Chương 409: Để cho hắn trở thành diễn viên chính
Chương 409: Để cho hắn trở thành diễn viên chínhChương 409: Để cho hắn trở thành diễn viên chính
Nhìn chiếc đĩa CD được bao cẩn thận, Đặng Tiểu Hoa không khỏi ngây người.
Giọng nói quen thuộc.
Đây chẳng phải là giọng nói của anh chàng bảo vệ cổng đã bắt được cô hay sao?
Hắn chính là Tiêu Dương, đối tượng mà cô muốn phỏng vấn?
Cô đã nhìn qua Tiêu Dương trong đoạn video, còn nghe qua giọng nói của hắn. Nhưng cô chưa quen thuộc với hắn, hơn nữa giọng nói trong đoạn băng cũng bị thay đổi. Vì thế mà cô không thể nhận ra.
Cho nên, lúc này cô mới trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng.
Nhưng người càng khiếp sợ, càng khó tin hơn lại là Tôn Thải Hà bên cạnh.
Mắt mở to, không tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tiêu Dương quả thật đã xuất hiện, nhưng không phải là tiếp nhận phỏng vấn của cô, mà là mỉm cười với nữ phóng viên bị cô khiêu khích nhiều lần, thậm chí còn gọi Đặng Bình Bình.
Làm sao có thể?
Miệng Tôn Thải Hà không khỏi mở to hơn, có cảm giác giống như bị một quyên nện vào đầu, bước chân định trụ, cơ thể cứng ngắc, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Không thể nào? Tiêu Dương không thể tiếp nhận phỏng vấn của một tòa soạn tam lưu? Một tòa soạn không có uy tín trong giới truyền thông, đối với hắn có chỗ gì tốt?
Tôn Thải Hà lắc đầu. Cô không thể tiếp nhận được sự thật này, càng không muốn nhìn thấy Đặng Tiểu Hoa mà cô luôn dẫm nát dưới chân lại đè đầu mình. Đây mới chính là sự thật khiến Tôn Thải Hà khó tiếp nhận nhất.
- Tiêu Dương...
Dù sao Tôn Thải Hà cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh hồi phục tinh thần, cố gắng tươi Cười:
- Tôi là phóng viên Tôn Thải Hà của báo chiều Hải Châu...
Giọng nói đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt Tôn Thải Hà lại càng xấu hổ vô cùng. Bởi vì Tiêu Dương không thèm nhìn cô, tiện tay đưa đĩa CD cho Đặng Tiểu Hoa xong, lập tức nói:
- Đặng Bình Bình, nếu như cô muốn phỏng vấn, 9h sáng mai đến Phục Đại tìm tôi.
Nói xong, Tiêu Dương hạ cửa sổ xe xuống. Chiếc QQ màu đỏ hóa thành một cơn gió lao đi.
Một lát sau.
- Cái gì?
Đặng Tiểu Hoa bừng tỉnh, hai mắt mở to, nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, ngoài dự liệu của mọi người, hô to một câu:
- Tiên! Tiên của tôi. ...
Mọi người nhìn nhau, thần sắc khó hiểu.
Ánh mắt Tôn Thải Hà mang theo sự khó tin và không cam lòng, nhìn chằm chằm Đặng Tiểu Hoa, cố nén sự tức giận, khẽ hừ một tiếng, sau đó quay người rời đi. - Tôn Thải Hà, à không, Tôn Bình Bình, cô đi sao?
Đặng Tiểu Hoa quay sang, nhìn Tôn Thải Hà vừa mới chế nhạo cô, không khỏi cười tủm tỉm. Cô ta không phải vừa mới nói, nếu cô là Đặng Bình Bình thì cô ta chính là Tôn Bình Bình.
Tôn Thải Hà quay đầu, trừng mắt nhìn Đặng Tiểu Hoa, hừ lạnh một tiếng:
- Đặng Tiểu Hoa, cô đúng là may mắn. Mặc kệ là khi còn đi học hay là ra ngoài xã hội, tôi sẽ không thua cô. Và sự thật đã chứng minh như vậy.
Dứt lời, Tôn Thải Hà liền xoay người bỏ đi.
Chàng thanh niên tên Tiểu Kiệt bĩu môi đi tới, nhìn theo hướng Tôn Thải Hà rời đi, khinh thường nói:
- Bà Tôn Thải Hà này đúng là chẳng ra gì. Ban đầu khi còn đi học, thành tích của chị Tiểu Hoa có thua cô ta chỗ nào đâu? Bây giờ, không phải cô ta dựa vào cơ thể của mình quyến rũ tổng biên báo chiều Hải Châu...
