Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 403: Một Vạn Bức Họa

Chương 403: Một vạn bức họa Chương 403: Một vạn bức họaChương 403: Một vạn bức họa

Đại sảnh to như vậy nhưng lại ồn ào chói tai.

- Thiếu nợ thì phải trả tiền. Đó là chuyện tất nhiên.

- Sơn Hà sắp đóng cửa, tiên thiếu nợ chúng tôi phải làm sao đây?

- Trước kia còn có Quân gia chống lưng đằng sau. Bây giờ Quân gia đã rút lui, chúng tôi chẳng còn lòng tin với một công ty nửa sống nửa chết như Sơn Hà nửa rồi.

Phía trước là một đám lưng hùm vai gấu, còn người lên tiếng thì ăn mặc sang trọng đứng phía sau.

Tiêu Dương đến khiến cho đám người hai bên đồng thời chú ý. Lúc này, việc xô đẩy, giằng co tạm thời ngừng lại.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tiêu Dương nhẹ giọng hỏi Quân Thiết Anh.

Trán Quân Thiết Anh nhăn lại:

- Những người này đều có quan hệ hợp tác với Sơn Hà Thư Họa. Hôm nay bọn họ xông đến đây, bởi vì Sơn Hà Thư Họa còn nợ bọn họ một khoản tiền không nhỏ.

Sắc mặt Tiêu Dương trâm xuống:

- Thật vậy sao?

- Trong tay bọn họ đều có hợp đồng.

Ánh mắt Quân Thiết Anh hiện lên sự lo lắng:

- Không nghĩ đến, cục diện mà Quân Minh Đức lưu lại còn rối rắm hơn tôi nghĩ nhiều.

Tiêu Dương nhẹ đảo mắt nhìn quét qua từng người, sau đó lãnh đạm nói:

- Nếu chỉ có một mình Sơn Hà Thư Họa, chưa chắc cục diện đã rối rắm nhiều như vậy.

Quân Thiết Anh cũng biết, hết thảy đều là do những người Quân gia có dụng tâm kín đáo gây nên.

Vừa ra chiêu thì chính là tàn nhẫn. Hơn nữa còn muốn dập tắt toàn bộ hy vọng của Sơn Hà Thư Họa.

- Các vị.

Tiêu Dương trâm ngâm cả nửa ngày, sau đó nói:

- Các người muốn thu khoản nợ nào, từng người một cứ nói ra. Chỉ cần theo đúng trình tự hợp pháp, Sơn Hà Thư Họa chúng tôi tuyệt không thiếu các người dù chỉ nửa xu.

- Đây là cậu nói đấy nhé.

- Đừng kéo dài thời gian trả nợ cho chúng tôi là được.

Sau đó, đám người cầm hợp đồng trong tay, tiến lên đưa cho Quân Thiết Anh xác nhận.

Càng xem, thần sắc Quân Thiết Anh lại càng khó coi. Hai bàn tay trắng nõn không khỏi run lên, sau đó nhẹ giọng nói:

- Khoản nợ này vượt xa khả năng tài chính của chúng ta.

Tiêu Dương tiếp nhận bản thống kê từ tay Quân Thiết Anh, không khỏi cau mày.

- Sơn Hà Thư Họa ngay cả khoản mua giấy và bút mực cũng nợ đến hai mươi vạn sao? Quân Thiết Anh gật đầu:

- Giấy trắng mực đen rành rành.

- Khốn kiếp.

Tiêu Dương không khỏi mắng một câu. Người hắn mắng đương nhiên là Quân Minh Đức. Chất lượng giấy và bút của Sơn Hà Thư Họa, căn bản chỉ là hàng thấp kém, như thế nào một công ty lớn như vậy lại nợ hai mươi vạn tiên mua giấy bút. Sợ rằng một phần lớn trong số hai mươi vạn đó đã rơi vào túi Quân Minh Đức.

Dù sao cũng có người muốn cho Sơn Hà Thư Họa sụp đổ. Lão hồ ly Quân Minh Đức làm sao không kiếm chút gì trong đó chứ?

- Số nợ này đã chiếm một phần năm trong số tài chính khởi động mà gia tộc cấp cho chúng ta.

Quân Thiết Anh cau mày. Mỗi một thành viên trung tâm của Quân gia tham gia khảo hạch đều nhận được một trăm vạn tài chính từ gia tộc.

- Bao gồm tiền nợ giấy và bút mực, các khoản nợ của chúng ta đã lên đến ba mươi vạn.

Tiêu Dương tính sơ qua một chút. Những người đến đòi nợ chủ yếu chia thành ba nhóm. Nhóm đầu tiên là những chủ nợ bên ngoài. Nhóm thứ hai là ngân hàng. Sơn Hà Thư Họa vay của ngân hàng năm mươi vạn. Nhóm thứ ba chính là những công ty tiêu thụ có quan hệ hợp tác làm ăn với Sơn Hà Thư Họa.

