Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 377: Trước Đêm Phá Vòng Vây

Chương 377: Trước đêm phá vòng vây Chương 377: Trước đêm phá vòng vâyChương 377: Trước đêm phá vòng vây

Hộp gõ, trống trơn.

- Không có gì cả?

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Yoshida Susumu, cơn giận dâng cao, không chút che giấu, lập tức mạnh mẽ bao trùm xuống phía trước như.

Lúc này, mấy vệ sĩ lập tức lao lên, đứng trước mặt Yoshida Susumu, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Dương. Uy danh sát thủ "trường bào" cũng có chút uy lực.

Đồng thời, Yoshida Susumu đã đưa tay nhận lấy bao bố Tiêu Dương ném qua, đôi mắt lóe lên tia mong chờ, lập tức mở bao bố ra...

Là một đầu người tóc tai bù xù dữ tợn, máu chảy ròng ròng hiện ra trước mặt.

Quá mức đột ngột, hai vệ sĩ đứng sau lưng Yoshida Susumu dù thân trải qua trăm trận chiến, nhưng lúc này thì giác vẫn bị đánh mạnh, mặt trắng bệch, trong ngực truyền đến cảm giác buồn nôn, không kìm được nôn khan.

Cho dù Yoshida Susumu đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng hiện tại tay không khỏi run lên, đầu người kia nhất thời rơi xuống thèm đá, lăn vài bậc rồi mới dừng lại, vừa vặn đối mặt với Yoshida Susumu.

Dưới tóc tai bù xù, là một dung nhan tuyệt thế, đôi mắt vô thân khiến người ta cảm thận được một hơi thở tuyệt vọng.

Chính là người phụ nữ này!

Sau khi Yoshida Susumu định thần, trong lòng dâng lên một sự thống khoái!

Chính là ảI

Kẻ phá hủy con ruột của mình, kẻ phá hủy truyền thừa của gia tộc Yoshidal

Mình nằm mơ cũng thấy đầu cô ả bị đưa về đây.

- Tốt! Hahal! Tốt!

Yoshida Susumu cười phá lên, đôi mắt lộ vẻ thoải mái, sự lo lắng vì con mình mất tích đã bị quét sạch. Lúc này Yoshida Susumu thầm nghĩ phải tìm con trai trước, báo cho nó tin này! Hai cha con sẽ cùng chia sẻ niêm vuil

- Giết hay lắm!

Yoshida Susumu ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, mỉm cười gật đầu:

- Con ả này, dù chết một trăm lần cũng không quá đáng.

Tiêu Dương không hiểu Yoshida Susumu nói gì, chỉ có đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Yoshida Susumu...

- Xin lỗi, bổn quân chỉ cẩn thận một chút thôi.

Yoshida Susumu cười cười, đưa tay vào ngực, móc ra một miếng ngọc bội xanh biếc, nói chính xác là nửa miếng ngọc bội, vứt cho Tiêu Dương,

- Thứ trong hộp, ở đây.

Tiêu Dương đưa tay nhận miếng ngọc bội, đối chiếu vị trí trong hộp, vừa khớp, đôi mắt giận dữ mới dần bình tĩnh, không nói nhiều, một tay cầm ngọc bội, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, thân ảnh biến mất khỏi tâm mắt mọi người.

- Quả không hổ là một trong những sát thủ đỉnh cấp nhất trên đời, không hổ với lời đồn.

Yoshida Susumu cười lạnh,

- Lấy một miếng ngọc bội không biết giá trị đổi lấy tính mạng của một tiện nhân, thật sự đáng giá.

Yoshida Susumu chầm chậm đi về phía trước, nhẹ nhàng ngồi chôm hổm xuống, dường như muốn đến gân chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt vọng...

Tâm mắt đảo qua từng tấc một trên khuôn mặt, bỗng nhiên, đồng tử Yoshida Susumu mở to, tập trung vào một chỗ, dưới tai của người này, có một vết sẹo rất nhỏ.

Lúc này, Yoshida Susumu không khỏi giật mình.

- Tại sao...

Một cảm giác cực kỳ không ổn dâng lên trong lòng, lão nhớ rất rõ, con mình ở vị trí này cũng có một vết sẹo như vậy.

Trên đời này có vết sẹo trùng hợp vậy sao?

Yoshida Susumu cố gắng kím nén bất an trong lòng, bất giác vươn tay ra, cầm đầu người máu me lên, nhìn cẩn thận, tâm mắt dừng lại ở một vị trí may rất nhỏ ở sau cổ, sắc mặt đột biến.

Đưa tay, run rẩy chạm vào vết may đó, Yoshida Susumu dùng sức...

Soạt!

Mặt nạ da người bị xé, lộ ra khuôn mặt tuyệt vọng mà rất quen thuộc, hai mắt mở lớn nhìn lão, như không thể nào nói ra mình không cam lòng chết như vậy.

Âm!!

