Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 400: Khảo Hạch Cuối Cùng!

Chương 400: Khảo hạch cuối cùng! Chương 400: Khảo hạch cuối cùng!Chương 400: Khảo hạch cuối cùng!

Đám Quân Minh Đức vốn vô cùng bình tĩnh. Chỉ cần xin nghỉ tập thể, chắc chắn Quân Thiết Anh sẽ không thể đuổi hết bọn họ. Nhưng bây giờ nghe ngữ khí của cô, dường như thật sự có ý định sa thải tất cả bọn họ.

Cô thật sự có can đảm này, có khí phách này sao?

Ánh mắt Quân Minh Đức khẽ lạnh, nhìn Quân Thiết Anh, châm chậm nói:

- Tam tiểu thư, tôi nghĩ, tôi nên giới thiệu một chút, hơn năm mươi người đứng đây đều nắm giữ chức vụ quan trọng của công ty.......

- Không cần.

Quân Thiết Anh lạnh nhạt khoát tay, nói:

- Không muốn ở lại công ty nữa, miễn cưỡng giữ lại cũng vô ích.

Quân Thiết Anh chỉ thẳng ra cửa:

- Những người vừa đứng lên, chúc mừng mọi người, tôi chính thức phê duyệt yêu cầu nghỉ việc của mọi người.

Lời vừa dứt, không ít người trong phòng họp biến sắc.

Xôn xao khó hiểu!

Nhất là một bộ phận những người đứng lên. Ý định của bọn họ chỉ là muốn gây áp lực cho Quân Thiết Anh, chứ không phải thật sự muốn nghỉ việc. Nào ngờ, Quân Thiết Anh lại trực tiếp để bọn họ đi hết.

Trong chớp mắt, những người này lập tức rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhất là Quân Thiết Anh vừa mới nói, người ở lại, sau này lương tăng gấp đôi. Đây chẳng phải phúc lợi rất tốt sao, ai lại muốn bỏ qua chứ?

- Tam tiểu thư.......

Sắc mặt Quân Minh Đức có chút khó coi nhìn Quân Thiết Anh, mơ hồ hiểu rõ, Quân tam tiểu thư trước mặt họ, căn bản muốn tẩy bài triệt để một lần!

Ông ta lại thầm giật dây xin nghỉ việc tập thể, ngược lại đã nằm trong dự đoán của cô ta, nên cô ta cho mọi người cuốn gói ra đi hết!

Khuôn mặt không kìm được trở nên hung dữ, Quân Minh Đức không thể không thừa nhận, mình đã coi thường Quân Thiết Anh rồi!

Luôn không xem cô là đối thủ, cuối cùng lại phải chịu một đòn đau.

- Tôi thừa nhận, mọi người đã nhất thời xúc động.

Quân Minh Đức nói những lời này, là đang bày tỏ mình yếu thế. Sắc mặt vô cùng khó coi, châm chậm nói:

- Hy vọng tam tiểu thư cũng đừng hành động theo cảm tính.

- Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi muốn có một đội ngũ đoàn kết, tập trung tất cả sức mạnh, vực dậy hoàn toàn "Sơn Hà thư họa”. Còn những lực lượng đối nghịch, tôi sẽ loại bỏ không chút do dự.

Gương mặt Quân Thiết Anh lạnh lùng:

- Xin lỗi, không còn đường quay lại đâu.

- Cô là cái thá gì chứ? Lúc này cuối cùng Quân Tả Nguyên đã không kìm được nữa, nổi giận đùng đùng mắng:

- Công ty này do chú Đức tôi cực khổ kinh doanh, không có gia chủ Quân gia ra lệnh, không ai có tư cách sa thải chú ấy!

- Khổ cực kinh doanh?

Quân Thiết Anh cười lạnh, đưa tay lấy một tập hồ sơ trong túi xách, lắc lư trước mặt Quân Minh Đức:

- Đây là sổ sách của "Sơn Hà thư họa" mấy năm nay! Quân Minh Đức, tôi có cần phải tính toán rõ ràng từng khoản với ông không? Có lẽ trong lòng ông hiểu rõ, tôi có thể để ông bình yên rời khỏi công ty, đã là tận tình tận nghĩa rồi!

BịchI

Quân Thiết Anh ném quyển sổ rơi tung tóe trên mặt bàn, một âm thanh lớn chấn thẳng vào trong lòng mọi người, khiến ai nấy giật mình! Quân tam tiểu thư trước mặt, thực sự không dễ chọc!

Lúc này sắc mặt Quân Minh Đức khó coi đến cực điểm.

Hai mắt nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, cả người hơi run lên. Ông ta không ngờ, Quân Thiết Anh không những tiếp quản "Sơn Hà thư họa" mà còn nắm trong tay số liệu kinh doanh của "Sơn Hà thư họa"."Sổ sách” mà Quân Thiết Anh nói, đương nhiên không chỉ đơn giản là sổ sách của "Sơn Hà thư họa" mà rất có khả năng là những món lợi mình lén kiếm được từ công ty ....