Nhóm thứ ba mới là nhóm mà Quân Thiết Anh cảm thấy đau đầu nhất.

Mặc dù Sơn Hà Thư Họa sinh tồn trong thế kêm kẹp của liên minh, hơn nữa quý nào cũng bị lỗ. Nhưng, ngoài con đường bán tranh, tuyệt đối không chỉ dựa vào những người trẻ tuổi bày tranh bán bên ngoài để nuôi sống toàn bộ công ty.

Ngoại trừ Quân gia thỉnh thoảng cấp tiền, kinh doanh chủ yếu của Sơn Hà Thư Họa chính là đến từ những công ty tiêu thụ có quan hệ hợp tác. Hiện tại, những công ty tiêu thụ này cũng câm một bản hợp đồng trong tay, giấy trắng mực đen ghi rằng Sơn Hà Thư Họa đã ký hợp đồng với bọn họ. Hơn nữa, Sơn Hà Thư Họa đã không cung cấp đủ số lượng thư pháp và tranh có chất lượng cho những công ty này theo đúng thời gian trong hợp đồng. Dựa theo quy định, bọn họ tiến hành hủy hợp đồng, yêu cầu Sơn Hà Thư Họa bồi thường với số tiền vượt quá trăm vạn.

- Cộng các khoản lại, chúng ta phải bồi thường hai trăm vạn. Mà trong tay Đại tiểu thư chỉ có một trăm vạn.

Tiêu Dương cười lạnh:

- Xem ra, bọn họ muốn chơi chết Đại tiểu thư rồi.

Quân gia không có tiền dư để giúp đỡ. Hướng ngân hàng xin vay thêm lại càng không có khả năng. Mà ngân hàng lại còn là chủ nợ. Nếu sự việc hôm nay không xử lý tốt, những người này đồng thời tố cáo, Sơn Hà Thư Họa chỉ sợ sẽ phải tuyên bố phá sản ngay lập tức.

Trong cuộc hhảo hạch các thành viên của gia tộc, Quân Thiết Anh sẽ thất bại.

Chiêu thứ nhất quả thật muốn chỉnh chết Quân Thiết Anh.

Những người này đồng thời xuất hiện, Quân Thiết Anh đương nhiên không cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp.

Tiêu Dương cầm bản hợp đồng của mọi người trong tay Quân Thiết Anh, sau khi đọc qua vài lần, hắn nhìn mọi người, trâm giọng nói:

- Sơn Hà Thư Họa mở cửa làm ăn, những khoản nợ của mọi người, nhất định sẽ không thiếu một phân. Nhưng...

Dừng một chút, Tiêu Dương lại nói tiếp:

- Mọi người cũng biết tình trạng của Sơn Hà Thư Họa bây giờ...

- Chính vì biết nên chúng tôi mới phải vội vã đến đây đòi nợ. Bằng không, đợi các người đóng cửa, chẳng phải tiền chúng tôi mất trắng sao?

Một giọng nói vang lên.

- Đúng vậy.

- Đúng.

Tiêu Dương đảo mắt nhìn tất cả mọi người. Trong đám người này, tuyệt không ít kẻ làm nhiệm vụ châm ngòi đốt lửa.

Trâm ngâm một hồi, Tiêu Dương lên tiếng:

- Sơn Hà Thư Họa vĩnh viễn sẽ không đóng cửa. Ngược lại, nó sẽ ngày càng lớn mạnh hơn. Nếu các người muốn phân định rạch ròi với Sơn Hà Thư Họa, tôi có thể nói cho mọi người biết, đây tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Mặc dù biết rõ muốn đám người này thay đổi chủ ý là không có khả năng, nhưng Tiêu Dương không thể không làm ra cố gắng cuối cùng, được một người hay một người.

Quả nhiên, sau khi nghe Tiêu Dương nói xong, có không ít khuôn mặt hiện lên vẻ khinh thường.

- Chỉ bằng Sơn Hà Thư Họa bây giờ mà còn muốn xoay người?

- Nghe nói liên minh thư họa muốn mở rộng khống chế đối với thị trường thư họa. Chúng ta phải nghĩ biện pháp tranh thủ đến giao dịch với liên minh thư họa thôi.

Thanh âm nổi lên bốn phía.

Quân Thiết Anh thoáng cau mày, đưa mắt nhìn Tiêu Dương. Cô thật sự có chút không biết làm sao với tình huống trước mắt.

- Làm sao bây giờ?

Tiêu Dương nheo mắt, một lát sau thở dài một hơi, nhìn mọi người:

- Nếu các vị đã quyết tâm, như vậy cứ dựa theo hợp đồng mà làm.

