Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 406: Hai Ta Có Quan Hệ

Chương 406: Hai ta có quan hệ Chương 406: Hai ta có quan hệChương 406: Hai ta có quan hệ

Tô Tiểu San như phát mộng.

Cô tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Tại sao trong hiện thực lại có chuyện kinh khủng như vậy?

Tại một chỗ, cùng một người đàn ông, một lần nữa nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô.

Ngay cả tiếng thét chói tai cũng quên phát ra, Tô Tiểu San một tay câm vòi nước, mặt ngẩn ra, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Gương mặt vốn ngưng trọng lúc này cũng há to miệng.

Kỳ thật, Tiêu Dương cũng như đang nằm mộng.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, khi đẩy cửa vào lại là một khung cảnh diễm lệ như thế.

Một tiếng tiểu tặc lớn mật hô ra ngoài, như thế nào lại có hơi hướng của vừa ăn cướp vừa la làng. Hơn nữa, đây không phải là tiểu tặc, mà là hái hoa tặc.

Mặc dù biết nhìn là không đúng, nhưng cảnh tượng tuyệt mỹ trước mắt, Tiêu Dương như thế nào cũng không rời đi được.

Mái tóc rối loạn nhẹ nhàng rơi xuống, làn da trắng nõn, bóng loáng kích thích mắt người xem, cả người giống như vật trang sức hoàn mỹ, không chỗ khiếm khuyết, cũng không có nửa điểm dư thừa.

Hai điểm như nụ hoa hồng trên bờ vú cao ngất, khiến người ta như muốn chìm vào trong đó. Bờ eo thon nhỏ tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Mặc dù hai chân kẹp rất chặt, nhưng rõ ràng vẫn có thể nhìn thấy một khu rừng thần bí, người nào nhìn vào cũng không thể kêm chế mà nín thở.

- Anh còn nhìn nữa?

Tô Tiểu San rốt cuộc cũng bừng tỉnh, tay chân luống cuống cầm cái khăn che cơ thể lại, giọng nói phẫn nộ mang theo sự run rẩy, quát to vào mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương sửng sốt, hận thù nhìn chiếc khăn trắng, sau đó ho khan một tiếng, xấu hổ nói:

- Tô... tô cô nương, thật trùng hợp...

Vù.

Loảng xoảng.

Thân ảnh Tiêu Dương nhảy lên, trên sàn nhà xuất hiện một chai dầu gội đầu, đồng thời rầm một tiếng, cửa phòng đóng chặt.

Tô Tiểu San không cần sự trùng hợp này. Hơn nữa, hắn còn nói ra hai chữ "trùng hợp". Nơi này là nhà cô mà? Cửa phòng tắm bị người ta đẩy vào, bị nhìn thấy hết, lại còn dùng hai chữ "trùng hợp" để hình dung. Đúng là quá vô liêm sỉ.

- Tiêu Dương, anh đúng là tên bại hoại.

Tô Tiểu San nghiến răng, cầm chiếc váy ngủ rơi trên sàn nhà, khuôn mặt không ngừng biến đổi. Chiếc váy đã ướt, cũng không thể mặc lại.

Tô Tiểu San đối với tên sắc lang kia thống hận thêm vài phần, chỉ có thể dùng khăn tắm bọc lấy cơ thể, cẩn thận kiểm tra qua một lần, xem có chỗ nào hở ra không, khi đó mới dè dặt đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài. Lúc này, Tiêu Dương đang thản nhiên ngồi ngoài ghế sofa, mặt không đổi sắc mà xem tivi, cũng không hề liếc vê phía này một cái.

Nghiễm nhiên như chưa có chuyện gì phát sinh.

Nhưng chẳng lẽ có thể xem như không có chuyện gì phát sinh sao?

Tô Tiểu San như muốn điên lên, không cần quan tâm lúc này cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, chạy đến trước mặt Tiêu Dương, mắt trừng lên:

- Anh vào bằng cách nào?

Thời gian gân đây cô không gặp Tiêu Dương, nhưng lại nghe không ít chuyện về hắn, cũng rất muốn gặp hắn một lần. Nhưng phương thức gặp mặt này khiến cho Tô Tiểu San không thể chịu được.

Đây là nhà của cô mà.

