Chương 369: Bạn thân mến! Free ship!
Chương 369: Bạn thân mến! Free ship!Chương 369: Bạn thân mến! Free ship!
Trước khi đến Đảo quốc, Tiêu Dương đã có kế hoạch sơ bộ riêng.
Mục đích của gia tộc Yoshida là Thủy Ngưng Quân, mình sẽ đưa một "Thủy Ngưng Quân" đến cho bọn họ. Đương nhiên là dùng danh nghĩa sát thủ "Trường bào". Dù sao, Yoshida Susumu là người đi thuê sát thủ "Trường bào'.
Mang mặt nạ da người xong, vốn trong lòng Tiêu Dương chẳng lựa chọn người nào cụ thể, đến đêm nay nghe thấy chuyện ác của Yoshida .Jumpei, ngay cả một người bình thường đều biết những chuyện Yoshida dJumpei làm, chẳng lẽ Yoshida Susumu làm cha mà lại không biết?
Con phạm tội, cha bao che, như vậy, Tiêu Dương càng không cần cố ky khi làm bất cứ chuyện gì.
Yoshida Jumpei, đáng chết
Bước chân Tiêu Dương nhẹ nhàng đi về phía trước, quẹo trái, chỉ chốc lát, liền gõ nhẹ cửa phòng bao riêng, sau đó cũng nghe thấy bên trong nói gì đó không hiểu liên đẩy cửa bước vào, ánh đèn khá mờ.
Yoshida .Jumpei đang ngồi trên ghế sofa mềm, hàng chân mày dài mỏng mơ hồ lóe lên hàn quang sắc lạnh, ánh mắt đảo qua người Tiêu Dương, lập tức lóe lên tia lạnh giá, khuôn mặt lộ lên vẻ dữ tợn, tức giận rống lên một tiếng.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại.
Thần sắc Tiêu Dương hờ hững liếc nhìn Yoshida Jumpei, lạnh nhạt cất lời,
- Tao nghĩ, có lẽ mày hiểu tiếng của tao.
Lời vừa dứt, Yoshida Jumpei lập tức đứng bật dậy, câm chắc chai rượu thủy tinh trong tay.
Hai tròng mắt lập tức trở nên đỏ kè!
Tiếng Viêm Hoàng!
Khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn!
Có thể tưởng tượng được, Yoshida .Jumpei căm hận những gì liên quan đến Viêm Hoàng đến mức độ nào! Chỉ một câu nói của Tiêu Dương, đã khiến y có phản ứng như vậy!
Vì đây chính là cơn ác mộng không thể nào biến mất trong cuộc đời Yoshida .Jumpeil
Đau thảm một đời!
Cuộc sống của mình, bị hủy hoại trong tay một nữ ca sĩ Viêm Hoàng diễn ở Đảo quốc.
Yoshida .Jumpei không cam tâm!
Y hận!
Hận tất cả những người có liên quan đến Viêm Hoàng!
Phía dưới của y căn bản đã bị phế, tuy cha Yoshida Susumu nghe nói Thiên Bảo Sơn thần điện có cách chữa được bên dưới của mình, nhưng đến Thiên Bảo Sơn thần điện đã một tuần vẫn chưa có tiến triển gì cải
Điều này khiến cho tâm tình của Yoshida .Jumpei thêm hung bạo!
Tối nay cha Yoshida Susumu lại lên Thiên Bảo Sơn thần điện thương nghị với Điện vương, Yoshida dJumpei cố nén thù hận trong lòng, một lần nữa đến quán bar Hồng Diệp. - Khốn nạn!
Trong giọng nói mang theo sát khí mãnh liệt, cho dù là bất cứ ai, chỉ cần có liên quan đến Viêm Hoàng, Yoshida Jumpei đêu muốn giết hết!
Tiêu Dương chắp tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Yoshida Jumpei. Lúc này, bỗng nhiên phía sau một trận quang mang sắc nhọn lóe lên!
Như một cơn gió lạnh quét qual
Sát ý dâng trào!
Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhếch lên, với thân phận của Yoshida .Jumpei. Cho dù ở nơi phồn hoa bên cạnh Thiên Bảo Sơn thần điện, cũng chắc chắn không thể nào xuất hiện một mình, đặc biệt là sau khi bị Thủy Ngưng Quân "hạ độc thủ". Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Huống hồ, Đảo quốc có rất nhiều thuộc tính giả "Ẩn"!
Trong khoảnh khắc Tiêu Dương đẩy cửa vào đã cảm nhận được trong không khí có làn sóng khác thường, trong khoảnh khắc sau lưng lóe lên quang mang sắc nhọn, cước bộ trượt nhanh, thân ảnh nhẹ nhàng biến mất như làn khói, trong nháy mắt quay người lại đá mạnh một đái
BịchI
Trong căn phòng bao riêng tối lờ mờ, một thân ảnh màu đen bị đá bay lên tường, một tiếng động vang lên.
- Khốn kiếp!
Cảnh này khiến Yoshida Jumpei càng ý thức được kẻ khủng bố trước mắt cố ý đến đây gây rối!
