Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 367 - Chương 368: Giết Con Tặng Cha

Chương 368: Giết con tặng cha Chương 368: Giết con tặng chaChương 368: Giết con tặng cha

- Gia tộc Yoshida?

Đồng tử Tiêu Dương không khỏi mở to, dường như rất hứng thú,

- Ý của cô, người thanh niên vừa bước vào ban nãy, là con trai duy nhất của Yoshida Susumu?

Chu Niệm Hoa gật đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Dương. Cô không hiểu vì sao Tiêu Dương lại đột nhiên có hứng thú với ác công tử này.

- Chính là cái tên thừa kế gia tộc bị làm thái giám kia à?

Tiêu Dương lập tức truy vấn, hắn không tin lắm, một trong những mục tiêu khiến mình đến Đảo quốc lần này lại vô tình xuất hiện trước mặt mình như vậy.

- Thái giám?

Chu Niệm Hoa mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Dương,

- Thái giám gì?

Tiêu Dương sững người, trong lòng thầm nghĩ, tin Thủy Ngưng Quân phế tên ác thiếu gia thành thái giám, đã bị gia tộc Yoshida phong tỏa. Dù sao, đối với họ mà nói, đây cũng là một sự sỉ nhục.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Chu Niệm Hoa, Tiêu Dương trầm tư một lúc, nhìn về phía quán bar Hồng Diệp, không khỏi nhíu mày,

- Thiếu gia gia tộc Yoshida, sao đột nhiên lại xuất hiện ở quán bar gân Thiên Bảo Sơn thần điện này?

Điều này khiến Tiêu Dương hơi khó hiểu.

- Hừi Tên ác thiếu gia này thích ra vào những nơi phong nguyệt, điều này chẳng phải bí mật gì ở Osaka.

Chu Niệm Hoa ngữ khí bất thiện nói,

- Nhất là thời gian gần đây, nghe nói vị ác thiếu này càng hỉ nộ vô thường. Vốn thường xuyên ở Tokyo, giờ lại thường xuyên xuất hiện ở Osaka. Hơn nữa trong một thời gian ngắn đã truyền không ít chuyện ác về hắn.

- Xem ra, tên nhị thế tổ này thật sự là tiếng xấu lan xaI

Trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia hàn quang, ánh mắt liếc nhìn quán bar Hồng Diệp, đột nhiên cười mỉm,

- Chu cô nương...

- Chắc hẳn cho dù tối nay Thần điện Đảo quốc có muốn hành động cũng phải bố trí sắp xếp trước. Chi bằng tranh thủ thời gian này, chúng ta vào uống ly rượu nhé?

Ánh mắt Chu Niệm Hoa nghỉ hoặc nhìn Tiêu Dương, không kìm được thăm dò hỏi,

- Anh quen tên ác thiếu Yoshida Jumpei kia?

Chu Niệm Hoa đương nhiên có thể nhận ra, sau khi Tiêu Dương nhìn thấy Yoshida .Jumpei bước vào quán bar Hồng Diệp thì mới nổi lên hứng thú.

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu,

- Không quen, chỉ có chút hứng thú thôi.

Tiêu Dương nói xong đẩy cửa xe.

Có chút hứng thú?

Ánh mắt Chu Niệm Hoa nhất thời có chút quái dị nhìn Tiêu Dương, miệng hơi chu lên, Thấy Tiêu Dương đã bước xuống xe, Chu Niệm Hoa cũng suy nghĩ một chút, rồi cất bước đi xuống.

Trên con đường huyên náo, một cặp nam nữ sóng vai bước đi, nam tài nữ mạo, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Trực tiếp đi thẳng vào quán bar Hồng Diệp đèn mờ bao phủ, đẩy cửa bước vào.

Cửa quán bar có hiệu quả cách âm cực tốt, ở bên ngoài không nghe thấy âm thanh gì, chỉ vừa đẩy cửa, tiếng nhạc ầm ầm như tiếng kim loại va chạm nhau liền dội vào tai, trước mặt là một sàn nhảy lớn, lúc này, dưới ánh đèn nhấp nháy, từng đạo thân ảnh đang điên cuồng uốn éo, những tư thế uốn éo kia, lộ ra dục vọng nguyên thủy nhất.

Trong tích tắc, Chu Niệm Hoa nhướn mày lên.

Đối với nơi này, cô thật sự chẳng chút hứng thú.

Không khỏi giương mắt nhìn Tiêu Dương.

Tiếng nhạc quá lớn, Tiêu Dương đành ghé sát tai Chu Niệm Hoa, hét to,

- Chu cô nương, chúng ta đến trước quầy bar uống một ly nhé.

Ánh mắt Chu Niệm Hoa quét qua xung quanh.

Mục đích của Tiêu Dương là Yoshida Jumpei, nhưng, nơi này rồng cá lẫn lộn, dưới ánh đèn nhấp nháy, muốn lập tức tìm ra một người không dễ.

Một ly rượu, một ly cocktail, khúc nhạc kia chấm dứt, trên sàn nhảy vang lên tiếng nhạc êm ái, không khí tương đối êm dịu lại, trên sàn nhảy không ít người từ từ tản đi, ai về vị trí nấy.

