Chương 402: Kiếm Tả Sơn Hà (2)
Chương 402: Kiếm Tả Sơn Hà (2)Chương 402: Kiếm Tả Sơn Hà (2)
Leng keng.
Ánh sáng màu bạc xẹt qua ánh mắt mọi người. Hai mắt theo tiềm thức khế nhắm lại, sau đó từ từ mở ra, đồng tử không khỏi nhìn chằm chằm phía trước.
Lòng bàn tay Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện một thanh lợi kiếm, ngân quang lóe sáng.
Hắn lấy đao khách làm ví dụ, nhưng bây giờ là đang bày ra kỹ thuật vẽ tranh.
Vì sao Tiêu Dương lại lấy kiếm?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Tiêu Dương nhẹ nhàng nói:
- Cho dù trong tay đao khách chỉ có một cọng rơm, nhưng vẫn có thể biến nó thành một thanh lợi kiếm. Một thanh lợi kiếm trong tay một đại sư, vẫn có thể khắc ra một bức tranh với sông núi nguy nga.
Toàn trường yên tĩnh.
Hưu.
Dương kiếm dựng lên, mũi kiếm đột nhiên chấm vào nghiên mực, cổ tay hơi rung. Vì dùng sức hơi mạnh, nghiên mực nảy lên, nước mực màu đen như nham thạch nóng chảy đổ xuống mặt bàn.
Thân kiếm màu trắng trong khoảnh khắc nhuộm thành màu đen.
Bóng kiếm dựng lên.
Tốc độ khiến cho mọi người nhìn không chớp mắt, nhưng một chút cũng không bắt được bóng kiếm. Tình huống này chỉ kéo dài năm phút. Đột nhiên, mũi kiếm lướt ngang, phát ra thanh âm giòn vang, giấy Tuyên Thành được bao phủ trong lớp sương mù rốt cuộc cũng xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.
Mũi kiếm đen tuyên, nước mực từ kiếm ý rơi xuống.
Hưu.
Kiếm thu, thân ảnh hiện.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì đã xảy ra?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Giống như hết thảy đều mơ hồ.
Từ lúc Tiêu Dương huy kiếm cho đến khi thu kiếm, hết thảy đều trở nên rất khó tin, nhìn thoáng qua giống như đang chơi trò tạp kỹ. Khí tức lạnh lẽo đột nhiên thấm sâu vào tinh thân của mọi người, không đề phòng mà rùng mình một cái, sau đó bừng tỉnh, ánh mắt đổ dồn vào tờ giấy Tuyên Thành.
- Tôi thấy chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế. Vẫn là...
Tiếng thì thâm rất nhỏ đột nhiên dừng lại.
Im lặng.
Hoàn toàn im lặng.
Im lặng như chết.
Một khắc này, không khí triệt để dừng lại. Đông tử mọi người mở to đến cực điểm, hô hấp ngừng lại, nín thở kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Không. Đây không phải là một bức tranh.
Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, phảng phất như hòa mình vào khung cảnh cao sơn lưu thủy. Tất cả hít một hơi thật sâu, cảm nhận một luồng không khí hoàn toàn tươi mát. Bên tai dường như có tiếng suối chảy róc rách, thấm vào cả ruột gan.
Núi cao cùng nước chảy khiến cho khung cảnh trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, làm cho mọi người phải thán phục sự hùng vĩ của thiên nhiên.
Núi cao, sông rộng, còn có mây mù lượn lờ.
Đỉnh núi cao mang theo hào khí ngàn vạn, đối lập với cái nhu tình trong làn suối bên dưới.
Một khung cảnh núi sông hoàn mỹ, người nào nhìn qua cũng không kềm chế được, chẳng khác nào tiên cảnh.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào từng ngọn cây, cọng cỏ, nghiễm nhiên quên mất đây chỉ là một bức tranh.
Người mà trước đó bọn họ xem thường, chỉ dùng năm phút và một thanh kiếm để khắc họa một bức tranh sông núi.
Kiếm tả sơn hà.
Hù dọa tất cả mọi người.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có người nhịn không được, hít một hơi thật sâu, đánh thức tất cả.
Thanh âm hít thở liên tiếp vang lên.