Ánh mắt Tô Tiểu San lại mở to, bởi vì Tiêu Dương đưa ra một chiếc chìa khóa, mỉm cười nói:

- Tô cô nương, đây là bác gái đưa cho tôi ở dưới lầu. ...

Người bán đứng cô lại là mẹ của cô. Tô Tiểu San còn có thể nói thêm gì được nữa, không cam lòng nhìn Tiêu Dương:

- Tại sao anh vào mà chẳng có chút tiếng động nào vậy?

- Bác gái nói cô đang ngủ trưa, tôi sợ làm phiền đến cô.

Ánh mắt Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương như muốn giết người, có chút khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ cô lại cứ cho tên sắc lang này nhìn miễn phí, nhưng lại tìm không ra một lý do để truy cứu?

Không đợi Tô Tiểu San phát tác lần nữa, Tiêu Dương lại cười nói:

- Tô cô nương, cô không sao chứ?

Không sao chứ?

Không có sao mới là lạ.

Tô Tiểu San oán hận nghiến răng dậm chân bước về phòng của mình.

- Coi chừng trơn trượt.

Tiêu Dương nói.

- Ai cần anh lo?

Thanh âm oán hận vang lên.

Tiếng đóng cửa cái râầm.

Tiêu Dương cũng không quay đầu lại, chỉ lắc đầu thở dài.

- Khó nhất là đối phó với phụ nữ và tiểu nhân. .......

Trên bàn cơm, mùi thức ăn thơm nứt.

Tô Tiểu San mặc chiếc váy ngắn màu đen, trên ngực có thêu một đóa hoa, mang đến hơi thở đoan trang cao quý. Cổ áo rất cao, phòng khi cúi xuống không nhìn thấy được gì.

Tiêu Dương vẻ mặt vô tội, còn Tô Tiểu San lại là vẻ mặt tràn đầy sát khí.

Sau khi ôm hận bước vào phòng, Tô Tiểu San vẫn không bình phục được tâm trạng, cho đến khi Dương thị mua thức ăn về, tay chân nhanh nhẹn nấu một bàn đồ ăn, hai người trẻ tuổi mới ngồi xuống bàn, mắt to trừng mắt nhỏ. - Nào, đây là món cá hấp rất ngon.

Dương thị mỉm cười đi ra từ nhà bếp, thấy hai người Tiêu Dương tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không khỏi cười híp cả mắt, lập tức đặt dĩa cá hấp xuống bàn, cười nói:

- Tiểu Dương, San nhi, các con đừng nhìn nhau nữa, mau ăn cơm đi.

Ánh mắt Tô Tiểu San có chút ai oán nhìn mẹ của mình.

Cục diện không thể phát tác ngày hôm nay của cô, người khởi xướng chính là mẹ thân yêu của cô.

Tô Tiểu San miễn cưỡng ăn vài miếng, còn Tiêu Dương thì ăn đến no bụng. Sau đó, dưới ánh mắt yêu thương của Dương thị, sóng vai Tô Tiểu San cùng xuống lầu, rời khỏi tiểu khu.

- Tiêu Dương.

Tô Tiểu San rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tính sổ, giống như một ngọn núi lửa bộc phát, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tiêu Dương.

- Được rồi, Tô cô nương, lần này đến đây, tôi có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.

Tiêu Dương làm như không thấy vẻ mặt bực bội của Tô Tiểu San, thản nhiên lên tiếng.

Một khắc này, Tô Tiểu San quả thật giống như bị nện một quyền, vô lực phát tiết.

Hận đến mức nghiến răng.

Lão nương còn chưa tính sổ với anh, anh còn dám đưa ra đề nghị nhờ tôi giúp đỡ?

Trong lúc Tô Tiểu San đang muốn phát tác, Tiêu Dương lại nói một câu khiến cô phải như hoa héo lại.

- Kỳ thật, nói một cách chính xác, chính là giúp học trò của cô, Quân Thiết Anh.

Tô Tiểu San thở ra một hơi, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng:

- Thiết Anh có chuyện gì?

- Vừa đi vừa nói chuyện.

Tiêu Dương cũng không nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề. Quân Thiết Anh tham gia vào việc khảo hạch thành viên trung tâm của Quân gia, hơn nữa còn đang gặp tình huống khó khăn khi tiếp quản Sơn Hà Thư Họa.

