Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 404 - Chương 405: Tiểu Tặc Lớn Mật

Chương 405: Tiểu tặc lớn mật Chương 405: Tiểu tặc lớn mậtChương 405: Tiểu tặc lớn mật

Bất luận Tiêu Dương có thể mời đến danh gia thư họa năm sao hay không, Quân Thiết Anh cũng chỉ biết lựa chọn tin tưởng hắn. Cô tin người đàn ông này còn hơn tin chính mình.

Mặc dù Sơn Hà Thư Họa thua lỗ cả mấy năm, nhưng qua mấy năm lắng đọng, như thế nào nó cũng là kết cấu hoàn chỉnh. Mặc dù Quân Thiết Anh đã cho nghỉ không ít những nhân vật nòng cốt. Nhưng những người còn lại, muốn thực hiện một hoạt động tuyên truyền cũng không phải là chuyện khó.

Đương nhiên, mánh lới thì phải làm đầy đủ. Danh gia thư họa năm sao đích thân đến phố đồ cổ, hơn nữa còn ở lại Sơn Hà Thư Họa. Đối với giới thư họa mà nói, tuyệt đối là một tin tức chấn động không nhỏ.

Bất cứ một công ty thư họa nào, có thể mời được danh gia thư họa năm sao tọa trấn, tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh. Tuy không thể so với con quái vật liên minh thư họa, nhưng có thể đặt gót chân vào giới thư họa tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng theo mọi người được biết, danh gia thư họa năm sao dưới trướng liên minh thư họa cũng không nhiều, làm sao mà dễ dàng đến đây được chứ?

Người mà Tiêu Dương muốn mời đến, rốt cuộc là người nào. Nếu thật sự mời đến một danh gia thư họa năm sao, đây chẳng phải quang minh chính đại đào góc tường của liên minh thư họa sao?

Đến lúc đó, không có danh gia thư họa năm sao trình diện, chẳng phải là không thể xong việc sao?

Ánh mắt mọi người đều mang theo vẻ nghi vấn nhìn Tiêu Dương.

Nhưng Tiêu Dương dường như đã quyết định chuyện này, nhẹ nhàng cười thần bí:

- Các người chỉ cần quan tâm đến việc tuyên truyên mà thôi. Còn chuyện phía sau cứ giao lại cho tôi.

Quân Thiết Anh gật đầu.

- Nhớ kỹ, đừng cố ky gì nhé. Cứ làm sao để càng nhiều người biết chuyện này càng tốt.

Tiêu Dương dặn dò một câu, thương lượng một số những thủ tục cụ thể với Quân Thiết Anh xong, hắn liền rời khỏi công ty Sơn Hà Thư Họa.

Chiếc Cherry QQ nhanh chóng lao đi.

Ngã tư đường phía trước khá náo nhiệt, ngựa xe như nước, người người hối hả. Đám người đến Sơn Hà Thư Họa để đòi tiền đã giảm dần, nhưng mọi người chung quanh đối với một công ty sắp phá sản như Sơn Hà Thư Họa lại bắt đầu chú ý đến.

Một tin tức giống như mọc cánh truyền ra ngoài, khiến cho không ít người bắt đầu nghị luận.

- Trước thì thông báo đổi chủ, bây giờ lại thông báo muốn tổ chức một hoạt động tuyên truyền tại quảng trường tối nay.

- Thật sự là làm người ta khó hiểu. Tôi nghe nói giám đốc vừa mới đến đã sa thải một nửa thành viên của công ty.

- Quan trọng hơn, theo nguồn tin đáng tin cậy, Sơn Hà Thư Họa hôm nay đang mắc phải một món nợ lớn, tùy thời có thể tuyên bố phá sản. Trong lúc này, bọn họ còn có tâm tư hoạt động tuyên truyền tại quảng trường sao?

- Tuyên truyền tại quảng trường?

Trong một gian phòng, Quân Minh Đức nghe xong, không khỏi sửng sốt, cau mày nói:

- Trong hồ lô của Quân Thiết Anh bán thuốc gì thế? Suy nghĩ của ông ta nói cho ông ta biết ngàn vạn lần không được xem thường đối thủ nhìn như nhu nhược này.

- Đức thúc, chú cần gì quan tâm cô ta có chủ ý gì? Chỉ cân qua hôm nay, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ Tam trưởng lão giao xuống.

Quân Tả Nguyên hưng phấn nói, thần sắc đắc ý. Đến bây giờ y mới biết một bí mật. Sơn Hà Thư Họa đã chú định sẽ bị Tam trưởng lão đánh sập. Mà chú của y đã sớm được lệnh bố trí từ lâu. Vì thế, Quân Tả Nguyên đối với việc mình bị sa thải hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ cân hoàn thành nhiệm vụ, tiền đồ của y tuyệt đối một mảnh quang minh.

