Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 403 - Chương 404: Đối Sách

Chương 404: Đối sách Chương 404: Đối sáchChương 404: Đối sách

Một vạn bức họa.

Tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ. Muốn trong tình huống chưa có chuẩn bị gì đưa ra một vạn bức họa, đừng nói là Sơn Hà Thư Họa đang sắp bị đóng cửa, cho dù là phân bộ liên minh thư họa trung tâm nhất ở phố đồ cổ cũng chưa chắc lấy ra được.

Hiện tại giống như có một ngọn núi áp lực thật lớn rơi xuống người Quân Thiết Anh.

Gần mười tiểu thương này đã đặt đủ tiền cọc. Nếu hủy hợp đồng, số tiền bồi thường không phải Sơn Hà Thư Họa có thể gánh nổi.

Nhưng theo tình huống trước mắt, vi phạm hợp đồng đã là chuyện chắc chắn, cô đang suy tính làm thế nào để có tiền, vượt qua cửa ải khó khăn này.

Quân Thiết Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với vô vàn khó khăn khi tiếp quản lại Sơn Hà Thư Họa. Nhưng khi chính thức đối mặt với một âm mưu từ trước, Quân Thiết Anh vẫn cảm thấy vô lực.

Mặc dù vừa rồi Tiêu Dương nói tự có đối sách, nhưng cục diện trước mắt, nên ứng phó như thế nào?

Nhìn thoáng qua ánh mắt ngưng trọng của Tiêu Dương, Quân Thiết Anh không khỏi cau mày:

- Sơn Hà Thư Họa chúng tôi đang gặp khó khăn, có thể thông cảm được vài ngày không?

Nếu có thể kéo dài thêm vài ngày, có lẽ còn có khả năng nghĩ biện pháp giải quyết.

Hợp đồng đến tối nay là sẽ hết hạn, còn không đến mười mấy tiếng. Trong thời gian vội vàng như vậy, tìm đâu ra một vạn bức họa chứ?

- Một vạn bức họa, chất lượng của mỗi một bức phải được liên minh thư họa thống nhất đánh cấp A.

Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua bản hợp đồng, sau đó quay sang Tây Môn Lãng nói:

- Cấp A do liên minh thư họa đánh giá, anh làm trong vòng bao lâu?

Tây Môn Lãng suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu tôi vẽ một bức tranh cấp A bình thường, đại khái khoảng nửa giờ.

Nói xong, trong đầu Tây Môn Lãng xẹt qua hình ảnh "kiếm tả núi sông" của Tiêu Dương. Tốc độ vẽ tranh của y tuyệt không thể so với Tiêu Dương. Đương nhiên, Tây Môn Lãng cũng không cho rằng Tiêu Dương có thể trong vòng mười mấy tiếng vẽ ra một vạn bức họa. Đây là chuyện căn bản không phải nhân lực có thể làm được.

Một vạn là một con số cực kỳ khủng bố đối với một người.

- Xin lỗi, chúng tôi chỉ là dựa theo hợp đồng mà làm việc.

Thương nhân phần lớn là hám lợi. Huống chi, đám thương nhân này còn có mờ ám trong đó. Cô biết, mười công ty này đại khái sẽ không đặt nhiều tranh cấp A trong cùng một công ty như vậy. Ít nhất có một nửa là do người ta sai khiến đến. Hơn nữa, có thu hoạch không công, đối với bọn họ mà nói, tại sao lại không làm chứ?

- Nếu dựa vào hợp đồng mà làm việc, vậy thì các người trở về đi.

Tiêu Dương lạnh lùng đảo mắt nhìn tất cả.

- Các người còn muốn thế nào?

- Nếu hôm nay các người không bồi thường, đừng hòng chúng tôi rời đi. Thanh âm quyết đoán vang lên.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua, sau đó giơ bản hợp đồng trong tay lên:

- Kỳ hạn hợp đồng vẫn còn hôm nay. Hôm nay còn chưa hết, các người không có quyền đòi hỏi tiền bồi thường.

Tiếng nói vừa dứt, tất cả đều không nhịn được mà sửng sốt. Nửa ngày sau có người nhịn không được cười nhạo.

- Còn chưa đến mười mấy giờ và hết giờ có khác nhau sao?

- Chẳng lẽ muốn nửa đêm chạy trốn?

- Hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy. Thật sự là buồn cười.