- Cũng là người họ Quân, tại sao lại sử dụng thủ đoạn đê tiện với một cô bé yếu đuối như vậy?

Ánh mắt Tô Tiểu San không khỏi bắn ra sát khí. Sau khi mắng to vài tiếng, quay sang nhìn Tiêu Dương:

- Anh đã nghĩ ra biện pháp giúp Thiết Anh vượt qua cửa ải khó khăn này chưa? Nếu cần tiền, tôi sẽ nghĩ biện pháp.

- Tiên không phải là mấu chốt để giải quyết vấn đề.

Tiêu Dương nhẹ lắc đầu:

- Cho dù lúc này Sơn Hà Thư Họa chấp nhận bồi thường hủy hợp đồng, bọn họ cũng có thể dùng chiêu mới. Cái mà tôi muốn chính là phản kích, để bọn họ tự nuốt quả đắng mà mình đã trồng ra.

- Chẳng lẽ anh thật sự mời được họa tác danh gia năm sao sao?

Tô Tiểu San bán tín bán nghi nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười, mở cửa xe, ý bảo Tô Tiểu San lên xe, còn mình thì bước sang vị trí tài xế:

- Vậy thì phải nhờ vào Tô cô nương rồi.

- Dựa vào tôi? Tô Tiểu San mở to mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Tôi không quen ai là họa tác danh gia năm sao cả? Cho dù đại bá là Hội trưởng hiệp hội thư pháp Minh Châu, cấp bậc của ông ấy cũng chỉ là bốn sao thôi.

- Họa tác danh gia năm sao đến hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là một vạn bức họa nhất định phải có.

Tiêu Dương mỉm cười thần bí:

- Tô cô nương, một vạn bức họa tất cả trông cậy vào cô.

- Cô đừng vội, tôi sẽ kể chi tiết cho cô nghe.

Xe chạy thẳng đến trường Phục Đại.

Ngọn gió màu đỏ dừng lại.

Khi xe gần đến cổng trường Phục Đại, Tiêu Dương đã nói xong những điều cần nói, thuận miệng hỏi một câu:

- Thế nào, không thành vấn đề chứ?

Lúc này, ánh mắt Tô Tiểu San khiếp sợ nhìn Tiêu Dương, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại, thăm dò một câu:

- Anh... xác định?

- Cứ dựa theo lời tôi mà tiến hành.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:

- Tô cô nương, đêm nay Sơn Hà Thư Họa sẽ có một hoạt động tuyên truyền. Có thể thành công hay không, tất cả nhờ vào cô.

Tô Tiểu San nghi hoặc nhìn Tiêu Dương. Trong kế hoạch của Tiêu Dương, có một phần cô nghĩ mãi mà không ra. Hơn nữa còn có chút không tưởng tượng nổi. Một lát sau, cô thở dài, nói:

- Tôi tạm thời tin anh một lần. Nhưng tôi xin nói trước, tôi chỉ là muốn giúp học trò của tôi mà thôi.

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Tiêu Dương không ngừng gật đầu, nhìn thẳng phía trước, không khỏi cau mày:

- Đúng là một đám âm hồn bất tán.

- Hừ, đáng lẽ anh phải mừng thâm mới đúng chứ?

Tô Tiểu San bất bình nói:

- Náo động quá lớn ở đảo quốc, bây giờ không ít ánh mắt truyền thông Minh Châu cũng đang tập trung trên người anh.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên. Hoàn toàn ngược lại. Hắn cảm thấy chẳng thích nổi cảm giác này.

Nhưng cho dù muốn tránh cũng tránh không được. Đám phóng viên không biết nhận được tin tức từ lúc nào, khi biết chủ nhân chiếc xe là của Tiêu Dương, liền như ong vỡ tổ chạy đến. Tiêu Dương muốn quay đầu xe cũng không được, đánh cười khổ lắc đầu:

- Bây giờ phải làm sao?

Tô Tiểu San có chút hả hê, chế nhạo:

- Đành phải đi ra thôi. Vất vả lắm mới có được cơ hội trả thù, Tô Tiểu San nào dễ dàng buông tha chứ.

Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San.

Nửa ngày sau, hắn cởi dây an toàn, nói:

- Được, vì danh tiếng của hai ta, tôi chỉ có thể đi ra ngoài nói với bọn họ, hai ta có quan hệ.
Bình Luận (0)
Comment