Nghe xong, Quân Thiết Anh không khỏi ngẩn ra, lo lắng nhìn Tiêu Dương. Phải biết rằng, Sơn Hà Thư Họa hiện tại đào đâu ra khoản tiền bồi thường lớn như vậy.

Đám chủ nợ nghe xong liền kinh hỉ. Bọn họ vì tiền mà đến, hiển nhiên là không nghĩ đến việc sẽ quay lại hợp tác.

- Đại tiểu thư, chúng ta cứ thanh toán hai khoản nợ trước.

Tiêu Dương trâm giọng nói:

- Yên tâm đi, tôi tự có đối sách.

Nói xong, Tiêu Dương lạnh lùng đảo mắt qua đám chủ nợ:

- Việc đã đến nước này, tôi chỉ muốn nói một câu với các người, không ai nghèo mãi đâu.

- Bây giờ, tất cả các công ty đến Sơn Hà Thư Họa đòi nợ đều bị liệt vào danh sách đen của Sơn Hà Thư Họa. Từ nay vê sau, Sơn Hà Thư Họa không còn khả năng hợp tác với các người nữa. Tiêu Dương cười lạnh:

- Hãy nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay. Đối với lựa chọn của các người, Tiêu Dương tôi không sợ nói ra những lời này, các người nhất định sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Ngữ khí bức người.

Một khắc này làm cho người ta có cảm giác đây không giống một công ty sắp đóng cửa. Hơn nữa, thanh âm chấn động khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rúng động trong lòng, tay chân lạnh lại. Nhưng rất nhanh đã khôi phục thần sắc chế nhạo.

Thiếu chút nữa bị một tên tiểu tử còn hôi sữa hù dọa rồi.

Xếp vào danh sách đen, không được hợp tác với Sơn Hà Thư Họa nữa? Người nghe lại càng khinh thường. Bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ quay về hợp tác với Sơn Hà Thư Họa.

Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Đối với Tiêu Dương, cô hoàn toàn tín nhiệm hắn mà không cần lý do.

Người đàn ông này đã giúp cô đứng dậy.

Vì thế cứ dựa theo lời Tiêu Dương mà làm.

Khoản nợ tổng cộng của hai nhóm đầu tiên ước chừng tám mươi vạn. Quả thật vẫn còn trong khả năng chi trả của Sơn Hà Thư Họa. Nhưng không còn tài chính, Sơn Hà Thư Họa phải vận chuyển như thế nào? Nhưng lúc này, Quân Thiết Anh cũng không thể lo lắng được nhiều như vậy. Việc cấp bách đầu tiên chính là giải quyết khó khăn trước mắt.

- Về phần các người...

Tiêu Dương nhìn bản hợp đồng trong tay, lãnh đạm nói:

- Nếu như tôi không nhìn nhầm, thời hạn hết hợp đồng chính là ngày hôm nay.

Nói xong, tất cả mọi người đều giật mình. Sau đó một giọng nói vang lên:

- Sơn Hà Thư Họa các người còn không có nổi một bức tranh cho ra hồn. Cho dù hợp đồng có hết hạn hôm nay, các người có thể trong vòng một ngày giao được nhiều tranh như vậy sao?

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thoáng qua người vừa mới lên tiếng:

- Tại sao anh biết, Sơn Hà Thư Họa ngay cả nửa bức tranh cũng không chuẩn bị cho ra hồn?

Người nọ hơi giật mình, sau đó cười lạnh:

- Nếu các người quả thật có tranh, còn phải bội ước sao?

- Không sai, chúng tôi đều đã đặt tiền cọc. Hơn nữa trong hợp đồng cũng đã nói rõ chất lượng của bức tranh. Nếu Sơn Hà Thư Họa các người không thể giao đủ tranh, vậy thì đừng lãng phí thời gian của mọi người. Hãy bồi thường đi.

- Đúng, bồi thường đi.

Nghe thanh âm ồn ào nổi lên, khuôn mặt Tiêu Dương vẫn không thay đổi, quay sang hỏi Tây Môn Lãng và những họa thủ còn ở lại:

- Lúc trước các người có nhận yêu cầu phải vẽ tranh không?

Đám người Tây Môn Lãng liền lắc đầu.

Tiêu Dương và Quân Thiết Anh nhìn nhau, càng thêm xác định đây chính là một cái bẫy trần trụi. Mục đích của bản hợp đồng chính là chuẩn bị dùng để hãm hại Quân Thiết Anh. - Số lượng tranh theo như hợp đồng đã ghi là gần vạn bức. Quân Thiết Anh cau mày nói.

- Một vạn bức tranh?

Thần sắc Tiêu Dương cũng không khỏi ngưng trọng.
Bình Luận (0)
Comment