bỏ.

Chiếc xe lao ra, vừa lúc ra đến một giao lộ, phía trước lại có một chiếc xe lao đến.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Trên đường lại diễn ra một cảnh kinh hồn!

Chiếc xe chạy dọc theo con sông, bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên!

Thân xe rung kịch liệt, trong nháy mắt không thể nào giữ vững được nữa, tiếng thắng xe vang lên, chiếc xe tung vào một thân cây lớn. Trong nháy mắt, xung quanh chiếc xe đã bị bao vây, từng thân ảnh mặc cảnh phục vội vàng bước xuống xe, đồng thời trong tay ai nấy đều cầm một khẩu súng đen thui lạnh lão.

Mau chóng bao vây chiếc xe.

Lúc này, trong xe, Chu Niệm Hoa sắc mặt khó coi, nhíu mày, cắn chặt môi,

- Xin lỗi...

- Niệm Hoa tiểu thư, chuyện này không thể trách cô được!

Ngụy Thân Kim nhếch miệng cười, ánh mắt thoáng nhìn những cảnh sát có trang bị vũ trang hạng nặng đang áp sát vê phía bên này, trong mắt không hề có chút sợ hãi, cười nói,

- Nếu đã trốn không thoát, vậy thì ông đây, phải cùng đám này đánh đấm một trận vậy!

Lời vừa dứt, Ngụy Thân Kim móc từ trên người ra một khẩu súng!

Gần như đồng thời, trong tay ba người khác cũng câm ba khẩu súng đen. Đối với những đặc công Thiên Tử Các ra nước ngoài làm nhiệm vụ mà nói, súng, dĩ nhiên là vật tùy thân. Hơn nữa, còn là loại súng đặc chế, có thể đánh gục được thuộc tính giả bình thường!

Ánh mắt bốn người đều toát ra thần sắc thấy chết không sờn, nhìn nhau, cùng gật đầu.

- Niệm Hoa tiểu thư, cô biết bơi không?

Phú Xuyên Long quay sang nhìn Chu Niệm Hoa.

Chu Niệm Hoa hơi run rẩy, nhìn con sông lớn cách đó không xa, nhất thời hiểu ra ý Phú Xuyên Long, cắn chặt môi, gật đầu.

- Đợi lát nữa chúng tôi sẽ nổ súng che cho cô. Nếu có cơ hội, cô lập tức chạy đi, nhảy xuống sông bỏ trốn!

Chu Niệm Hoa cả kinh,

- Vậy còn các anh?

- Chúng tôi?

Bốn anh em Phú Xuyên Long nhìn nhau, cười ha hả.

- Mười tám năm sau, lại là một trang hảo hán!

- Kiếp sau tiếp tục làm anh eml

Trước cục diện sắp chết, thản nhiên đối diện với sinh tử!

Không hề sợ hãi! Không chút sợ hãi!

Cầm chặt khẩu súng trong tay, Phú Xuyên Long nghiêng sang. Lúc này, cảnh sát vũ trang của Đảo quốc đang càng ngày càng đến gần...

Đôi mắt lóe lên tia sắc bén, súng trong tay châm chậm đưa lên ngực.

- Các anh em, chúng ta đấu một trận, xem ai giết được nhiều hơn ai nhé?

- Haha! Đại ca, chuyện này em không sợ anh đâu!

Cổ Tiêu Phái cầm chặt súng, lập tức đẩy cửa ra, mượn cửa xe ẩn nấp, đột nhiên, tiếng súng vang lên giữa trời đêm.

Pằng!

Tiếng súng nổ lên! Cổ Tiêu Phái nhếch miệng cười,

- T-0I

Lời vừa dứt, trận đấu súng đã bắt đầu!

Bốn anh em Xích Hỏa toàn lực khai hỏa, ẩn nấp quanh chiếc xe, phát động tấn công trước, đối phương bất ngờ không kịp đề phòng đã có mấy người ngã xuống, nhưng rất nhanh lại tổ chức phản kích, hơn nữa như đã nhận được mệnh lệnh gì đó, đối phương vô cùng cường bạo, lúc này chỉ thiếu điều chưa dùng đến súng máy bắn quét!

Dưới làn đạn dày đặc như mưa, hỏa lực lập tức áp chế đám người Xích Hỏa, căn bản khó có thể phản kích lại.

Chứ đừng nhắc đến chuyện che chở cho Chu Niệm Hoa rời đi!

- Đại cal Làm sao bây giờ?

Ngụy Thân Kim cúi đầu, thỉnh thoảng nổ súng, đồng thời hỏi Phú Xuyên Long. .