Quân Minh Đức hiểu ý tại ngôn ngoại trong câu nói của Quân Thiết Anh. Cô để mình rời khỏi công ty như vậy, không dùng thủ đoạn pháp luật để kiện cáo, là đã nể mặt mình cùng là người Quân gia rồi.

- Hừ! Sổ sách chó má gì!

Lúc này Quân Tả Nguyên lại bước lên, muốn nhặt sổ sách kia lên.

- Đứng lại!

Quân Minh Đức hét to.

Đôi mắt lạnh lẽo, thân sắc trâm thấp.

Nếu những sổ sách này bị vạch trần trước mặt mọi người, vậy thì, cho dù trước kia Quân Thiết Anh cố tình không truy cứu, nhưng e là những người khác sẽ không để mình nghênh ngang rời khỏi "Sơn Hà thư họa” nữa.

Ông ta không dám đánh cuộc tính chân thật của "sổ sách" này!

- Chú Đức.......

Quân Tả Nguyên không cam lòng rời khỏi "Sơn Hà thư họa" như vậy, quay đầu nói.

- Không cần phải nói gì nữa!

Hít sâu một hơi.

- Chúng ta đi.

Quân Minh Đức không cam lòng trầm giọng nói.

- Chú Đức!

Quân Tả Nguyên mở to hai mắt, dường như không thể tin vào tai mình.

Đương nhiên gã không muốn rời đi như vậy.

Không có "Sơn Hà thư họa”, tất cả hào quang của gã cũng mất. Những ngày tháng sung sướng cũng sẽ chẳng còn nữal Đều do người phụ nữ trước mặt làm hại!

Quân Tả Nguyên không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Nếu không có Quân Thiết Anh, cho dù "Sơn Hà thư họa" có đóng cửa, Quân gia chắc chắn cũng sẽ sắp xếp con đường của họ, gã lại tiếp tục làm công tử hào hoa của gã. Bây giờ, họ bị Quân Thiết Anh sa thải, vậy có nghĩa là chẳng còn gì nữal

Quân Minh Đức hừ lạnh một tiếng, không nói nửa lời, trực tiếp phất tay áo xoay người rời khỏi phòng họp.

- Chú Đức!

Quân Tả Nguyên không cam lòng hô một tiếng, cũng không thể không đi ra theo.

Trong phòng họp lúc này, những người còn lại bị Quân Thiết Anh sa thải đều nhìn nhau, không thể không lắc đầu thở dài một tiếng rồi bước ra ngoài.

Đây là lựa chọn của họ, không thể trách ai được.

Ngay lúc này, người rời khỏi "Sơn Hà thư họa" càng mong sớm được thấy nó đóng cửa, như vậy mới chứng minh lựa chọn của họ là chính xác.

Có điều, họ nằm mơ cũng không ngờ, bước đi hôm nay sẽ khiến họ hối hận cả đời!

Sau khi những người này rời đi, phòng họp vốn to càng trở nên rộng rãi hơn. Vốn có một trăm ba mươi người, giờ chỉ còn lại sáu mươi người, hơn một nửa đã bị Quân Thiết Anh đồng loạt sa thải.

Cả phòng họp lạnh ngắt như tờ, tâm mắt mọi người cũng gắt gao nhìn vào bóng dáng màu xanh nhạt, dường như ánh mắt có chút sợ hãi. Quân gia tiểu thư có thủ đoạn vượt xa sự tưởng tượng của họ! Nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không dám đưa ra hàng loạt những hành động như vậy vào lúc này!

"Sơn Hà thư họa" chỉ còn lại một nửa số người.

Tâm mắt Quân Thiết Anh đảo qua những người trong phòng họp, một lát sau, lãnh đạm nói:

- Tôi chỉ giữ lại người thích hợp với đội ngũ của tôi. Hơn nữa, tôi cũng chỉ lưu lại những người có thể thực sự làm việc, có thể sóng vai chiến đấu vì "Sơn Hà thư họa! Không làm được điều này, mời mọi người lập tức rời đi

Toàn trường yên tĩnh, lúc này không có ai đứng lên.

- Tôi tiếp quản Sơn Hà, mục đích cuối cùng, tuyệt đối không chỉ là giúp nó chuyển lỗ thành lời trong một năm, sau khi hoàn thành xong khảo hạch con cháu nòng cốt của gia tộc thì để mặc nó. Mục tiêu của tôi, là giúp Sơn Hà thực sự lớn mạnh, thực sự là một doanh nghiệp hàng đầu của Quân gia!

- Tôi tin, lúc đầu mọi người lựa chọn Sơn Hà, chắc chắn trong lòng mình cũng có hy vọng này! Giờ tôi mong rằng, chúng ta có thể kề vai tác chiến, cùng vực dậy Sơn Hà, xây dựng một vương triều Sơn Hài

Vương triều Sơn Hài

Giọng nói vừa dứt, dường như tất cả mọi người đều sững sời

Bọn họ không thể ngờ, trong cơ thể yếu đuối của Quân Thiết Anh, lại ẩn chứa một "dã tâm' to lớn đến như vậy!