- Lắm miệng quá.
Đặng Tiểu Hoa quát lớn, trừng mắt nhìn Tiểu Kiệt:
- Cậu trở nên nhiêu chuyện từ lúc nào vậy?
Tiểu Kiệt mỉm cười ngại ngùng:
- Chị Tiểu Hoa, ngành này của chúng ta không phải là nhiều chuyện sao?...
Đặng Tiểu Hoa liếc mắt nhìn cậu thanh niên "rất có tiềm chất" Tiểu Kiệt, khóe miệng nhếch lên, sau đó quay sang nhìn theo hướng chiếc QQ màu đỏ biến mất. Nửa ngày sau, ánh mắt không khỏi hưng phấn, nhẹ nắm chặt bàn tay, tràn đầy hy vọng.
Tiêu Dương ngay trước mặt mọi người chấp nhận phỏng vấn của cô, chỉ cần sau khi cô tiến hành phỏng vấn Tiêu Dương ngày mai xong, danh tiếng của Giải trí Tân Thần nhất định nước lên thì thuyền lên.
Giải trí Tân Thần sẽ có cơ hội thoát khỏi danh tiếng tòa soạn tam lưu.
Màn đêm yên lặng phủ xuống.
Hội dị thuật. Biệt thự Đan gia.
Ngọn đèn ánh lên ánh sáng nhu hòa. Trên người, một khuôn mặt già nua giật giật, hai mắt từ từ mở ra, cổ tay khẽ động, cảm giác máu trong người như muốn bốc cháy, không khỏi kêu lên một tiếng. Vừa định ngồi dậy đã phải nằm xuống lần nữa.
- Cha.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, thân ảnh Đan Nhất Phong xuất hiện, cẩn thận đỡ Đan Chính Bình.
- Uy lực của Thiên Cơ Huyết Phù duy trì đã mười lăm năm rồi vẫn chưa tiêu tán.
Đan Nhất Phong cau mày nói.
- Trừ phi máu của cha chảy hết. Nếu không, Thiên Cơ Huyết Phù sẽ tồn tại mãi.
Đan Chính Bình thở ra một hơi, thân sắc dần dần bình tĩnh lại. Mười lăm năm qua, ông đã phải chịu đựng sự giày vò của Thiên Cơ Huyết Phù, cũng đã chậm rãi thích ứng với sự đau đớn này.
- Nhưng phần tội này vốn không nên để cha gánh.
Đan Nhất Phong cắn răng nói:
- Mười lăm năm trước, nếu không phải cha thay ông ta chặn lại một kích Thiên Cơ Huyết Phù... - Đừng nhắc lại nữa.
Đan Chính Bình khoát tay:
- Ông ta có ơn cứu mạng Đan gia chúng ta. Cha đỡ một kích này, xem như hoàn ơn cứu mạng. Được rồi, Mộng Nhi đâu?
Nghe xong, sắc mặt Đan Nhất Phong trở nên trắng bệch, hai mắt tràn đầy lửa hận, giọng nói thoáng run rẩy:
- Nó ... bị Tiêu Dương... giết rồi.
Chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Đồng tử Đan Chính Bình trong nháy mắt co rút lại, máu dồn lên ngực, đột nhiên phun ra một ngụm máu lên sàn nhà.
- Cha.
Đan Nhất Phong hoảng hốt kêu lên.
Cả người Đan Chính Bình kịch liệt run rẩy. Mặc dù ông trải qua mười lăm năm trên giường, nhưng tình cảm với đứa cháu gái vô cùng tốt, cốt nhục tương thông. Mộng Nhi là huyết mạch duy nhất của Đan gia. Bây giờ nghe được tin dữ, Đan Chính Bình có cảm giác như muốn hỏng mất.
- Chất... chết rồi sao?
Đan Chính Bình nắm chặt tay, mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy mang theo sự oán giận mãnh liệt:
- Cho dù cháu tôi có ngàn vạn lần không đúng, nhưng cũng không đáng tội chết. Cháu gái duy nhất của Đan gia không đến phiên người ngoài quản giáo. Tiêu Dương, Tiêu Dương, mày đúng là khinh người quá đáng.
- Cha, thù của Mộng Nhi, chúng ta nhất định phải báo.
Đan Nhất Phong trâm giọng nói:
- Đệ tử Vô Song Vương đã mang thi thể của Mộng Nhi về.
- Cái gì?
Đan Chính Bình giật mình, ánh mắt căm tức nhìn Đan Nhất Phong:
- Nghịch tử, chẳng lẽ con không biết, Vô Song Vương am hiểu nhất là cái gì?
