Chương 407: Đại ca cũng có lúc không nín được hả?
Chương 407: Đại ca cũng có lúc không nín được hả?Chương 407: Đại ca cũng có lúc không nín được hả?
- Anh dám?
Tô Tiểu San trợn mắt nhìn Tiêu Dương. Tuy nói là nói như vậy, nhưng cô biết, tên tiểu tử này không gì là làm không được.
Tô Tiểu San có lúc không thể hiểu nổi, đâu mới là diện mục chân chính của Tiêu Dương. Lúc thì lộ ra khí phách khiến người ta phải sùng bái, nhưng có đôi khi lại vô sỉ hơn cả côn đồ.
Không hề yếu thế chút nào.
Tô Tiểu San oán hận nhìn Tiêu Dương. Đương nhiên cô không muốn gánh tai tiếng này.
Giáo sư Phục Đại và bảo vệ cổng truyền kỳ có tình cảm với nhau.
Đây tuyệt đối sẽ trở thành mồi ngon cho một đám chó đói.
- Anh muốn thế nào?
Nhìn đám phóng viên đang chạy đến gần, Tô Tiểu San xìu xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
- Rất đơn giản.
Tiêu Dương bình thản nói:
- Cô ra ngoài đuổi đám phóng viên đó đi. Thừa dịp bọn họ còn chưa đến, cô gọi cứu binh, để bảo vệ cổng ngăn cản những tên điên này.
Lúc này còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, Tiêu Dương thật không có tâm tư đi ứng phó với đám phóng viên này.
Tô Tiểu San vốn đang chuẩn bị xem kịch vui, nhịn không được mà khóe miệng co rút lại, nhưng cũng biết không còn lựa chọn nào khác.
Đây được coi là gì chứ?
Cô bị nhìn miễn phí mà vẫn không tìm được cơ hội phát tiết. Bây giờ lại còn bị người ta quản chế nữa chứ?
Ngực phập phồng, toàn thân run rẩy, khiến tâm mắt của Tiêu Dương không khỏi liếc nhìn một cái, trong đầu nhớ đến hình ảnh kiều diễm vừa nãy, nhịn không được mà âm thầm nuốt nước miếng. Cô gái này quả thật là cực phẩm nhân gian.
- Hừ.
Tô Tiểu San cũng không do dự, trực tiếp mở cửa xe, ánh mắt hung hăng nhìn đám sói đói đang lao đến, dường như muốn phát tiết lửa giận lên người họ. Tiếng giày cao gót vang lên, bước nhanh về phía trường. Rất nhanh, bảo vệ cổng trường liền chạy ra.
- Tránh ra, tránh ra.
Thanh âm cấp bách, ngăn cản phần đông phóng viên. Thanh âm bất mãn vang vọng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc QQ màu đỏ từ từ chạy vào cổng trường.
- Hắn tưởng rằng hắn đang là ngôi sao nổi tiếng?
- Cho dù là ngôi sao, cũng không dám không nể mặt truyền thông như vậy?
- Chuyện đã qua mấy ngày, ở đảo quốc cũng đã nổ tung. Tiêu Dương còn không có ý định đáp lại. ...
Thanh âm nghị luận không ngừng vang lên phía sau. Lúc này, Tô Tiểu San đã sóng vai Tiêu Dương bước vào phòng Phó hiệu trưởng, còn không gõ cửa, cánh cửa phòng đã mở ra.
- Tiêu Dương?
Tô Thắng Kỷ sửng sốt, bật cười:
- Đúng thật là trùng hợp, tôi đang chuẩn bị đi tìm cậu, cậu lại tự mình đến cửa.
Tiêu Dương giật mình, nhìn Tô Thắng Kỷ. Tự mình đưa đến cửa? Tiêu Dương như thế nào lại có cảm giác dê đưa vào miệng cọp thế nhỉ?
- Đại bá, cháu cũng vừa lúc muốn tìm bác có việc.
Tiêu Dương lễ phép nói.
- Nào, vào đi.
Tô Thắng Kỷ nói, ánh mắt cũng giống như Dương thị, càng nhìn Tiêu Dương lại càng thích. Tạo nghệ thư pháp của Tiêu Dương khiến cho một Hội trưởng hiệp hội thư pháp như ông phải kính nể. Huống chỉ, náo động mà Tiêu Dương tạo ra gần đây, càng làm cho Phục Đại được chú ý hơn.
- Đại bá, ở đây không phải chỉ có một mình Tiêu Dương.
Thấy mình bị bỏ qua, Tô Tiểu San nhịn không được, bất mãn nói.
- Tiểu San cũng đến hả?
Tô Thắng Kỷ bật thốt lên, khiến Tô Tiểu San như muốn hỏng mất.
- Nào, vào trong ngồi hết đi.
Hai người bước vào phòng làm việc của Tô Thắng Kỷ, Tiêu Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Đại bá, bác đã nghe qua công ty Sơn Hà Thư Họa chưa?