- Quân Thiết Anh không phải là người dễ dàng nhận thua đâu.

Quân Minh Đức cau mày:

- Tả Nguyên, cậu mang người đến Sơn Hà Thư Họa, xem bọn họ đang muốn làm cái gì.

Quân Tả Nguyên không cho là đúng:

- Đức thúc, chú quá cẩn thận rồi. Bây giờ Sơn Hà Thư Họa đang nợ một vạn bức tranh, đó không phải là số lượng nhỏ. Mà họa thủ ở Sơn Hà Thư Họa có bao nhiêu, Đức thúc rõ ràng hơn ai hết. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, đừng nói là một vạn bức tranh cấp A, cho dù chỉ có một ngàn bức, một trăm bức, Sơn Hà Thư Họa cũng không thể xuất ra.

Dừng một chút, Quân Tả Nguyên chế giếu tiếp:

- Trừ phi là có một vạn bức họa từ trên trời rơi xuống.

Nghe Quân Tả Nguyên nói, Quân Minh Đức cũng gật đầu. Quân Tả Nguyên nói rất đúng:

- Thông báo cho các chủ nợ, qua 12h đêm đến Sơn Hà Thư Họa đòi bồi thường hủy hợp đồng.

Ánh mắt Quân Minh Đức hiện lên sự tàn nhẫn:

- Nếu Quân Thiết Anh không nhả tiền ra, cứ tạo hỗn loạn tại hiện trường. Sau đó...

Quân Minh Đức nhếch miệng cười:

- Tam trưởng lão đã nói, nếu có cơ hội, tốt nhất là một ngọn đuốc đốt cháy toàn bộ Sơn Hà Thư Họa, để Quân Thiết Anh vĩnh viễn không có cơ hội lật người.

Lúc này, tinh thân Quân Tả Nguyên càng thêm run lên, mỏi mắt mong chờ.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ngoài cửa. Được Quân Minh Đức cho phép, một người đàn ông đẩy cửa bước vào, thần sắc bối rối, lên tiếng:

- Không ổn rồi. Sơn Hà Thư Họa truyền tin tức ra ngoài, bọn họ sẽ tiến hành hoạt động tuyên truyền, nghênh đón một họa tác danh gia năm sao.

- Cái gì?

Quân Minh Đức cau mày:

- Họa tác danh gia năm sao? Làm sao có thể?

- Anh xác định tin tức không sai?

Quân Tả Nguyên hỏi một câu. Sau khi thấy người đàn ông gật đầu, Quân Tả Nguyên nhìn Quân Minh Đức:

- Đức thúc, không phải Sơn Hà Thư Họa đang cố lộng huyền hư sao?

- Hừ, tất nhiên rồi. Quân Minh Đức không chút do dự, cười lạnh:

- Giá trị của một họa tác danh gia còn cao hơn cả số tiền bồi thường hủy hợp đồng của bọn họ bây giờ. Với thực lực của Sơn Hà Thư Họa, làm sao có thể mời được một họa tác danh gia chứ? Cho dù mời được thì như thế nào? Chẳng lẽ còn mang đến cho bọn họ một vạn bức họa?

- Giám đốc Quân...

Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh run rẩy nói:

- Theo tin tức truyền ra của Sơn Hà Thư Họa, quả thật chính là như vậy.

- Không thể nào.

Quân Tả Nguyên cười lạnh:

- Mời một vị danh gia năm sao, hơn nữa đối phương còn mang đến một vạn bức họa? Chuyện này đúng là nói quá lên rồi. Đừng nói là Quân Thiết Anh, cho dù là lão tử Quân...

Đang nói, Quân Tả Nguyên đột nhiên thức thời mà ngậm miệng lại.

Cho dù Quân Tả Nguyên không vừa mắt Quân Thiết Anh, cũng không dám trực tiếp nói Quân Hoa Thừa không có khả năng. Dù sao quyền uy của gia chủ Quân gia không phải y có thể khiêu khích.

- Gia chủ?

Đồng tử Quân Minh Đức nhẹ gợn sóng:

- Nếu gia chủ ra tay...

Dừng lại suy nghĩ một chút, khóe miệng Quân Minh Đức khẽ nhếch lên:

- Nếu gia chủ ra tay, quả thật có thể làm được. Nhưng nếu làm vậy, hoàn toàn phá hư quy củ thẩm hạch thành viên trung tâm của Quân gia. Và Quân Thiết Anh sẽ bị tuyên bố thất bại.