- Tiêu Dương...

Chu Niệm Hoa ngồi đây luôn cảm thấy không được tự nhiên, bèn nhẹ nhàng lên tiếng.

Tiêu Dương uống cạn ly rượu mạnh, quay đầu nhìn xung quanh, rồi thu lại tâm mắt,

- Xem ra, Yoshida Jumpei đã đặt phòng riêng rồi.

Sàn nhảy lớn như vậy, mà không nhìn thấy bóng dáng Yoshida .Jumpei.

- Chu cô nương.

Tiêu Dương trầm ngâm một lát, nghiêng mặt nói,

- Lần này, e rằng phải phiền cô rồi.

- Cần tôi làm việc gì?

- Thân phận của Yoshida .Jumpei không thấp, cho nên, hắn vào quán bar Hồng Diệp chắc chắn sẽ không ít người chú ý đến.

Tâm mắt Tiêu Dương liếc nhìn bartender trước mặt, thấp giọng nói:

- Cô giúp tôi hỏi thăm anh chàng bartender này một chút.

Chu Niệm Hoa lập tức hiểu ý, nhấp một ngụm cocktail, rồi ngẩng đầu bắt chuyện với bartender nọ.

Bartender hơi sững người, rôi nhanh chóng trả lời Chu Niệm Hoa.

Hai người hàn huyên vài câu, Chu Niệm Hoa không khỏi nhướn mày.

- Sao vậy?

Tiêu Dương hỏi. Chu Niệm Hoa nhướn mày nói,

- Bartender này nói, cả tuân nay Yoshida .Jumpei liên tục đến quán bar Hồng Diệp, mỗi lần đều đặt một phòng bao riêng, có điều, yêu cầu thì như nhaul

Tiêu Dương nhướn mày,

- Yêu cầu gì?

- Mỗi lần hắn đều đến một mình, bao một phòng riêng, sau đó...

Chu Niệm Hoa cau mày,

- Sau đó yêu cầu quán bar cung cấp một cô gái hiểu tiếng Viêm Hoàng hoặc đến từ Viêm Hoàng bồi rượu, sau đó sẽ đưa người kia ra ngoài. Điều quỷ dị là, người được Yoshida Jumpei đưa đi, không có ai quay về!

Nghe vậy, trong lòng Tiêu Dương không khỏi chấn động!

- Không ai quay về?

Đồng tử co rút nhanh.

- Đúng! Hơn nữa, cũng chẳng biết tin tức gì

Chu Niệm Hoa nhíu mày,

- Yoshida .Jumpei này là một tên ác thiếu gia, chỉ chọn những phụ nữ có chút liên quan đến Viêm Hoàng!

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia hàn quang!

Chắc chắn là trả thù!

Thủy Ngưng Quân đã phế tên Yoshida .Jumpei, y căn bản đã chẳng thể làm ăn được gì! Còn muốn phụ nữ làm quái gì? Nhưng chỉ chuyên xuống tay với người có liên quan đến Viêm Hoàng, điều này đủ để chứng tỏ, Yoshida .Jumpei chỉ đang phát tiết mối hận trong lòng!

Lợi dụng phụ nữ để phát tiết, có thể thấy được nội tâm méo mó đến chừng nào.

- Thật... đáng chết!

Đôi mắt Tiêu Dương hơi lạnh.

Lúc này, vị Bartender kia lại nói với Chu Niệm Hoa vài câu, đồng thời chỉ vê phía bên kia. Lần này không cần Chu Niệm Hoa phiên dịch, Tiêu Dương cũng nhìn theo. Một cô gái xinh đẹp đang theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi qua, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt không giấu được sự hoảng loạn.

- Cô ấy chính là người bị Yoshida Jumpei chọn trúng đêm nay?

Tâm mắt Tiêu Dương khẽ nâng lên.

- Không sai.

Chu Niệm Hoa gật đầu.

Nhìn nhau, hai người có sự ăn ý ngầm, tuy Chu Niệm Hoa không biết mục đích của Tiêu Dương, nhưng rõ ràng hắn vào đây là vì Yoshida .Jumpei, đồng thời đứng lên, không nhanh không chậm đi theo cô gái kia.

Đi qua sàn nhảy, đến một hành lang khá âm u.

Cô gái vừa đi, vừa nói gì đó, ngữ khí mang theo sự cầu khẩn và e ngại, người đàn ông trung niên mặt không biến sắc, dẫn cô gái đi về phía trước.

Bước đi càng lúc càng nặng nề. Bỗng nhiên, cô gái dường như không chịu nỗi sự sợ hãi trong lòng, đột ngột xoay người, quay đầu bỏ chạy.

- Khốn kiếp!

Người đàn ông trung niên tức giận mắng, thân ảnh lập tức lao đến trước, động tác mạnh mẽ, đảo mắt liền đuổi theo cô gái, hơn nữa một tay còn chụp lên vai.

- AI

Một tiếng hét thảm thiết!

Không phải truyền đến từ cô gái, mà từ người đàn ông trung niên...