Tô Thắng Kỷ giật mình, chần chừ nói:
- Dường như là sản nghiệp của Quân gia. Nhưng nói đến lĩnh vực thư họa...
Tô Thắng Kỷ lắc đầu:
- Sơn Hà Thư Họa muốn kiếm một chén canh trong lĩnh vực do liên minh thư họa thống trị, sợ rằng rất khó. Theo tôi biết, công ty này mấy năm qua lỗ liên tục.
Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu. Tô Thắng Kỷ không chỉ là Phó hiệu trưởng trường Phục Đại, mà còn là Hội trưởng hội thư pháp Minh Châu. Hiểu biết về lĩnh vực này cũng không có gì lạ.
- Bây giờ Sơn Hà Thư Họa không chỉ thua lỗ đơn giản như vậy.
Tô Tiểu San không nhịn được lên tiếng, đem những gì mà Tiêu Dương nói cho cô biết thuật qua một lần cho Tô Thắng Kỷ nghe, cuối cùng bĩu môi nói:
- Nếu như cháu đoán không sai, Tiêu Dương đến tìm bác, chỉ sợ là muốn nhờ thân phận Hội trưởng của bác sang trợ giúp cho Sơn Hà Thư Họa thôi.
- Quân Thiết Anh bất quá cũng chỉ là một sinh viên, nhưng lại gặp phải khiêu chiến không nhỏ như vậy. Khảo hạch thành viên trung tâm của Quân gia cũng quá nghiêm khắc đi.
Tô Thắng Kỷ khẽ thở dài, quay sang nhìn Tiêu Dương:
- Cậu muốn tôi đêm nay có mặt tại hoạt động tuyên truyền của Sơn Hà Thư Họa?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Đại bá, nếu có bác trợ trận, hoạt động đêm nay của Sơn Hà Thư Họa nhất định sẽ khiến người khác chú ý.
Ngay cả Hội trưởng hiệp hội thư pháp Minh Châu cũng bị kinh động, hiển nhiên càng có thể hấp dẫn người khác vây xem.
Tô Thắng Kỷ trâm ngâm cả nửa ngày, sau đó gật đầu, mỉm cười quyết đoán:
- Được, đã như vây, tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc đêm nay Sơn Hà Thư Họa có thể mời đến vị họa tác danh gia năm sao nào.
Nói xong, ánh mắt Tô Thắng Kỷ mang theo vài phần hàm súc nhìn Tiêu Dương, dường như đã đoán được điều gì.
Ông đương đối hiểu rõ tạo nghệ của Tiêu Dương. Hơn nữa, Tô Thắng Kỷ tiếp xúc với Tiêu Dương thời gian không ngắn, đối với tính cách của hắn, ít nhiều cũng hiểu rõ.
Hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười, không cần nói cũng hiểu ý nhau.
Tô Tiểu San ở một bên mở to mắt nhìn hai người này, nói không nên lời.
- À, đại bá, bác tìm cháu có việc gì không?
Tiêu Dương lên tiếng hỏi.
- Còn có thể là chuyện gì nữa chứ? Là trận đấu của cậu tại đảo quốc.
Tô Thắng Kỷ mỉm cười nói:
- Tiêu Dương, tôi thật không biết rốt cuộc trên người cậu còn bao nhiêu kỹ năng khiến người khác vui mừng lẫn sợ hãi nữa. Thư pháp đạt đến mức độ lô hỏa thuần thanh. Âm luật xuất thần nhập hóa. Y thuật lại đạt đến trình độ thiên địa quỷ thân khiếp.
- Đại bá, bác nói quá khoa trương rồi.
Tô Tiểu San chen vào.
- Không khoa trương.
Tô Thắng Kỷ cầm một tờ tạp chí, mỉm cười nói:
- Các người có biết không, báo chiều Hải Châu xếp hạng thứ ba trong tổng số các tờ báo có lượng tiêu thụ nhiều nhất ở Minh Châu đã đặt tiêu đề cho trận đánh kinh thế hãi tục ở đảo quốc là gì không?
Tô Tiểu San tiếp nhận tờ báo, nhìn lướt qua, rõ ràng thấy được một tiêu đề bài báo.
- Giờ khắc này, nhân dân Viêm Hoàng đều rơi lệ.
Đó là kích động đến rơi nước mắt.
Đó là nước mắt phấn chấn lòng người.
Trong lúc Trung y Viêm Hoàng và Y học Nhật Bản còn đang dây dưa không biết ai mới là chính thống, khi Nhật Bản liều lĩnh muốn đem y học châm cứu của họ thành di sản văn hóa, một trận đấu phát sinh trong nháy mắt đã thay đổi toàn bộ thế cục.
Trước thế cục không thể vãn hồi, y học Nhật Bản không còn thể diện để nhắc lại hai chữ "chính thống".