Nghe xong, Đan Nhất Phong sợ run lên, sắc mặt đại biến:
- Âm Dương Thuật.
- Con còn nhớ rõ?
Đan Chính Bình cố nén sự tức giận, tát Đan Nhất Phong một cái, ngực phập phồng vì giận:
- Âm Dương Thuật đã được Vô Song Vương luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Thi thể Mộng Nhi rơi vào tay gã, nhất định sẽ bị luyện chế thành khôi lỗi. Con... con làm cho Mộng Nhi chết rồi mà vẫn không được yên.
Sắc mặt Đan Nhất Phong trắng bệch.
Một lát sau, hai mắt ông ta bắn ra hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đều tại Tiêu Dương. Hết thảy đều tại Tiêu Dương. Con nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Với tình yêu của Vô Song Vương với Mộng nhi, y nhất định sẽ báo thù cho Mộng Nhi. Ngực Đan Chính Bình kịch liệt phập phồng, nói:
- Nhưng, trước khi Vô Song Vương ra tay, chúng ta nhất định phải làm cho Mộng Nhi một việc.
- Con đã hướng tổng bộ xin phân những người có thuộc tính mạnh nhất đến đây. Chỉ cần bọn họ đến là có thể bố trí, tiêu diệt Tiêu Dương.
Ánh mắt Đan Nhất Phong tràn đầy sát khí, hận không thể giết chết Tiêu Dương ngay lập tức.
- Không, chúng ta không cần nóng lòng ra tay.
Đan Chính Bình lạnh lùng nói:
- Khối ngọc bội kia đã rơi vào tay Tiêu Dương.
- Không sai, kỳ hạn mười lăm năm đã đến. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng đoạt lại ngọc bội.
- Đoạt? Tại sao lại phải đoạt?
Thần sắc Đan Chính Bình âm trâm, nói:
- Một khi tin tức khối ngọc bội kia truyền ra ngoài, trong thời khắc mấu chốt này, nhất định sẽ là vật phỏng tay. Ngọc tỷ truyền quốc được xem là vật báu vô giá nhiều người nhìn chằm chằm vào. Chỉ cần chúng ta truyên ra tin tức Tiêu Dương đang nắm giữ ngọc bội. Hừ, các thế lực ẩn núp của các quốc gia tại Minh Châu này nhiều vô số kể...
- Chỉ cần bọn họ có được manh mối Tiêu Dương nắm trong tay ngọc tỷ truyền quốc, bọn họ nhất định sẽ tìm đến Tiêu Dương.
Ánh mắt Đan Nhất Phong sáng lên, nhe răng cười nói:
- Vì thế, Tiêu Dương sẽ nằm trong trung tâm của trận bão. Hắn chết là không thể nghỉ ngờ.
- Mười lăm năm trước đã là một trận gió tanh mưa máu, mười lăm năm sau, trận gió lốc này tuyệt đối không thua gì năm đó.
Đan Chính Bình nhìn Đan Nhất Phong, thản nhiên nói:
- Chuyện này nhất định phải làm cho thỏa đáng, phải làm cho Tiêu Dương bị vây trong địa ngục.
- Yên tâm đi, con biết phải làm như thế nào.
Đan Nhất Phong không chờ đợi được mà đứng lên, cười lạnh nói:
- Để cho hắn trở thành diễn viên trong cơn gió lốc đó.
- Ít nhất, trước khi chết, hắn đã rất nổi tiếng. Tiện cho hắn quá rồi.
Bóng lưng của Đan Nhất Phong biến mất khỏi phòng.
Trên giường, gương mặt khô héo của Đan Chính Bình trầm thấp đến cực điểm, nhẹ nhàng nâng tay lên, nhìn cơ thể bị Thiên Cơ Huyết Phù hành hạ mười lăm năm của mình, ánh mắt lại hiện lên sự giấy giụa. Nhưng, chính giữa đồng tử, một ánh sáng cừu hận đậm đặc bắn ra.
- Cho dù sống không người nào biết, chết không nhập luân hồi, lão phu cũng muốn báo thù cho Mộng Nhi.
Giọng nói Đan Chính Bình vang lên, nói vào trong không khí:
- Chuyển cáo cho Vô Song Vương, yêu cầu của y, lão phu đáp ứng.
Vừa nói xong, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, một đạo hư ảnh màu đen biến ảo ra, hai tròng mắt như điện nhìn Đan Chính Bình, giọng nói vô cùng khó nghe: - Đan Chính Bình, ông xác định nguyện ý trở thành người hâu vĩ đại dưới trướng Vô Song Vương? Đan Chính Bình thở ra một hơi:
- Lão phu, nguyện ý.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