Nhìn ánh mắt cười nhạo của đám người, thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, trực tiếp khoát tay hạ lệnh trục khách:

- Rạng sáng ngày mai, nếu chúng tôi vẫn chưa giao nổi một bức tranh nào cho các người, các người có muốn hủy hợp đồng đòi bồi thường cũng không muộn. Nhưng...

Tiêu Dương cười lạnh:

- Đừng nói tôi không nói trước, nếu Sơn Hà Thư Họa có thể xuất ra được một vạn bức họa, các người đến lúc đó không trả tiền, mỗi nhà một vạn, tuy không phải là con số lớn, nhưng vẫn có thể khiến cho một công ty nhỏ khó xoay sở ngân sách.

Quy mô của mười công ty này như nhau, không có khả năng chỉ trả cùng một lúc một vạn bức tranh cấp A.

Nghe xong, ánh mắt mọi người nhẹ đảo, nhưng nghĩ lại, một vạn bức họa, trừ phi là Sơn Hà Thư Họa làm ảo thuật biến ra, bằng không, căn bản không có khả năng. Hơn nữa, nếu như muốn trong vòng mười mấy tiếng đến công ty khác mua tranh, số tiền hao phí còn muốn ngang bằng với số tiên bồi thường.

Sơn Hà Thư Họa căn bản đã đến bước đường cùng.

- Hừ, chúng tôi muốn nhìn xem Sơn Hà Thư Họa giao tranh cho chúng tôi như thế nào.

Trong mười công ty, một người đứng dậy, lạnh giọng nói:

- Nếu hợp đồng còn mười mấy tiếng để hoàn thành, vậy chúng tôi chờ thêm mười mấy tiếng nữa.

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người Tiêu Dương:

- Một giờ sáng, nếu Sơn Hà Thư Họa không thể giao tranh, vậy hãy bồi thường gấp ba.

- Xin cứ tự nhiên.

Tiêu Dương hạ lệnh trục khách.

- Đi, chúng ta ra ngoài chờ.

- Đối diện Sơn Hà Thư Họa có khách sạn, chúng ta cứ qua đó ở tạm, chờ bọn họ cho một câu trả lời thuyết phục.

Người của mười công ty bước ra ngoài, rất nhanh biến mất ngoài cánh cửa thủy tinh.

- Thật là hèn hạ.

Quân Thiết Anh nhịn không được, nghiến răng mắng một câu. Sau đó quay sang lo lắng nhìn Tiêu Dương.

- Những người này chỉ biết bỏ đá xuống giếng. Hạng Kiệt cũng tức giận mắng một câu:

- Đây không phải muốn đẩy Sơn Hà Thư Họa chúng ta vào tuyệt lộ sao?

- Sách Sách, cũng may mà chúng ta rời đi. Vẫn còn nửa tháng tiền lương Sơn Hà Thư Họa chưa thanh toán.

- Đúng vậy, nếu còn ở lại, tôi nghĩ, khi Sơn Hà Thư Họa phá sản, nửa phân tiền cũng chưa chắc lấy được.

Những thành viên bị đuổi đi vừa lúc cũng thu dọn đồ đạc xong bước ra cửa, ánh mắt mang theo chút hả hê. Bọn họ không thể ở lại đây, nhưng có thể nhìn thấy nó bị đóng cửa, đây cũng là một phương pháp cân bằng tâm lý.

Những người còn lại đang đứng vây quanh Quân Thiết Anh và Tiêu Dương. Trải qua cuộc xét tuyển, những người này hiển nhiên rất trung thành với Sơn Hà Thư Họa. Không ai có ý niệm dao động muốn rời đi.

- Tiêu khách khanh, việc này không nên chậm trễ. Tổ họa tranh chúng ta lập tức triển khai công việc thôi.

Vẫn duy trì im lặng, Tây Môn Lãng lại lên tiếng:

- Còn mười mấy tiếng, chúng ta đẩy nhanh tốc độ. Tuy không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chung quy vẫn có thể giao ra một ít tranh, không đến mức vi phạm hợp đồng.

- Không cần.

Tiêu Dương khoát tay, ngăn cản Tây Môn Lãng.

- Đây không phải là phương pháp giải quyết vấn đề. Bây giờ Sơn Hà Thư Họa chúng ta bị người ta làm khó dễ. Cho dù chúng ta có xuất ra một số tranh, nhưng không đủ số lượng, bọn họ có thể một bức cũng không nhận.