Dù sao, Tiêu Dương đang ở đảo quốc, lại dẫm nát chiêu bài của đối phương. Hơn nữa, còn giơ tay chỉ vào đối phương phát động khiêu chiến. Sau đó chiến thắng đệ nhất châm cứu thần y Osaka Nhật Bản.
Lúc này, Tiêu Dương vô cùng bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu:
- Cũng chỉ là được người khác khoe khoang quá thôi. - Cậu rất khiêm tốn.
Tô Thắng Kỷ vô cùng hài lòng với tính cách giỏi mà không kiêu của Tiêu Dương:
- Nhưng, đám phóng viên truyền thông cả ngày canh ngoài cổng chính Phục Đại cũng không phải là biện pháp. Tiêu Dương, tốt xấu gì cậu cũng phải cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục. Sáng nay, báo chiều Minh Châu đã liên lạc với tôi, hy vọng cậu cho họ một buổi phỏng vấn.
Tiêu Dương nhẹ nhướng mày. Hắn đối với việc này chẳng hứng thú gì cả. Nhưng, Tô Thắng Kỷ đã không chút do dự đáp ứng yêu cầu của hắn, Tiêu Dương cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Tô Thắng Kỷ.
Tô Thắng Kỷ dường như cũng hiểu được ý tứ của Tiêu Dương, bật cười nói:
- Tiêu Dương, nếu cậu không tiện thì đừng quan tâm đến bọn họ. Tôi và lão tổng của báo chiều Minh Châu cũng không có giao tình gì. Chỉ là theo lệ hỏi cậu một câu thôi. Nhưng, nói thật, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết một lần.
Tiêu Dương gật đầu, trâm ngâm một hồi rồi nói:
- Để cháu xử lý mọi chuyện của Sơn Hà Thư Họa xong, sau đó sẽ cho bác câu trả lời thuyết phục.
- Được.
Tô Thắng Kỷ đứng dậy, bước đến bên cạnh một giá sách:
- Tiêu Dương, gần đây tôi vừa mới viết được mấy bức thư pháp, cậu hãy sang chỉ điểm cho tôi một chút.
Trong phòng làm việc, một già một trẻ bàn chuyện thư pháp với nhau, Tô Tiểu San ở bên cạnh chỉ có thể nhàm chán mà trừng mắt, đành cúi đầu xem báo, tâm mắt thỉnh thoảng lại rơi vào tấm ảnh chụp trên tờ báo. Trong tấm ảnh, một thanh niên mặc trường bào, mang theo hơi thở cổ điển, thần sắc bay lên, khí tức khiêu khích chỉ vào trước y quán.
Mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng tim của Tô Tiểu San lại đập rộn lên vài cái.
Ước chừng nửa tiếng sau, Tô Thắng Kỷ mới lưu luyến tiễn Tiêu Dương và Tô Tiểu San ra ngoài. Sau khi Tô Tiểu San xác nhận đã nhớ rõ những lời Tiêu Dương nói, liền bước nhanh về phòng dạy học. Buổi chiều cô còn có tiết.
Tiêu Dương đi khắp sân trường, rốt cuộc nhìn thấy một nhân viên đang quét dọn, Bạch Húc Húc.
- Đại ca.
Tiểu chính thái Bạch Húc Húc liền quăng cây chổi, mỉm cười bước đến:
- Đại ca, em biết là anh sẽ đến tìm em. Có phải có nhiệm vụ gì hay không?
Tiêu Dương nhìn Bạch Húc Húc:
- Lão đệ, dường như tôi bảo cậu đến đây tra đầu mối thì phải?
Bạch Húc Húc thoáng xấu hổ, cúi đầu nói:
- Em đã điều tra hết tất cả các nữ sinh, phát hiện không ai phù hợp với suy đoán của mình. ...
Tiêu Dương không nói nhảm:
- Nghe này, hãy giúp tôi làm hai việc. Thứ nhất, tìm cơ hội giao phong thư này cho học sinh khoa Lịch sử Dương Hoàn Nghị.
Tiêu Dương đưa một phong thư cho Bạch Húc Húc:
- Thứ hai, gọi huynh đệ Lý Bái Thiên, đêm nay giúp tôi làm một việc.
- Chuyện gì? Ánh mắt Bạch Húc Húc sáng lên, hưng phấn nói:
- Đại ca, gân đây em đã nghiên cứu được một kỹ xảo mới...
- lm.
Tiêu Dương khoát tay:
- Tôi không phải bảo cậu đi đánh nhau.
Nhớ đến thuộc tính hiếm thấy của nước tiểu Bạch Húc Húc, Tiêu Dương cảm giác không rét mà run:
- Giúp tôi tìm một tờ giấy.
Nghe xong, thần sắc Bạch Húc Húc không khỏi quỷ dị, nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Không phải đánh nhau, lại còn tìm giấy. Vậy thì còn có thể là cái gì?
Bạch Húc Húc ý vị thâm trường mỉm cười:
- Đại ca cũng có lúc không nín được hả?