Ánh mắt nóng bỏng cùng rơi xuống người Tiêu Dương, lộ ra thần sắc rung động.
Bao gồm Tây Môn Lãng.
Cho dù trước đó y đã lĩnh giáo qua kỹ thuật vẽ tranh của Tiêu Dương, nhưng lúc này, một chiêu Kiếm tả sơn hà đã hoàn toàn làm y chấn động.
Một cọng rơm trong tay đao khách cũng có thể biến thành một lợi khí thần kỳ.
Mà trong tay một họa chỉ đại sư, lợi kiếm cũng có thể khắc nên một bức tranh sông núi nguy nga.
Trong đầu Tây Môn Lãng không ngừng quanh quẩn câu nói của Tiêu Dương.
- Họa chỉ đại sư. Họa chỉ đại sư.
Thì thâm, ánh sáng càng phát ra trong mắt Tây Môn Lãng nhiều hơn, kích động nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Đây mới thật sự là họa chỉ đại sư.
Sử dụng kiếm để vẽ tranh. Một bức "Kiếm tả sơn hà" chấn kinh tất cả mọi người ở đây.
Lúc này, không ai dám có bất kỳ dị nghị gì.
Nếu có, chỉ là tâm phục từ tận đáy lòng.
Trong mắt một họa sư cấp cao, bức tranh của mình chẳng đáng là gì. Thất bại thì có gì đáng nói chứ?
Nhìn bức tranh "kiếm tả sơn hà" trên mặt bàn, rồi nhìn bức tranh của mình, nhất thời không ít người cảm thấy xấu hổ. Điều này chẳng khác nào Tiểu Vu nhìn thấy Đại Vu. Bức tranh của bọn họ chẳng đáng xếp hạng chút nào. Tiêu Dương cũng không nói những câu dư thừa, cầm bút lông đến một người bên cạnh, cúi đầu nhìn lướt qua bức tranh, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, hạ bút xuống.
0 điểm.
Mặc dù Tiêu Dương đã chuẩn bị tâm lý, nhưng kỹ thuật vẽ tranh của đám người này, hắn thật sự không dám mở miệng khen tặng. Một nửa người đã được kiểm tra, nhưng không một ai đạt tiêu chuẩn Tiêu Dương đề ra cả.
Thuần một điểm 0.
Những người bị cho điểm 0, ngoại trừ ánh mắt xấu hổ, cũng không dám có nửa câu không phục. Thực lực của Tiêu Dương đã bày ra trước mặt bọn họ, mặc kệ là lĩnh vực nào, quy tắc cường giả vi tôn cũng sẽ không thay đổi.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh. Tiêu Dương bước đến trước mặt Hạng Kiệt. Ánh mắt của Hạng Kiệt lo lắng không thôi. Trước y, không ai được Tiêu Dương hạ bút phê đạt tiêu chuẩn.
Vẫn cúi đầu xem xét, đồng tử Tiêu Dương nhẹ gợn sóng, sau đó gật đầu, nở nụ cười thản nhiên.
- Không tệ.
Hạ bút xuống, 60 điểm.
Đạt tiêu chuẩn.
Ánh mắt Hạng Kiệt mở to, kích động vô cùng nhìn Tiêu Dương, không biết nói điều gì.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Tiêu Dương mỉm cười vỗ vai Hạng Kiệt:
- Anh bạn, bức tranh trúc tử này không tệ. Sau này ở Sơn Hà, anh sẽ chuyên về tranh cây trúc.
Hạng Kiệt thủ sủng nhược kinh, không ngừng gật đầu.
Kỳ thật, nếu nói về tuổi tác, Tiêu Dương còn nhỏ hơn Hạng Kiệt. Nhưng ai mạnh thì người đó làm lớn. Khi đối mặt với Tiêu Dương, biểu hiện của Hạng Kiệt ngoài cung kính thì không có chút nào là không được tự nhiên.
Có lẽ nhờ Hạng Kiệt mở đầu, thu hoạch kế tiếp của Tiêu Dương cũng không đến nỗi nào. Cho đến khi khảo hạch người cuối cùng, hai mươi chín người, ngoại trừ Hạng Kiệt, tổng cộng có thêm bốn người nữa được chọn. Bốn người này đều là thành viên lâu năm của Sơn Hà Thư Họa.
Tính luôn cả Tây Môn Lãng, hiện tại người được Tiêu Dương chọn ở lại Sơn Hà Thư Họa có được sáu người.
Đương nhiên, một công ty thi họa lớn như vậy, đương nhiên không thể dựa vào sáu người này chống đỡ. Nhưng, thứ nhất, thà thiếu còn hơn ẩu. Thứ hai, chỉ cần danh tiếng Sơn Hà Thư Họa tăng lên, không lo không có họa thủ tốt nhận lời mời đến làm.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Tôi xin hoan nghênh các vị bằng hữu đã đạt tiêu chuẩn ở lại Sơn Hà Thư Họa. Còn những người khác, thật xin lỗi, mời các vị đến công ty khác làm việc.
Dứt lời, những người bị loại liền nhìn nhau, có người thì trực tiếp bước thẳng ra ngoài, có người thì thở dài, rồi cũng rời đi, có người thì do dự, muốn nói rồi lại thôi, sau đó lắc đầu thu dọn đồ đạc.
Trong từng lĩnh vực, ngoại trừ tiêu chuẩn cường giả vi tôn, tiêu chuẩn khôn sống mống chết cũng không thể né tránh. Cuối cùng, vẫn còn ba người ở lại. Ba người này nhìn Tiêu Dương, có chút do dự, sau đó cố lấy hết dũng khí, nói:
- Chúng tôi có thể xin ở lại được không?
- Sao?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn ba người.
Một người lên tiếng:
- Chúng tôi biết, trình độ của chúng tôi bây giờ còn chưa đủ. Nhưng chúng tôi sẽ cố gắng trau dồi.
- Chúng tôi muốn được học tập kỹ thuật vẽ tranh cao thâm.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đảo qua ba người. Trong ánh mắt của bọn họ, hắn cảm nhận được một sự cố chấp và cuồng nhiệt.
- Không thành vấn đề. Tôi sẽ cho các người lưu lại.
Tiêu Dương cũng không chần chừ, đưa ra quyết định ngay lập tức.
- Thật sao?
Ánh mắt ba người sáng lên, có chút khó tin. Bọn họ còn tưởng rằng Tiêu Dương rất khó chấp nhận lời thỉnh cầu này. Dù sao, Sơn Hà Thư Họa đang trong thời điểm khó khăn, không có khả năng nuôi dưỡng những người rảnh rỗi.
- Không sai.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, Sơn Hà Thư Họa chính là nơi có thể tái thực hiện giấc mộng.
Nghe xong, mọi người đều thừ ra, thậm chí bốn họa thủ được lưu lại, lúc này cũng nhịn không được mà ánh mắt lộ ra vài phân cảm xúc. Người nào mà không có giấc mơ khi còn trẻ. Chỉ là theo năm tháng bị mài mòn mà thôi.
Tranh không phải là mộng của họ sao?
Một câu nói tưởng chừng như lơ đãng của Tiêu Dương, nhưng lại khiến mọi người rung động.
Bỗng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Tiêu Dương liếc nhìn lại, một người đàn ông mặc đồng phục của Sơn Hà Thư Họa đang vội vã chạy lên, thở hổn hển, nhìn Tiêu Dương nói:
- Lầu một có người gây phiền toái. Tam tiểu thư nhờ anh xuống giải quyết.
- Phiền toái?
Tiêu Dương cau mày, không do dự, bước nhanh xuống lầu một.
Sáu người còn lại cũng vội vàng đi theo.
- Là ai trong ngày đầu tiên đại tiểu thư tiếp nhận Sơn Hà Thư Họa mà đến gây phiên toái?
Tiêu Dương cơ hồ là nhảy xuống các bậc thang, ánh mắt nhìn về phía trước. Lúc này, trong đại sảnh rộng lớn đang có hai nhóm người. Một nhóm lai lịch không rõ đang ồn ào nói cái gì đó. Còn bảo an của Sơn Hà Thư Họa đang ngăn trước mặt họ. Sau lưng bảo an, Đình Đình đang đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước.
- Đến đây gây phiền toái hay là tìm phiền toái? Nhìn thế cục không ác liệt cho lắm, Tiêu Dương bước chậm lại, khóe miệng cười lạnh.