Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 408: Đặng Bình Bình, Đĩa Cd Của Cô

Chương 408: Đặng Bình Bình, đĩa CD của cô Chương 408: Đặng Bình Bình, đĩa CD của côChương 408: Đặng Bình Bình, đĩa CD của cô

Mất không ít nước miếng để loại bỏ ý niệm tà ác trong đầu Bạch Húc Húc, sau khi dặn dò xong, mặc dù ánh mắt của Bạch Húc Húc vẫn mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn võ ngực thề son thê sắt hoàn thành nhiệm vụ mà Tiêu Dương giao cho.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Húc Húc, Tiêu Dương đứng im tại chỗ trầm tư trong chốc lát, sau đó thở dài, nói:

- Hết thảy cũng đã chuẩn bị xong, hy vọng có thể đến kịp.

Tiêu Dương nhìn về phía xa. Mặc kệ thế nào, cửa ải khó khăn của Sơn Hà Thư Họa lúc này, hắn nhất định phải thay Đại tiểu thư bước qua. Chỉ có bước qua cửa ải này, Sơn Hà Thư Họa mới có khả năng vực dậy kinh doanh.

Vì hoạt động tuyên truyền tối nay của Sơn Hà Thư Họa, Tiêu Dương cũng không nóng lòng đi tìm Dương Hoàn Nghị. Trước mắt chỉ có hắn cầm được ngọc bội đầy đủ và biết Dương Hoàn Nghị chính là con trai của giáo sư mười lăm năm trước. Những thế lực còn lại không ai biết. Hắn thân là đội trưởng Lăng Thiên, một trong những tiểu đội phụ trách nhiệm vụ của Thiên Tử, nhất định sẽ có không ít ánh mắt nhìn hắn chằm chằm. Nhưng điều đầu tiên chính là phải đem hết toàn lực giải quyết vấn đề của Sơn Hà Thư Họa, sau đó hoàn thành nhiệm vụ “ngọc tỷ truyền quốc" cũng không muộn.

Xế chiều, Tiêu Dương bước đến căn tin. Lúc này, mấy thân hình khôi ngô cũng vừa mới bước chân vào nhà ăn.

- Tiêu huynh đệ.

Giọng nói của Hồng Lượng vang lên, còn Phú Xuyên Long thì vui mừng cất bước về phía Tiêu Dương. Bốn người của tổ Xích Hỏa mặc trên người chế phục của bảo vệ cổng Phục Đại, sóng vai Lâm Tiểu Thảo bước vào, tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Xem ra, bốn người này đối với công việc bảo vệ cổng tạm thời rất hài lòng. Chuẩn xác mà nói, chính là hài lòng với đãi ngộ mà Lâm Tiểu Thảo mang đến.

- Tiêu ca, hôm nay anh đúng thật là làm cho chúng tôi phải rửa mắt.

Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo mang theo sự sùng bái nhìn Tiêu Dương, không nhịn được mà dựng ngón tay cái:

- Thật không hổ danh là kiêu ngạo của tổ bảo vệ cổng chúng ta.

Nghe xong, Tiêu Dương nhướng mày, có chút khó hiểu nhìn Lâm Tiểu Thảo.

Lâm Tiểu Thảo nghiêm túc khó có được, chăm chú nói:

- Tiêu ca, đĩa CD mà anh tặng cho chúng tôi, chúng tôi đã xem qua từ đầu đến cuối. Nhân phẩm của Tiêu ca, quả thật khiến cho chúng tôi đây phải kính cẩn nghiêng mình.

- Đĩa CD?

Tiêu Dương rất nhanh phản ứng lại. Đó chính là cái đĩa CD mà nữ phóng viên kia không cẩn thận khi bò qua tường làm rớt, hắn trong lúc vô ý nhặt được.

- Nội dung bên trong đĩa CD là gì vậy?

Tiêu Dương không khỏi hỏi một câu.

- Chậc chậc, Tiêu ca, anh không phải không biết chứ? Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc, thân sắc mang theo sự hèn mọn, bỉ ổi.

- Ban đầu chỉ là hình ảnh của những vùng thôn sơn hẻo lánh. Tôi còn tưởng rằng cái gì là quả phụ hương thôn. Khu...

Lâm Tiểu Thảo thu liễm lại một chút, nghiêm mặt nói:

- Không nghĩ đến lại là cuộc sống của những đứa bé nghèo khổ ở vùng núi. Hình ảnh đó, quả thật khiến người ta phải cảm động.

Lâm Tiểu Thảo nhịn không được thở dài một tiếng.

Hình ảnh sơn thôn vắng vẻ, những con đường uốn lượn, những căn nhà rách nát không chịu nổi, những đứa trẻ chân trần...

Mỗi một cảnh đều rung động ánh mắt người xem.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Dương về phòng trực bảo vệ, xem hết nội dung đĩa CD, trong lòng cũng chấn động không ít. Mặc dù mọi người cũng biết cuộc sống ở vùng núi vô cùng cực khổ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

- Thật không nghĩ đến, cô phóng viên tên...