Trong lòng Yoshida Susumu chấn động, tay run lên, trong nháy mắt, đầu người lăn xuống dưới thêm đá...

- Con trai tôi!!!

Giọng nói rít lên!

Đôi mắt Yoshida Susumu đỏ ửng, khuôn mặt cũng tím đỏ.

Hộc!!

Một ngụm máu tươi phun ra.

- Tao... tao hận! Khốn kiếp!! Khốn kiếp!!

Hai mắt Yoshida Susumu tối sầm, lập tức hôn mê.

- Gia chủ! Gia chủ!

- Maul Đưa gia chủ quay lại thần điện, mời thần y của thần điện điều trị cho gia chủi

kNN —

xkx*xx

Một bóng áo trắng châm chậm từ trong rừng lá đỏ bước ra, có một sự thoải mái không thể diễn tả bằng lời, khuôn mặt nở nụ cười lãnh đạm như có như không, đang từng bước đi ra ngoài, bên tai vẫn còn lờ mờ nghe thấy tiếng héy của Yoshida Susumu.

- Nếu có cơ hội, tôi không ngại giết luôn cả lão già ông đâu. Tiêu Dương lãnh đạm nói.

- Tổng tài Tập đoàn lớn nhất Đảo quốc đột nhiên chết, e sẽ tạo ra cơn sóng gió không nhỏ.

Chỉ là, ban nấy không có cơ hội ra tay.

Cũng không phải Tiêu Dương kiêng ky những vệ sĩ bên cạnh Yoshida Susumu. Từ lúc Tiêu Dương vừa xuất hiện, hắn đã cảm nhận được, trong Thần điện của Đảo quốc, có một khí tức cường đại khóa chặt lấy hắn!

Khí tức cường đại đó, còn trên cả đệ nhất Thần tướng, có lẽ là Điện vương của Thiên Bảo Sơn thần điện!

Tiêu Dương tuyệt đối có lý do để tin rằng, ban nãy nếu mình ra tay, cổ khí tức thần bí nọ sẽ lập tức công kích mình! Cho nên, hắn lựa chọn lấy đồ xong liền rời đi. Dù sao, nhiệm vụ tối nay vẫn quan trọng hơn!

- Thiên Bảo Sơn, tối nay, tôi còn quay lại.

Tiêu Dương bước lên taxi quay về, sau khi xuống xe, lại đi vòng vòng chừng mười lăm phút, xác định không ai theo dõi sau lưng, Tiêu Dương mới lách mình tiến vào một căn nhà bình thường.

- Tiêu Dương, cuối cùng anh cũng về rồi.

Tiêu Dương vừa vào cửa, Chu Niệm Hoa đã vội vàng bước đến.

Lúc này, ánh mắt của mười mấy người kể cả mấy người tiểu đội Xích Hỏa đều dừng trên người Tiêu Dương.

Thần sắc khác nhau.

- Sao vậy?

Tiêu Dương có chút khó hiểu.

- Chậc chậc, Tiêu huynh đệ, cậu đúng là văn võ song toàn!

Cổ Tiêu Phái ánh mắt tràn đầy kính nể đứng lên, nhìn về phía Tiêu Dương,

- Thực sự không ngờ đó, cứ nghĩ cậu chỉ có võ công cao, không ngờ y thuật cũng cao thâm khó lường như vậy đấy!

Tiêu Dương càng thêm nghi hoặc, đang yên đang lành sao lại chú ý đến y thuật của mình?

- Tiêu Dương, anh không biết gì sao?

Đôi mắt Chu Niệm Hoa mở to, thấy thần sắc Tiêu Dương có vẻ mờ mịt, bèn mở miệng,

- Chuyện anh khiêu chiến Hán y học hôm qua, đã truyền đi cả hai nước rồi!

- Tin tức truyền đi nhanh quá nhỉ...

Tiêu Dương thuận miệng trả lời, hơi run rẩy, giương mắt nhìn Chu Niệm Hoa,

- Chu cô nương, cô nói cái gì? Truyền khắp... hai nước?

- Anh tự xem đi.

Chu Niệm Hoa bảo Tiêu Dương đến trước bàn, theo trình tự mở máy tính bảng, trên đó đang phát lại video cùng với những topic cực hot trên vài diễn đàn...

Tiêu Dương nhìn mà trợn mắt há mồm!

Quả là vượt xa dự liệu của mình!

Quá mức kỳ diệu, vậy là... hot rồi à?

Mức độ bùng nổ của trận đấu y thuật này, khiến Tiêu Dương cảm thấy có chút không chân thật. - Vốn thời gian gân đây Đảo quốc đã chuẩn bị xin phê duyệt để Hán y học của họ trở thành di sản văn hóa phi vật chất thế giới, xác lập địa vị chính thống trong y học, giờ thì hai bên đều nổi sóng rồi.

Chu Niệm Hoa trầm giọng nói,

- Lời tuyên chiến của anh đột ngột xuất hiện, chắc chắn sẽ là một ngòi nổ, dẫn đến trận chiến của giới y học!