Vẻ mặt Phú Xuyên Long vô cùng khó coi, nắm chặt tay.

Làm sao bây giờ?

Trong lòng không ngừng tự hỏi chính mình.

Làm sao bây giờ?

Giờ có thể làm sao đây?

- Nghe theo mệnh trời vậy!

Sử Phúc Long không kìm được cười khổ,

- Đối phương đã có chuẩn bị trước khi truy đuổi, hỏa lực quá mạnh mẽ. Nếu miễn cưỡng chống lại, với tình trạng hiện tại của chúng ta, không thể nào đối kháng nỗi.

Trong xe bắt đầu trâm mặc.

Chốc lát, Chu Niệm Hoa không khỏi đột ngột ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói,

- Sao... các anh thử nghe xeml

- Nghe cái gì?

Ngụy Thân Kim thốt lên, không khỏi thầm thì,

- Kỳ lạ, hình như tiếng súng yếu đi?

Ánh mắt Phú Xuyên Long chấn động, cầm chặt súng,

- Mặc kệ là nguyên nhân gì, đây là cơ hội của chúng ta! Che chở Niệm Hoa tiểu thư, xông ra nào!

Lúc này Chu Niệm Hoa ngầng đầu lên, tâm mắt lướt ra sau, con ngươi nhất thời lộ ra thân sắc vui mừng và chấn động,

- Không! Không cần đâu!

Mấy người cả kinh.

- Các anh nhìn kìal

Mọi người quay đầu lại, cả người lập tức chấn động!

Lúc này, từng đạo thân ảnh trang bị súng máy đã bất ngờ ngã xuống đất không biết sống chết, hơn mười người, lại vô thanh vô tức ngã xuống như vậy! Trên một chiếc xe cảnh sát, một người mặc áo trắng che mặt đang đứng chắp tay, trong nháy mắt, một đợt quang mang của ngân châm lóe lên rồi biến mất!

Đây là uy lực của ngân châm!

- Là Tiêu huynh đệt

Giọng nói kích động!

Đây là đường bờ sông, dù xảy ra súng chiến, nhưng dân chúng ở xa vây xem không ít, thậm chí còn có người cầm điện thoại quay video, cho nên Tiêu Dương mới che mặt.

- May quá, không đến chậm!

Thân ảnh Tiêu Dương nhảy xuống, cất bước đi vê phía chiếc xe phía trước, thân ảnh Chu Niệm Hoa xông đến đầu tiên, ánh mắt không giấu được kích động,

- Tiêu Dương!

- Mọi người không sao chứ?

Tâm mắt Tiêu Dương quét vào trong xem, sắc mặt chợt biến đổi!!

- Mọi người...

Với y thuật của Tiêu Dương, dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt lập tức nhận ra thương thế trên người bốn người kia, chả trách đối diện với cảnh sát bình thường mà cũng khó khăn đến thết

- Xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Tiêu Dương lại một lần nữa chấn động,

- Tiến sĩ Chu Hùng đâu?

- Ông nội bị La Thiên Phách đưa đi rồi!

Chu Niệm Hoa lên tiếng,

- Mấy vị đại ca của tiểu đội Xích Hỏa bị La Thiên Phách đả thương!

Nghe vậy, đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia sắc lạnh!

Lập tức hiểu rõ nguyên do sự việc.

Thở nhẹ một hơi, liếc nhìn bốn người trong xe, trâm giọng nói,

- Đừng nói mấy chuyện khác nữa, tìm một nơi an toàn, tôi chữa trị cho các anh trước đãi

Tiêu Dương nhanh chóng lái một chiếc xe đến, sau khi mọi người lên xe, chiếc xe lập tức lao đi!

Phóng nhanh trên đường!

- Dùng cái này bôi lên lòng bàn tay mọi người đi!

Tiêu Dương vừa lái xe, vừa đưa một thứ thảo dược sêền sệt quái dị cho Chu Niệm Hoa, một mùi gay gay xông lên mũi.

- Người của Đảo quốc đã rắc lên nhà gỗ loại thuốc bột để truy tìm tung tích của mọi người, mọi người bôi cái này, mới có thể che giấu được khí tức bột phấn của bọn chúng!

Tiêu Dương giải thích đơn giản.

Mọi người vội bôi lên.

- Chả trách, dù chúng ta đi đến đâu, cũng dễ dàng bị cảnh sát Đảo quốc bao vây! Phú Xuyên Long căm giận nói.

- Không hay rồi!

Sắc mặt Chu Niệm Hoa thay đổi, tái nhợt: - Vậy ông nội...
Bình Luận (0)
Comment