Gần đây mình điên cuồng phát tiết oán giận lên không ít người, Yoshida .Jumpei biết trước sẽ có người đến đối phó mình. Sau khi nổi giận quát một tiếng, tay khua lên, trong phòng bao riêng, vụt, vụt, vụt! Vô số những tên mặc áo đen tay cầm loan đao lao ra, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, khi lóe lên một lần nữa, đã áp sát trước mặt Tiêu Dương...
- Sát! Sát! Sát
Khuôn mặt Yoshida .Jumpei vặn vẹo, y vô cùng mong muốn được tận mắt chứng kiến kẻ nói giọng Viêm Hoàng trước mắt bị băm thành đống thịt vụn!
Sau khi mấy bóng đen kia hiện thân, không gian trong phòng bao riêng trở nên vô cùng chật hẹp, trên loan đao sắc bén có chứa kịch độc, dưới ánh sáng lóe lên hàn quang bức người.
Sát ý tràn ra không dứt như dải ngân hà ánh lên tia sáng ngọc.
Vừa ra tay đã muốn đưa người ta vào chỗ chết!
Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi toát lên sát khí. Hắn có thể cảm nhận được chất kịch độc được bôi trên tất cả những thanh đao, chắc chắn là độc Kiến huyết phong hầu. Lúc mình đẩy cửa phòng bao riêng, có thể nói là không quen biết Yoshida .Jumpei, vậy mà y cũng quyết tâm muốn giết mình.
Đối với người như vậy, Tiêu Dương cũng chẳng phải tâm Phật gì, đáng chết, phải giết!
Hừ lạnh một tiếng, thân ảnh đi xuyên qua ánh đao. Đột nhiên, một chiêu "Chiết mai thủ" chuẩn xác không chút sai sót đánh lên cổ tay của một bóng đen, tay không giữ lấy lưỡi đao, rồi lập tức cướp đi loan đao, hơn nữa còn thuận thế vung lên, một tiếng leng keng giòn tan vang lên, đao chạm đao.
Đao ảnh trong tay Tiêu Dương lóe lên quang mang sắc lạnh, trong khoảnh khắc quét qua cánh tay của bóng đen. Một tiếng kêu đau đớn, bóng đen nọ không kịp kêu lên thảm thiết, cả người co rút, sau khi co giật kịch liệt, liền ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh tím biến thành đen, đã không còn hơi thở nữa.
Kịch độc bá đạo cực điểm.
- Gieo gió gặt bão!
Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh lùng, cổ tay run lên, thế như chẻ tre, vút vútI
Hai đao hạ xuống, lại hai bóng đen ngã trên mặt đất không dậy nỗi.
Đưa tay chém đao xuống, giống như thái rau, rất nhanh, đao quang trước mặt Tiêu Dương đã biến mất hết chẳng còn thấy tăm hơi.
Trong phòng bao riêng, không khí im lặng chết chóc.
Đồng tử của Yoshida .Jumpei mở lớn cực điểm, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt. Lúc này, chỉ có đao quang trên tay hắn lóe lên trong mắt y.
- Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Cơ thể Yoshida Jumpei đã lùi đến vách tường lạnh như băng sau lưng, hai mắt mở to thì thào nói. Y không tin, những thuộc tính giả "Ẩn" này là do cha Yoshida Susumu đã mời từ Thiên Bảo Sơn thần điện đến bảo vệ mình. Vậy mà giờ khắc này, những "cường giả" ấy đều bị người kia giết hết trong nháy mắt.
Một cỗ lãnh ý dâng lên trong lòng, ánh mắt Yoshida .Jumpei hoảng sợ nhìn bóng dáng đang bước đến gần mình...
- Mày nghe được tiếng Viêm Hoàng đúng không?
Tiêu Dương vừa nhẹ nhàng bước đến, mũi đao trong tay cũng khẽ quét qua, chiếu vào trong mắt Yoshida dJumpei, lạnh nhạt hỏi.
Cả người Yoshida Jumpei run lên, cơ thể ép sát vào tường, nói gì đó với Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhíu mày,
- Đại gia tao không hiểu tiếng Đảo quốc của mày!
Ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Yoshida .Jumpei, đột nhiên nhẹ giọng nói,
- Tiểu thái giám, mày thật sự không hiểu tao nói gì sao?
Trong mắt Yoshida Jumpei lờ mờ toát lên tia hoảng sợ.
- Được rồi, tao quên, với trình độ của mày, cho dù có hiểu được tiếng Viêm Hoàng, cũng chưa chắc có thể hiểu được sự cao thâm của từ "thái giám'.
Tiêu Dương nói khẽ, nhướn mắt cười nhìn Yoshida Jumpei,
- Tao nói, mày là một thằng không có chim...
- Khốn kiếp!!
Lúc này, Yoshida .Jumpei vô thức mắng!
Đồng tử co rút mạnh, ánh mắt lập tức biến ảo, tiếng rống này của Yoshida Jumpei đã nói cho Tiêu Dương một sự thật, y hiểu tiếng Viêm Hoàng! Lúc nãy giả vờ không hiểu, nhưng một câu nói của Tiêu Dương đã đánh thẳng vào nỗi đau của yl
- Khốn kiếp con mẹ mày!