Nên biết, dưới áp lực của con rồng lớn Liên minh thư họa, những công ty thư họa khác muốn tôn tại đã chẳng dễ dàng gì. Quân Thiết Anh lại có dũng khí hô hào bốn chữ "Vương triều Sơn Hà", chẳng phải chứng tỏ, cuối cùng "Sơn Hà thư họa" sẽ cùng Liên minh thư họa chia giang sơn sao?

Khẩu khí quá lớn!

Tuy nhiên, ngoài những người đang thừ người ra, cũng có vài người bị mấy câu nói của Quân Thiết Anh khích lệ, khiến nhiệt huyết dâng trào. Những người này chủ yếu là thanh niên, trong đó bao gồm cả đám Hạng Kiệt ban nãy bán tranh trước cửa "Sơn Hà thư họa". Dĩ nhiên bọn họ cũng mong nhìn thấy công ty mạnh mẽ, chứ không muốn thấy một "Sơn Hà thư họa" dở sống dở chết như trước!

- Tôi mới nói, người ở lại, lương ít nhất tăng gấp đôi.

Quân Thiết Anh lãnh đạm nói:

- Kế tiếp, tôi sẽ tiến hành một khảo nghiệm với mọi người, người vượt qua cuộc khảo nghiệm, mới có thể ở lại "Sơn Hà thư họa”. Nếu không, đành phải xin lỗi.

Tất cả mọi người trong phòng họp nín thở, đợi Quân Thiết Anh nói tiếp.

- Muốn vực dậy tình hình kinh doanh của Sơn Hà thư họa, tranh của chúng ta là căn bản nhất và cũng quan trọng nhất.

Ánh mắt Quân Thiết Anh thoáng nhìn Tiêu Dương đứng cạnh, khuôn mặt vốn lạnh như băng liền mỉm cười, châm chậm nói:

- Tôi xin giới thiệu với mọi người, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Dương sẽ là cố vấn đăc biệt của "Sơn Hà thư họa" chúng ta! Tất cả những họa sĩ của "Sơn Hà thư họa" đều thuộc quyền quản lý của Tiêu Dương. Anh ấy có quyền quyết định chuyện đi hay ở của mọi người.

Vù! Vùi Vùi

Ánh mắt của mọi người không kìm được đều nhìn về phía Tiêu Dương, đặc biệt là các họa sĩ của "Sơn Hà thư họa”. Lúc này ánh mắt không ít người nhíu lại. Họ không thể nhận ra, người thanh niên trước mắt có tư cách gì mà được toàn quyền quyết định họ đi hay ở.

Lúc này, khuôn mặt Tiêu Dương không chút biến đổi, mỉm cười chắp tay nói:

- Tôi hy vọng, người ở lại, không chỉ mình Tây Môn Lãng!

Lời vừa dứt, sắc mặt của các họa sĩ ở đây không khỏi co giật, tâm mắt đều mang theo chút bất thiện nhìn Tiêu Dương. Tuy kỹ thuật vẽ tranh của mình chưa chắc bằng Tây Môn Lãng, nhưng tuyệt đối không kém nhiều lắm, chứ đừng nói là không đủ tư cách để ở lại "Sơn Hà thư họa”.

Khuôn mặt Tiêu Dương mang theo nụ cười, ngữ khí nói chuyện đánh thẳng vào tim mọi người! Trong lòng mỗi họa sĩ đều có niềm kiêu ngạo riêng của mình.

Quân Thiết Anh cảm nhận không khí thay đổi trong phòng họp, đôi mắt lóe lên, cũng không để ý. Cô tin, Tiêu Dương có năng lực giải quyết những chuyện này, phẩy tay nói:

- Chuyện này không thể trậm trễ, tất cả các họa sĩ đi theo Tiêu Dương, tiến hành khảo hạch cuối cùng đi!

kkk+x* .......

Lúc này, người dân vây quanh cửa Sơn Hà thư họa đã tản đi không ít, nhưng vẫn có không ít người vừa vặn đi ngang qua ghé xem đống lửa kia, miệng người này truyền sang người kia, tiếng bàn luận vang lên không dứt.

Cảnh cửa kính đột nhiên đẩy ra, hơn mười bóng người lần lượt đi ra, sắc mặt khó coi, không để ý đến ai, trực tiếp đẩy mấy người kia ra rồi vội vàng biến mất.

- Chú Đức, chúng ta thực sự trơ mắt nhìn con bé kia thuận lợi tiếp quản "Sơn Hà thư họa" như vậy sao?

Trong một chiếc Mercedes-Benz sang trọng, Quân Tả Nguyên không cam lòng mở miệng nói.

- Dĩ nhiên là không!

Quân Minh Đức ngôi ở vị trí ghế lái, nhìn "Sơn Hà thư họa” qua cửa sổ xe, khuôn mặt lóe lên nụ cười lạnh: - Chú sẽ để Quân Thiết Anh hối hận cả đời vì quyết định ngày hôm nay! †r
Bình Luận (0)
Comment