Tiêu Dương ngẫm nghĩ một chút:

- Đặng Bình Bình lại có thể xâm nhập vào vùng núi để viết tư liệu như vậy...

Phải biết rằng, những hình ảnh nghèo khổ như thế, mặc dù có thể tạo nên tiếng vọng nhất thời, nhưng đối với tòa soạn báo mà nói, cũng khó mà trở thành cơ hội tiến thân. Cái mà người ta chú ý là cô nữ minh tỉnh này giật chông người khác, nam diễn viên kia thay đổi tình nhân như thay áo...

Tiêu Dương trâm tư cả nửa ngày, sau đó bước ra khỏi phòng bảo vệ, móc điện thoại ra.

- Đại bá, không phải bác nói muốn cháu cho đám phóng viên ở ngoài cổng Phục Đại một câu trả lời thuyết phục sao? Bây giờ cháu quyết định sẽ tiếp nhận phỏng vấn. Và chỉ tiếp nhận phỏng vấn của một phóng viên tên Đặng Bình Bình.

Tiêu Dương cúp điện thoại, mỉm cười. Sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với đám phóng viên đó. Chỉ bằng bây giờ thông qua nữ phóng viên Đặng Bình Bình thuận nước giong thuyền, đồng thời cũng là một sự khẳng định của hắn đối với đĩa CD của cô........

Tiếng chuông tan học vang lên.

Các sinh viên ùa ra khỏi phòng học, đám phóng viên bên ngoài cũng thừa cơ hỏi vọng vào trong, thu hoạch một số tin tức về Tiêu Dương. Tính nhẫn nại của chó săn là không thể nghỉ ngờ.

Sau khi đám sinh viên rời khỏi, một bảo vệ bước nhanh ra ngoài, hướng về đám phóng viên đang tụ tập, cao giọng hô:

- Vị nào tên Đặng Bình Bình?

Nghe xong, đám phóng viên ngẩn người ra.

- Đặng Bình Bình?

Tất cả nhìn nhau, sau đó lắc đầu.

Một nữ phóng viên của báo chiều Hải Châu tên Tôn Thải Hà không nhịn được phải cau mày. Rõ ràng cấp trên thông báo xuống, đã liên lạc được với Phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ, rất nhanh sẽ an bài cho cô tiến hành phỏng vấn Tiêu Dương. Hôm nay cô đã chờ Tiêu Dương từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc hoàng hôn như thế này, nhưng vẫn không có chút tin tức, liền lớn tiếng nói với bảo vệ cổng: - Chúng tôi muốn biết thái độ của Phục Đại rốt cuộc là gì? Bây giờ, toàn bộ phóng viên của cả thành phố đều chờ ở đây cả một ngày, chẳng lẽ Tiêu Dương thật sự muốn đùa nghịch, không thèm quan tâm đến truyên thông chúng tôi?

Phóng viên là một trong những loại người mà đại đa số người trong xã hội không muốn trêu chọc.

Bảo vệ cổng trước mặt chính là Tiểu Vũ.

Lúc này, khóe miệng Tiểu Vũ không khỏi nhếch lên:

- Tiêu ca chúng tôi nói, anh ấy sẽ tiếp nhận phỏng vấn. Nhưng Tiêu ca nói chỉ tiếp nhận phỏng vấn của một phóng viên tên Đặng Bình Bình.

Mọi người nhịn không được liền xôn xao.

- Dựa vào cái gì?

- Rõ ràng là xem thường chúng tôi.

- Đúng là tiện cho cái tên Đặng Bình Bình đó rồi. Với sức nóng của Tiêu Dương trên mạng internet bây giờ, truyên thông nào phỏng vấn được hắn, nhất định sẽ nổi danh.

Tuy nhiên, không một ai đứng ra.

- Tôi hỏi lại một lần nữa, trong các người không có ai tên Đặng Bình Bình sao?

Tiểu Vũ cao giọng hỏi lại lần nữa. Thật ra cậu cũng chẳng ưa gì đám phóng viên. Nhất là vừa rồi Tôn Thải Hà nói Tiêu Dương vui đùa. Tiểu Vũ cho rằng, Tiêu đại ca vui đùa thì thế nào? Tiêu ca có quyền.

- Đặng Bình Bình?

Trong tiếng nghị luận hỗn loạn, tại một vị trí không ai nhìn thấy, Tiểu Kiệt liếc mắt nhìn Đặng Tiểu Hoa bên cạnh:

- Chị Tiểu Hoa, chị cũng họ Đặng, có quen Đặng Bình Bình không?

Đặng Tiểu Hoa lắc đầu:

- Thế giới này trùng tên rất nhiều, nhưng...

Đặng Tiểu Hoa nghỉ hoặc nói:

- Đặng Bình Bình, cái tên này sao nghe quen nhỉ?

Tiểu Vũ gọi thêm vài tiếng, thấy không ai đáp lại, liền xoay người quay trở về phòng trực ban.

- Chị Tiểu Hoa, đáng tiếc chị không phải Đặng Bình Bình đó?

Tiểu Kiệt cảm thán nói.

- Tôi là Đặng Bình Bình?