Tiêu Dương tát một tát, lưu lại mấy vệ máu đỏ hồng trên khuôn mặt Yoshida .Jumpei, tròng mắt hung hăng nhìn Yoshida .Jumpei, khinh miệt nói, - Thằng nhãi con, dám giả ngu trước mặt đại gia à!
Đồng thời, trong lòng Tiêu Dương lại cảm thán,"Xem ra, từ con chim này là từ phổ biến toàn cầu!"
- Mày... mày...
Ngữ khí của Yoshida Jumpei cứng ngắc, xem ra đúng là trình độ có hạn,'mày" một lúc, cuối cùng cũng nói ra được một câu,
- Mày thế nào?
Ý của Yoshida Jumpei, có lẽ muốn hỏi "Mày muốn thế nào'!
Bốp!
Tiêu Dương lại tát một cái.
- Đại gia tao thế nào, còn cần mày phải quan tâm à?
Gương mặt Yoshida .Jumpei nóng rát, ôm mặt, không nói nên lời.
Ánh mắt Tiêu Dương liếc nhìn Yoshida .Jumpei một cái,
- Yoshida Susumu đâu?
Nghe vậy, đôi mắt Yoshida .Jumpei không kìm được chấn động.
Đối phương biết rõ thân phận của mình, còn dám ra tay giết người không kiêng nể!
Sau khi rùng mình, Yoshida .Jumpei làm bộ trấn tĩnh,
- Ở Thiên bảo sơn, trên Thần điện.
- Đang ở Thiên Bảo Sơn thần điện?
Tiêu Dương không kìm được ý cười,
- Không tệ, vậy coi như đỡ tốn quá nhiều thời gian.
Dừng một lúc, Tiêu Dương liếc nhìn Yoshida .Jumpei,
- Hắn ở Thiên Bảo Sơn thần điện bao lâu?
- Một... một ngày.
Loan đao sắc bén gác lên cổ Yoshida .Jumpei, dĩ nhiên Yoshida .Jumpei không dám giấu diếm gì, thậm chí trên mặt cũng không dám lộ vẻ oán hận. Lúc này chỉ cần người trước mặt đẩy nhẹ tay một cái, mình chết chắc.
- Một ngày!
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, cười rất khẽ,
- Đủ thời gian rồi.
Thu loan đao lại, tiện tay ném lên ghế sa lon.
Lúc này Yoshida Jumpei mới thở phào một hơi, giống như ban nãy đang ở ngay trước Quỷ môn quan, giờ cuối cùng đã được trở về nhân gian hít thở rồi...
- Người Trung Quốc!
Yoshida .Jumpei cúi đầu, ánh mắt toát lên tia oán hận cực điểm, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng dấy lên sát khí "Bổn quân thê, chắc chắn sẽ giết mày!"
"Người Trung Quốc, đều đáng chết!" Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Yoshida .Jumpei ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, ngữ khí cứng ngắc nói,
- Tôi, có thể đi được chưa?
- Đi? Đương nhiên có thể.
Tiêu Dương cười ha hả,
- Tao tiễn mày về quê nhé.
Lúc này, bất cứ một "lão giang hồ" Viêm Hoàng nào nghe thấy câu này, e sắc mặt đều thay đổi! Ám chỉ của câu "Tiên mày về quê" đó là muốn đưa mày đi gặp Diêm Vương!
Đôi mắt Yoshida .Jumpei hiện lên tia cảm kích,
- Cảm ơn...
Khóe miệng cười lạnh, nếu người trước mặt tiễn mình về, vậy thì mình muốn giết hắn, đỡ tốn thời gian đi điều tra tung tích.
Đúng là tự đi tìm chết mài
- Không cần khách sáo!
Tiêu Dương cười.
Bichil
Một trượng chưởng, đánh xuống trước ngực Yoshida .Jumpeil
Tâm mạch vỡ nát!
Khuôn mặt vừa lộ ra ý cười của Yoshida Jumpei sững lại, từ từ cúi đầu, nhìn dấu tay trước ngực mình, thừ người bất động. Cái chết đến quá đột ngột, căn bản không có chút chuẩn bị tâm lý, đầu óc của Yoshida dJumpei vẫn đang chìm trong suy nghĩ làm thế nào để giết Tiêu Dương...
- Tao không chỉ tiễn mày về quê, mà, còn đưa mày đi gặp cha mày Yoshida Susumu.
Tiêu Dương mỉm cười liếc nhìn Yoshida .Jumpei chết không nhắm mắt, trong đầu bất giác trong đầ lóe lên vài chữ, tuy cũng hơi ngại, nhưng vẫn không chút tiết tháo, lầm bầm.
- Bạn thân mến! Free shipl
Một tay chụp lấy thi thể của Yoshida Jumpei, bước về phía cửa sổ, nhún người nhảy lên, nương theo bóng đêm, thân ảnh nhanh chóng rời đi...