- Giờ dân mạng của hai nước đều đang chú ý đến tình hình bên Đảo quốc, đặc biệt là anh.

Chu Niệm Hoa nhìn Tiêu Dương, cô cũng có mặt trong trận đấu y học đó,Long vũ cửu thiên" như thần tích kia cũng khiến cô rất khó quên.

- Sau trận đấu y học, anh hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt mọi người, không ít người đang suy đoán, không biết có phải anh đã bị hại không. Tiêu Dương, anh có định lộ mặt không?

- Lộ mặt?

Tiêu Dương xua tay lắc đầu, tâm mắt lại nhìn lên diễn đàn lửa bỏng đang thảo luận trên màn hình máy tính, lãnh đạm nói,

- Không cần thiết, đã là chính thống, thì không cần phải dựa vào cãi cọ để đạt được.

- Tiêu huynh đệ, cậu đúng là có thể giữ bình tĩnh.

Lúc này Phú Xuyên Long lên tiếng nói,

- Nghe nói là chính quyền giới Hán y học Đảo quốc đã dựng lôi đài ở quảng trường lớn nhất Osaka, đây được gọi là trận chiến vì vinh quang giới y học!

- Đảo quốc làm như vậy, dĩ nhiên là muốn ép cậu hiện thân, rửa sạch những ảnh hưởng tiêu cực do bị Tiêu huynh đệ đánh bại trên đoạn video kia.

Sử Phúc Long trầm giọng nói,

- Nếu bọn họ dám dựng lôi đài khoa trương như vậy, chắc chắn bọn họ đã nắm chắc rồi. Hơn nữa, nơi này là địa bàn của bọn họ, Tiêu huynh đệ, tôi đề nghị cậu đừng đấu.

- Đúng, không cần thiết phải đi ứng phó trận đấu y học rõ ràng có chứa âm mưu này.

Chu Niệm Hoa gật đầu.

- Bọn họ muốn giở trò trong lúc đấu quá dễ dàng, trận đấu này, vốn không hề công bằng.

Đảo quốc, dĩ nhiên là muốn ăn miếng trả miếng!

Muốn mượn video "Đấu y học" này, cố ý làm náo động lớn, khi sức mạnh dư luận đạt đến mức độ nhất định, sẽ đấu một trận, giúp Hán y học hoàn toàn rạng danh, trở thành chính thống!

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng,

- Tôi lại muốn xem xem, bọn họ định vác đá đè chân mình như thế nào.

Nghe xong, Chu Niệm Hoa giật mình,

- Anh chấp nhận lời khiêu chiến này?

- Tiêu Dương, bọn Niệm Hoa phân tích không sai đâu.

Lúc này, tiến sĩ Chu Hùng ngồi bên trâm giọng nói,

- Trận chiến này, tuyệt đối sẽ không không phải một trận đấu đường đường chính chính. Để chiến thắng tuyệt đối, bên Đảo quốc chắc chắn sẽ động tay động chân. Nếu không, bọn họ sẽ không chú trọng tuyên truyền như vậy. - Đúng vậy! Tiêu huynh đệ, chuyện này quan trọng, không thể hành động theo cảm tính.

Tiêu Dương trâm ngâm một lúc, giương mắt gật đầu, cười khẽ,

- Các vị cứ yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.

Dừng một lúc, Tiêu Dương không nhắc đến trận đấu y học nữa, mà dò hỏi,

- Liên hệ được vị trí cụ thể của tàu ngâm chưa?

Kể ra, đây mới là chuyện thật sự quan trọng!

Thần sắc Phú Xuyên Long nghiêm lại, gật đầu,

- Sau mười giờ tối nay, tàu ngầm sẽ xuất hiện ở hải vực xung quanh Thiên Bảo Sơn thần điện tiếp ứng chúng ta! Chỉ là tối nay chúng ta phải làm sao để đột phá thành lũy kiên cố...

Mọi người trong phòng đều rơi vào trầm tư.

Lúc này cộng số người của mấy tiểu đội không quá mười hai người. Lực lượng này, tuyệt đối không đủ để dựa vào chính diện làm rung động phòng ngự hải vực xung quanh Thiên Bảo Sơn thần điện...

Ánh mắt mọi người, dần dần đều di chuyển lên người Tiêu Dương.

Bất giác, Tiêu Dương, đội trưởng Lăng Thiên này đã trở thành người đứng đầu quan trọng nhất trong lòng mọi người.

- Đảo quốc phong tỏa đường bờ biển như thành đồng vách sắt.

Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, nói:

- Nếu đột phá chính diện, e là chúng ta rất dễ bị bao vây... muốn đột phá...

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tia hàn quang,

- Phải làm rối loạn thế trận trước!

- Tiêu huynh đệ, anh có cách gì à?

Mắt đám Phú Xuyên Long sáng lên.
Bình Luận (0)
Comment