Nói xong, Quân Minh Đức rút điện thoại, thân sắc cung kính mà bấm số. Sau khi điện thoại thông, ông ta lại cung kính thuật qua một lần, sau đó lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Một lát sau, ông ta cúp điện thoại, đứng dậy:

- Thông báo cho các tiểu thương, hoạt động mà Sơn Hà Thư Họa tuyên truyên tối nay, chúng ta nhất định không thể bỏ qua. ....

Trên đường vẫn ngựa xe như nước.

Chiếc Cherry QQ màu đỏ trực tiếp chạy đến một khu dân cư.

Trong đầu Tiêu Dương quanh quẩn kế hoạch tối nay. Trong kế hoạch của hắn, nhất định phải nhờ đến không ít người. Cho nên, hắn lựa chọn thỉnh cầu Thanh Diễm Xã trợ giúp.

Hắn đang chạy đến Tô gia.

Hắn đã gọi điện thoại cho Tô Tiểu San mấy lần nhưng không ai nghe máy, liền trực tiếp chạy đến tiểu khu của Tô gia.

Dừng xe ở bãi đậu xe, Tiêu Dương bước xuống, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi bước nhanh hơn:

- Cháu chào bác gái.

Một phụ nhân đang từ cầu thang đi tới, chính là Dương thị, mẹ của Tô Tiểu San. Nghe tiếng gọi, Dương thị vừa sợ hãi vừa vui mừng:

- Thì ra là Tiểu Dương. - Bác gái...

Tiêu Dương vừa định lên tiếng, Dương thị ngầm hiểu, bước lên nói:

- Tiểu Dương, cháu đến cũng vừa lúc, bác đang định ra ngoài mua thức ăn.

Nói xong, Dương thị móc trong túi ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Tiêu Dương:

- Tiểu San đang ngủ trưa. Con bé này ngủ cũng lâu rồi, chắc sắp tỉnh dậy. Cháu cứ cầm chìa khóa mở cửa vào nhà. Đừng khách sáo.

Ánh mắt Dương thị nhìn Tiêu Dương cứ như nhìn con rể. Đối với đứa con rể này, bà càng nhìn lại càng thích, mặt mày hớn hở đưa chìa khóa cho Tiêu Dương. Sau đó vội vàng bước đi, xem ra là định chuẩn bị một bàn tiệc lớn chiêu đãi đứa con rể này.

Tiêu Dương trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Dương thị.

Rồi cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc chìa khóa trong tay.

Hắn thấy vui vì Dương thị không xem hắn là người ngoài.

Tiêu Dương cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào thang máy.

Tô Tiểu San mở cửa phòng ra.

Mái tóc dài có chút rối loạn, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn dễ chịu, lộ ra làn da trắng noãn. Cổ áo chữ V, hiển thị khe rãnh sâu không lường. Một vài sợi tóc quấn quanh trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta mất hồn.

Cặp đùi thon dài bày ra hơn phân nửa. Nếu đi trên đường cái, tuyệt đối sẽ có không ít ánh mắt tập trung vào.

Đương nhiên, bây giờ đang ở nhà, Tô Tiểu San hiển nhiên không cố ky. Huống chi cô cũng chỉ có một mình. Tô Tiểu San vừa mới tỉnh ngủ, tiện tay cầm một chiếc khăn màu trắng bước vào nhà tắm.

Cửa phòng tắm khép hờ.

Khăn tắm đặt trên vai, Tô Tiểu San cầm chiếc kẹp kẹp hờ mái tóc rối loạn của mình, sau đó cởi áo ngủ xuống.

Chiếc váy ngủ trực tiếp rơi xuống chân, lộ ra thân hình có lồi có lõm. Nhìn mình trong gương, ánh mắt Tô Tiểu San không khỏi hiện lên sự tự tin.

Sau đó quay người mở vòi nước nóng.

- Không phải chứ? Không có nước?

Tô Tiểu San cau mày.

Lúc này, Tô Tiểu San không biết cánh cửa phòng bên ngoài đã được mở ra. Một thân ảnh cởi giây bước vào, nhìn quanh bốn phía.

- Tô cô nương quả nhiên vẫn còn đang ngủ.

Tiêu Dương lắc đầu, cất bước đi về phía phòng vệ sinh.

Đột nhiên dừng bước.

Tiêu Dương liếc nhìn phía trước:

- Có người?

Tô cô nương đang ở trong phòng ngủ, trong phòng vệ sinh lại có người. Chẳng lẽ có trộm? Tiêu Dương cười lạnh, không cần suy nghĩ, bước nhanh đẩy cửa phòng vệ sinh. - Tiểu tặc lớn mật.
Bình Luận (0)
Comment