Lúc này, cùng lúc có một bàn tay giữ vai gã, hơn nữa còn đột nhiên phát ra sức lực, một cảm giác đau nhức lan tràn khắp người, gã bất giác kêu lên một tiếng thảm thiết.

BịchI

Lập tức, gã đàn ông trung niên thấy trước mắt tối đen, ngã ngay xuống đất.

Một thanh niên anh tuấn xuất hiện trước mặt cô gái.

Lúc này cô gái vẫn chưa lấy được bình tĩnh, vội gật đầu với Tiêu Dương, hơn nữa còn bắn liên thanh một tràng.

- Nếu cô biết tiếng Viêm Hoàng thì dùng tiếng Viêm Hoàng nói chuyện với tôi đi.

Tiêu Dương nhẹ giọng nói.

Cô gái run sợ, vội vàng gật đầu,

- Cảm ơn, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp.

- Cô là người Viêm Hoàng?

- Không, tôi... tôi chỉ học tiếng Viêm Hoàng thôi.

Ngụy Ninh nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi thêm nhiều về chuyện này, chuyển chủ đề:

- Vì sao cô bỏ chạy?

Cô gái biến sắc, khuôn mặt không kìm được chuyển sang trắng bệch,

- Vì, vì đó là một vị khách biến thái!

- Yoshida Jumpei?

- Đúng.

Lúc này tuy cô gái hoảng sợ, nhưng cô biết rõ người đàn ông trước mặt xuất hiện đúng lúc để cứu mình như vậy chắc chắn không phải chỉ là qua đường, lúc này đã cố gắng kiêm chế sự sợ hãi, nói tiếp,

- Trong khoảng thời gian này, Yoshida Jumpei thường xuyên lui tới các quán bar lớn, mỗi lần đều đưa một cô gái có liên quan đến Viêm Hoàng đi, hắn... hắn...

Cô gái run rẩy nói,

- Nghe nói, cô gái nào bị hắn đưa đi đều sẽ bị hắn hành hạ biến thái, cho đến chất...

Cô gái nói tới đây, liên điên cuồng lắc đầu,

- Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!

- Phòng bao riêng của Yoshida .Jumpei ở đâu? - Phía trước quẹo trái phòng đầu tiên.

Sau khi nói xong câu này, cô gái vội vàng chạy trốn ra ngoài.

- Yoshida Jumpei, đúng là tên độc ác!

Lúc này, Chu Niệm Hoa vốn đang trốn một bên, nghiến răng nghiến lợi nói. Những gì cô gái kia nói, vừa rồi cô nghe không sót một chữ.

- Người như vậy, đáng băm thành trăm mảnh!

Chu Niệm Hoa căm hận nói.

Đôi mắt Tiêu Dương cũng lóe lên hàn ý, một lát sau, liền cười lạnh, nhìn lướt phía trước, nghiêng sang nói với Chu Niệm Hoa,

- Chu cô nương, cô vào xe trước chờ tôi.

Chu Niệm Hoa sửng sốt.

- Cặn bã như vậy, không nên làm ê uế đôi mắt Chu cô nương.

Tiêu Dương cười khẽ.

- Anh đi tìm Yoshida .Jumpei...

Chu Niệm Hoa định nói, nhưng không biết nên hỏi hay không.

- Có nuôi mà không dạy, là lỗi của cha.

Khóe miệng Tiêu Dương cười cười,

- Tôi chẳng qua chỉ chuẩn bị đưa Yoshida .Jumpei đi gặp cha hắn thôi.

"Lý do" này của Tiêu Dương khiến Chu Niệm Hoa không khỏi trợn tròn mắt, hai tròng mắt có chút nghỉ hoặc nhìn Tiêu Dương. Trước nay Yoshida Susumu bao che cho Yoshida .Jumpei như thế nào ai cũng biết, đưa Yoshida Jumpei đi gặp cha y thì có ích gì?

Đừng nói đi gặp y, cho dù là cảnh sát, với quyên thế của Tập đoàn tài phiệt đứng đầu đảo quốc của gia tộc Yoshida, cũng chưa chắc đã có ai trị tội Yoshida Jumpeil

Có thể nói, Yoshida Jumpei là một thái tử cao cao tại thượng chính thống! Nhưng, chẳng may là đã bị Thủy Ngưng Quân phế đi tư cách làm đàn ông! Điều này đối với Yoshida Jumpei mà nói, là một đả kích quá lớn!

Lời chỉ nói đến đây, Chu Niệm Hoa ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu nói,

- Anh cẩn thận nhé!

Tiêu Dương gật đầu, nhìn Chu Niệm Hoa rời đi, cơ thể bắt đầu xoay lại, đi thẳng về phía trước, không khỏi nói thầm.

- Bắt con tặng cha! Có khi nào sẽ trở thành một điển cố không nhỉ?

Mắt Tiêu Dương lóe lên tia lạnh lẽo.

Nói chính xác, phải là...

Giết con tặng chai

Tự chuẩn bị tỉ mỉ một mặt nạ da người xong, coi như có đường lui rồi!
Bình Luận (0)
Comment