Nói xong, Tiêu Dương đứng dậy:

- Nếu bọn họ muốn chỉnh chết chúng ta, chúng ta cũng không ngại cho bọn họ một phản kích cường ngạnh.

- Tiêu Dương, anh có biện pháp gì sao?

Quân Thiết Anh dường như đã đoán được ý gì trong giọng nói của Tiêu Dương, vội vàng hỏi.

- Ý đồ của bọn họ rất đơn giản, chính là muốn Sơn Hà Thư Họa trực tiếp tuyên bố phá sản.

Tiêu Dương nói:

- Chúng ta muốn phá chiêu này của bọn họ, nhất định phải ra tay từ một vạn bức họa.

- Nếu như chúng ta có thể xuất ra một vạn bức họa trước khi hết hạn hợp đồng. Như vậy bọn họ chính là mang đá đập chân mình. Không những không hại được Sơn Hà Thư Họa chúng ta, ngược lại còn mang đến một số tiền không nhỏ, vừa vặn có thể chống đỡ được Sơn Hà Thư Họa. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này tuyên truyền danh tiếng của Sơn Hà Thư Họa.

- Tuy nói là nói như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết của chúng ta là phải xuất ra được một vạn bức họa.

Quân Thiết Anh lo lắng nói.

- Tranh sẽ do tôi nghĩ biện pháp.

Tiêu Dương mỉm cười tự tin:

- Đại tiểu thư, tối nay tôi nhất định sẽ vẽ xong một vạn bức họa.

- Chắc không?

- Sẽ tận hết sức lực. ... Việc đã đến nước này, Quân Thiết Anh cũng không còn biện pháp, chỉ có thể gật đầu.

- Đại tiểu thư, việc mà mọi người cần làm, chính là đem việc này tuyên truyền ra ngoài.

Tiêu Dương cười nói:

- Tốt nhất cứ làm cho tất cả mọi người tập trung lại. Nếu bọn họ ra chiêu, chúng ta dứt khoát phá chiêu, tá lực đả lực.

- Tôi tạm thời đưa ra một phương án, ở quảng trường phố đồ cổ tiến hành hoạt động tuyên truyền cho Sơn Hà Thư Họa. Hoạt động cụ thể gì thì các người cứ việc nghĩ ra. Nhưng nhớ kỹ tuyên truyền một điều...

Tiêu Dương dừng lại một chút, sau đó cười nói:

- Sơn Hà Thư Họa đã mời được một vị danh gia thi họa năm sao tọa trấn. Hơn nữa đêm nay, danh gia thi họa còn mang theo một vạn bức tranh cấp A làm quà tặng cho Sơn Hà Thư Họa.

Lời nói vừa dứt, toàn trường nhất thời lạnh ngắt.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, anh có biết danh gia thi họa năm sao, trong phạm vi cả nước chỉ có liên minh thư họa mới có. Hơn nữa, người có thể đạt đến cấp bậc danh gia năm sao, phóng mắt hết giới thư họa chính là phượng mao lân giác.

- Chẳng phải càng như vậy càng có mánh lới sao?

Tiêu Dương mỉm cười thần bí, nháy mắt với Quân Thiết Anh, sau đó nói:

- Đại tiểu thư, cứ dựa theo lời của tôi mà làm.

- Tiêu khách khanh, anh thật sự có thể mời được danh gia thư họa năm sao đến tọa trấn Sơn Hà Thư Họa sao?

Lúc này, Hạng Kiệt kích động hỏi. Danh gia thư họa năm sao chính là thân tượng trong lòng của tất cả những họa thủ.

Tiêu Dương nhẹ cười:

- Hết thảy sẽ được biết vào đêm nay.

Ánh mắt Quân Thiết Anh cũng sáng lên. Trong mắt cô, Tiêu Dương chính là người luôn sáng tạo kỳ tích. Có lẽ hắn thật sự mời tới được danh gia thư họa năm sao? Mà người hắn mời, có lẽ cũng sẽ mang đến một vạn bức họa.

Nếu đúng như vậy, Sơn Hà Thư Họa tuyệt đối có thể một đêm thành danh trong giới thư họa.

- Tôi cũng nên đi chuẩn bị thôi.

Quân Thiết Anh mỉm cười, gật đầu với Tiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment