Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 400 - Chương 401: Kiếm Tả Sơn Hà (1)

Chương 401: Kiếm Tả Sơn Hà (1) Chương 401: Kiếm Tả Sơn Hà (1)Chương 401: Kiếm Tả Sơn Hà (1)

Nghe xong, Quân Tả Nguyên không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm Quân Minh Đức, không kêm chế được sự kích động trong lòng:

- Đức thúc, có phải chú đã có kế hoạch gì hay không?

Quân Minh Đức nhẹ nhàng khởi động xe, nói:

- Tam trưởng lão sẽ không để cho Quân Thiết Anh, còn có thằng ranh Tiêu Dương đó sống thoải mái đâu. Tả Nguyên, cậu phải nhớ kỹ, trong hai ngày này, mọi việc không được xúc động. Hừ, cho dù Sơn Hà Thư Họa có nằm trong tay Quân Thiết Anh, tôi cũng sẽ làm cho nó trở thành khoai lang nóng phỏng tay.

- Quân Thiết Anh, tôi muốn nhìn xem, cô còn có thủ đoạn gì để vực dậy một công ty sắp đóng cửa.

Lúc này, Quân Tả Nguyên cũng không khỏi cười rộ lên, có chút không chờ đợi được:

- Đúng, đúng. Đức thúc, cháu cũng sẽ chờ xem con đàn bà đó bị chê cười như thế nào, để cho cô ta biết, đây không phải là một trò đùa.

Chiếc xe từ từ lái đi.

xkkkx

Trong phòng hội nghị, khoảng chừng ba mươi người đứng dậy, khuôn mặt bất thiện, ánh mắt không phục nhìn Tiêu Dương. Hiển nhiên, một câu nói vừa rồi của hắn đã khơi dậy sự không cam lòng của bọn họ.

Bọn họ hận không thể lập tức chứng minh cho Tiêu Dương biết, rốt cuộc bọn họ có tư cách ở lại Sơn Hà Thư Họa hay không.

Quân Thiết Anh đã nói rất rõ, sẽ chia thành viên của Sơn Hà Thư Họa thành hai nhóm khảo hạch. Một nhóm họa thủ do Tiêu Dương khảo hạch. Nhóm còn lại ở lại phòng hội nghị, do Quân Thiết Anh khảo hạch.

- Đại tiểu thư, nếu không có gì khác, cô hãy cất laptop, tôi dẫn bọn họ lên lầu hai.

Tiêu Dương mỉm cười nói với Quân Thiết Anh. Hắn biết, laptop mà Quân Thiết Anh lấy từ trong túi ra, căn bản chỉ là laptop mà cô dùng để ghi chép khi đi học hàng ngày.

Đây cũng chỉ là thứ Quân Thiết Anh dùng để đánh chiến thuật tâm lý với Quân Minh Đức mà thôi. Cô kết luận Quân Minh Đức không dám mở laptop, chứng minh Quân Minh Đức đã nuốt không ít những khoản tiền của Sơn Hà Thi Họa khi còn đương chức.

Khẽ cười với Tiêu Dương, tâm ý hai người dường như tương thông.

Tiêu Dương lập tức quay người bước ra khỏi phòng hội nghị. Điều khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, hôm nay Tây Môn Lãng giống như đổi thành một người khác, đứng lên theo sát Tiêu Dương đi ra ngoài. Những người còn lại nhìn nhau, sau đó cũng lục tục bước ra, đi lên lầu hai.

Công ty Sơn Hà Thư Họa chiếm diện tích khá lớn. Cả lầu hai có diện tích gần hai trăm mét vuông nhưng bố trí khá đơn giản. Ngoại trừ một gian phòng ngăn cách bên ngoài, chính giữa là một cái bàn họa hình khổng lồ, bên trên đặt đầy văn phòng tứ bảo. Còn chưa bước vào, mùi mực nước đã xông vào mũi.

Tiêu Dương có chút cau mày, bước lên, cầm nghiên mực nhìn thoáng qua, sau đó quay người nói:

- Tây Môn Lãng, mực nước và nghiên ở chỗ này có vẻ kém nhỉ?

Vẫn một mực yên lặng đi đằng sau Tiêu Dương, Tây Môn Lãng bước đến trước mặt, cung kính nói:

- Những thứ này đều được công ty thống nhất mua sắm. Giấy và bút mực trong phòng đều do đích thân tôi chọn lựa. Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua một vòng, sau đó lắc đầu:

- Hảo đao khách, trong tay sẽ có một hảo đao. Ngay cả giấy và bút mực đều là hạng thấp kém, làm sao có thể trông mong có được bức tranh tốt trên thế giới?

Ba mươi danh họa thu đi theo đằng sau Tiêu Dương, nghe xong, không khỏi kinh ngạc. Chất lượng của giấy và bút mực ở Sơn Hà Thư Họa như thế nào, bọn họ biết rất rõ. Hôm nay nghe Tiêu Dương trực tiếp chỉ ra, hiển nhiên là có chút kinh ngạc.

- Không nói nhảm nữa.

Tiêu Dương gõ nhẹ lên bàn:

- Khảo hạch của tôi đối với mọi người rất đơn giản. Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng nửa tiếng, mọi người hãy vẽ một bức tranh mà mình am hiểu nhất. Nhớ kỹ, là am hiểu nhất. Đề tài lớn nhỏ không tính, cứ tùy ý phát huy. Nhất định, toàn lực ứng phó. Sau nửa giờ sẽ quyết định ai đi ai ở.

- Tây Môn Lãng, anh phụ trách giám sát.

Tiêu Dương nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.

- Quá kiêu ngạo. Hắn hiểu được bao nhiêu chứ? Chỉ bằng một bức tranh mà quyết định chúng ta đi hay ở.

- Nhưng bây giờ Tam tiểu thư trao quyền cho hắn, cầm lông con gà mà làm lệnh tiễn.

Tiếng nghị luận không cam lòng vang lên.

Tây Môn Lãng đảo mắt nhìn tất cả mọi người, chậm rãi nói:

- Nửa tiếng đã bắt đầu. Nếu các người không muốn ở lại Sơn Hà Thư Họa, các người có thể tiếp tục ở lại chỗ này để thảo luận.

Dứt lời, Tây Môn Lãng nhìn đồng hồ, sau đó ngồi xuống một cái ghế.

Những người còn lại nhìn nhau, không dám chần chừ, vội vã đứng dậy.

Trong nửa giờ phải hoàn thành một bức tranh, hơn nữa cũng chẳng yêu cầu gì cao đối với bức tranh cả, đương nhiên cũng không phải là việc khó. Tiêu Dương còn chưa trở lại, gần như tất cả mọi người đều đã hoàn thành xong tác phẩm. Đứng trước bức tranh của mình, ánh mắt ai nấy cũng đều hiện lên sự hài lòng.

Hiển nhiên, bọn họ đều cực kỳ hài lòng với tác phẩm mà mình toàn lực ứng phó, càng thêm không chờ đợi được, muốn Tiêu Dương xem qua tác phẩm của mình.

Bọn họ chờ Tiêu Dương lộ ra ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy tác phẩm của bọn họ.

Không khí cực kỳ yên tĩnh.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên. Một thân ảnh thon dài xuất hiện, khuôn mặt anh tuấn đảo qua tất cả mọi người:

- Tất cả đã hoàn thành tác phẩm của mình rồi à?

- Đã hoàn thành.

Một số người lên tiếng. Tiêu Dương bước đến trước một bức tranh của Hạng Kiệt. Lúc này, nhìn ánh mắt Tiêu Dương, trong lòng y có chút bất an. Không chỉ Hạng Kiệt, những người bên cạnh y cũng có cùng ánh mắt. Dù sao, so với những người khác, bọn họ chỉ là người mới bước vào công ty này không lâu.

Tiêu Dương nhìn mọi người chung quanh, nói:

- Điểm tiêu chuẩn tối đa là một trăm. Người đạt đủ tiêu chuẩn sẽ ở lại Sơn Hà Thư Họa. Hơn nữa, tôi cũng đã cùng với đại tiểu thư thương lượng qua, người mà đạt tiêu chuẩn, tiền lương sẽ được tăng lên. Sau khi vượt tiêu chuẩn, cứ tăng thêm 10 điểm, tiền lương sẽ được tăng thêm 20%.

Tiêu Dương nói xong, hai mắt của tất cả mọi người không khỏi tỏa sáng.

Người sống trên đời, rất ít người vì lý tưởng mà phấn đấu, chỉ có vì tiền mà phấn đấu thôi. Tiêu chuẩn cơ bản nhất để kích thích tính tích cực của nhân viên chính là tăng lương. Đây cũng là phương pháp đơn giản nhất mà hữu hiệu nhất. Chỉ là, trong lúc tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng, không ai chú ý đến, khóe miệng Tây Môn Lãng nhếch lên, lắc đầu.

Cách cho điểm của Tiêu Dương, Tây Môn Lãng đã kinh qua. Bức tranh của y có thể được xem là số một số hai ở Sơn Hà Thư Họa, nhưng trong tay Tiêu Dương cũng chỉ được 65 điểm, vừa đủ đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Đó cũng là lý do tại sao vừa rồi Tiêu Dương lại nói "hy vọng lưu lại không chỉ một mình Tây Môn Lãng".