Đặng Tiểu Hoa sửng sốt, một ánh sáng xẹt qua trong đầu, nhịn không được trố mắt nói:

- Không... không phải chứ?

Đặng Tiểu Hoa rốt cuộc cũng nhớ đến cái tên mình thuận miệng hô loạn. Khi bò qua tường, cô đã dùng cái tên Đặng Bình Bình.

- Tôi, là tôi.

Ánh mắt Đặng Tiểu Hoa mang theo sự vui mừng lẫn sợ hãi. Mặc dù chưa hiểu tại sao Tiêu Dương lại chỉ đích danh để Đặng Bình Bình phỏng vấn, nhưng trước mắt, quả thật chỉ có mình cô dùng qua cái tên này. Không chút do dự, Đặng Tiểu Hoa bước nhanh đến cửa phòng bảo vệ, giọng nói phấn chấn: - Anh bảo vệ ơi, tôi chính là Đặng Bình Bình.

Khi Đặng Tiểu Hoa đến trước cổng phòng trực bảo vệ, một thanh âm châm chọc vang lên bên cạnh.

- Ai cha, không phải tôi nghe lầm chứ. . Đây không phải là phóng viên luôn có lòng tự trọng rất cao của giải trí Tân Thân Đặng Tiểu Hoa sao?

Tôn Thải Hà muốn thông qua chiêu bài phóng viên của báo chiều Hải Châu, cố gắng thử vận may cuối cùng, nhanh chóng phỏng vấn được Tiêu Dương. Kết quả, khi nhìn thấy Đặng Tiểu Hoa vội vã tiến vào, không khỏi nhếch miệng cười nhạo:

- Tại sao cô không nói tất cả họ Đặng đều là cô hết đi?

Tiểu Vũ nghe được Tôn Thải Hà nói, ánh mắt chuyển sang Đặng Tiểu Hoa, lịch sự hỏi:

- Tiểu thư, nếu chị là Đặng Bình Bình, vậy hãy lấy chứng minh thư ra giùm.

- Cái này...

Đặng Tiểu Hoa sửng sốt. Cô vội vã xông lên, nhưng quên mất cô không cách nào chứng minh mình là Đặng Bình Bình. Chân chừ một chút, cô nói:

- Đặng Bình Bình chỉ là cái tên giả mà tôi dùng.

Nghe xong, Tôn Thải Hà không khỏi cười nhạo lần nữa:

- Đặng Tiểu Hoa, cô đùa hơi quá rồi. Xem ra, cô cũng đã học xong chiêu "không từ thủ đoạn”. Đáng tiếc... Trò này của cô có chút ngu ngốc rồi. Đặng Bình Bình, thật sự là buồn cười chết mất.

Nhìn Đặng Tiểu Hoa bị chê cười, sự bất mãn trong lòng Tôn Thải Hà xem như quét mất không còn.

- Nếu cô là Đặng Bình Bình, vậy tôi chẳng phải là Tôn Bình Bình sao?

Sắc mặt Đặng Tiểu Hoa trở nên khó coi, nhưng lúc này lại không thể nói ra lời.

Vô lực phản bác.

Chẳng lẽ cô lại đi nói cái tên Đặng Bình Bình này cô sử dụng khi trèo tường vào bị bắt sao?

Lại càng dọa người hơn.

- Làm sao vậy? Đặng Bình Bình, còn không xuất ra chứng minh thư cho anh bảo vệ xem qua một chút.

Tôn Thải Hà tận hết sức lực mà đả kích Đặng Tiểu Hoa.

Vừa dứt lời, trước cổng trường, một chiếc QQ màu đỏ phóng ra.

- Tiêu ca ra rồi.

Tiểu Vũ quay đầu nhìn thoáng qua.

Lúc này, thân sắc Đặng Tiểu Hoa không khỏi càng thêm ngượng ngùng. Cô quả thật không có biện pháp chứng minh mình dùng cái tên Đặng Bình Bình này.

Khuôn mặt Tôn Thải Hà lại càng thêm vui vẻ, liếc mắt nhìn Đặng Tiểu Hoa, không khỏi thở phào một hơi. Tầm mắt liếc nhìn chiếc xe màu đỏ đi ra, khuôn mặt liền nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ nhàng gật đầu về phía trước.

Đây chính là cơ hội tốt nhất để tiếp xúc với Tiêu Dương. Tôn Thải Hà đương nhiên là sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa, Tôn Thải Hà cũng vô cùng tự tin, với mị lực của cô và thực lực của báo chiều Hải Châu, Tiêu Dương nhất định sẽ tiếp nhận phỏng vấn của mình.

Quả nhiên, chiếc xe chậm rãi ngừng lại bên cạnh Tôn Thải Hà. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hiện ra một gương mặt anh tuấn.

Tôn Thải Hà bước lên phía trước, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt tắt đi. Ánh mắt Tiêu Dương không phải nhìn cô, mà là nhìn Đặng Tiểu Hoa bên cạnh. Mỉm cười, một tay vươn ra, nói với Đặng Tiểu Hoa:

- Đặng Bình Bình, đĩa CD của cô.
Bình Luận (0)
Comment