Quân Thiết Anh đã tuyên bố trước mặt mọi người, từ nay về sau Sơn Hà Thư Họa sẽ không có thứ phẩm.

Tiêu Dương hiển nhiên muốn dựa theo tiêu chuẩn của bức tranh để quyết định người đi hay ở. Sơn Hà Thư Họa phải có những bức tranh đạt chất lượng. Vì vậy, họa thủ cũng không thể quá kém được.

- Ngoại trừ Tây Môn Lãng, họa thủ của Sơn Hà Thư Họa tổng cộng có hai mươi chín người.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Tôi rất chờ mong có bao nhiêu người có thể đạt đủ tiêu chuẩn.

Nói xong, Tiêu Dương bước đến bên cạnh một người gần nhất, trong tay câm một cây bút lông, cúi đầu xuống, thuận miệng nói:

- Đây là một bức sơn thủy đồ thường gặp, bút phong cẩn thận, phong cách chỉnh thể xem như tuân theo quy củ.

Tiêu Dương nhìn người đàn ông trung niên:

- Thời gian anh đến Sơn Hà Thư Họa được bao lâu?

- Ba năm.

Người đàn ông trung niên mỉm cười. Ông đã có kinh nghiệm làm họa sĩ hai mươi năm. Nếu ngay cả tư cách ở lại Sơn Hà Thư Họa cũng không có, đây chẳng phải là chuyện cười rụng răng sao?

Tiêu Dương gật đầu, bút lông chấm vào mực nước, trâm tư một chút rồi dời lên phía trên bức tranh.

Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay Tiêu Dương, trong lòng không khỏi chờ mong. Dù sao, điểm nhiều hay ít sẽ quyết định đãi ngộ của ông ta ở Sơn Hà Thư Họa sau này.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ được tập trung sang, âm thầm đoán số điểm mà người đàn ông trung niên đạt được.

Bút đã chấm xuống tờ giấy.

- Cái gì?

Một khắc này, người đàn ông trung niên nhịn không được mà lên tiếng, cảm giác trong đầu như có tia sét đánh qua, cuống quýt nói:

- Tiêu Dương, cậu...

Ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.

Bởi vì Tiêu Dương ghi một số 0. 0 điểm.

Điều này làm cho người đàn ông trung niên khó có thể tiếp nhận được.

- Dưới tiêu chuẩn thì chỉ có 0 điểm.

Tiêu Dương bình tĩnh nói, sau đó bước đến người tiếp theo.

- Tôi không phục.

Sắc mặt người đàn ông trung niên đỏ lên, căm tức nhìn Tiêu Dương:

- Cậu hãy cho tôi một lý do tại sao tôi không đạt?

Tiêu Dương ngừng bước, lạnh nhạt nói:

- Chờ tôi cho điểm hết, tôi sẽ cho các người một lý do để các người phải tâm phục khẩu phục.

Nói xong, Tiêu Dương tiếp tục bước đi, cúi xuống nhìn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

0 điểm.

0 điểm.

0 điểm.

Điều làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm, chính là liên tiếp mười người đều 0 điểm.

Trợn tròn mắt.

Lúc này, mọi người đều cảm thấy, người trước mặt chỉ tìm một lý do để sa thải toàn bộ bọn họ. Chấm điểm chỉ là một hình thức mà thôi.

- Chúng tôi không phục.

- 0 điểm? Lão tử đời này chưa từng bị 0 điểm.

Thanh âm kháng nghị càng lúc càng lớn.

Tiêu Dương cau mày, lên tiếng:

- Tây Môn Lãng, anh hãy mang cho tôi một tờ giấy Tuyên Thành.

Nghe xong, Tây Môn Lãng giật mình, hai mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu rồi quay người bước vào phòng tranh của mình.

- Thôi không cần, dùng giấy này cũng được.

Tiêu Dương nhìn đảo qua tất cả mọi người;

- Vừa rồi tôi đã nói, hảo đao khách, trong tay sẽ có hao đao.

- Nhưng đối với tuyệt đỉnh đao khách, cho dù trong tay có cầm một cọng rơm, cũng có thể hóa thành vũ khí thần kỳ, giết người trong chớp mắt.

Lúc này, một tờ giấy Tuyên Thành được mở ra.

Gió nhẹ thổi qua, tờ giấy phát ra tiếng soàn soạt, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người.

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào tờ giấy.

Một luồng ánh sáng hoa mỹ chợt lóe lên.
Bình Luận (0)
Comment