Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 399: Xin Nghỉ Việc Tập Thể!

Chương 399: Xin nghỉ việc tập thể! Chương 399: Xin nghỉ việc tập thể!Chương 399: Xin nghỉ việc tập thể!

- Xong rồi!

Trong lòng Quân Minh Đức thầm thấp thỏm không yên, đồng thời hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn ra cửa, muốn cản cũng không kịp nữa rồi.

Đám người né ra, ngay chỗ cửa, một thanh niên mặc toàn hàng hiệu bước đến, trong miệng ngậm điếu xì gà đang cháy, ánh mắt ngạo mạn, tâm mắt nhìn về phía Quân Thiết Anh,

- Cô...

Lời vừa định nói bèn dừng lại, ánh mắt tên thanh niên sáng bừng, nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, điếu xì gà trong miệng rơi xuống đất, đứng ngây ra một lúc.

Vốn định dùng ngữ khí vấn binh khởi tội, nhưng khi tiếp xúc với dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ của Quân Thiết Anh, gã ta liền sửng sốt đứng từ ra, đôi mắt dần nóng bỏng hơn.......

Một lúc sau, mới hơi hoàn hồn lại, gã thanh niên bắt đầu chỉnh đốn lại bộ đồ hàng hiệu trên người, đồng thời ưu nhã đưa tay vê phía Quân Thiết Anh,

- Tiểu thư xinh đẹp, tôi là Quân Tả Nguyên, là Trưởng phòng nhân sự của công ty "Thư họa Sơn Hà”.

Lời vừa dứt, Quân Tả Nguyên không hề chú ý đến sắc mặt của Quân Minh Đức thỉnh thoảng không ngừng lén nháy mắt với mình đang biến đổi.

Lúc này, sắc mặt Quân Thiết Anh lạnh nhạt nhìn Quân Tả Nguyên, nói:

- Anh chính là Quân Tả Nguyên?

- Cô từng nghe đến tên tôi rồi?

Ánh mắt Quân Tả Nguyên ánh lên tia vui vẻ, trong lòng không khỏi đắc ý thêm vài phần. Xem ra cái danh Trưởng phòng nhân sự của mình cũng không nhỏ. Cũng đúng, người đẹp trước mặt lạ mặt như vậy, chắc là vừa đến phỏng vấn. Cho đến giờ, Quân Tả Nguyên vẫn chưa ý thức được, giờ lúc này trong phòng họp, chỉ có mình Quân Thiết Anh đứng phía trước, những người khác, đều ngồi bên dưới.

- Đương nhiên,

Quân Thiết Anh bình tĩnh nói,

- Không phải là anh nghỉ bệnh?

Quân Tả Nguyên sửng sốt.

- Đúng rồi, Tả Nguyên, bệnh của cháu khỏe rồi à?

Lúc này Quân Minh Đức cũng đứng lên, vội vàng lên tiếng.

- Bệnh?

Quân Tả Nguyên sửng ra một chút, lại giêu cợt nói,

- Chú Đức, chẳng phải ở "Thư họa Sơn Hà" này cháu nghỉ làm không cần phải xin phép sao?

Đây là địa bàn của nhà mình mài Những người bị Quân Thiết Anh đuổi việc đầu tiên này thực ra cũng chỉ là những kẻ ăn không ngồi rồi xung quanh đây, được Quân Tả Nguyên dẫn đến lăn lộn qua ngày lấy tiền lương, bình thường đều học theo Quân Tả Nguyên làm việc.

Là nhị thế tổ nhàn rỗi điển hình. Tuy nhiên, nói chính xác, ngay cả tư cách để làm nhị thế tổ Quân Tả Nguyên cũng chẳng có! Bởi vì phía sau gã không có Quân gia giàu có, có điều sau lưng có chú là Quân Minh Đức chống lưng. Quân Minh Đức dù họ Quân, nhưng còn cách những thành viên nòng cốt của Quân gia cả mười vạn tám ngàn dặm. Huống hồ, Quân Minh Đức giờ đã không còn là tổng giám đốc "Thư họa Sơn Hà”.

Thần sắc Quân Thiết Anh hơi trầm xuống,

- Nói vậy, anh căn bản không bệnh, mà chỉ vô cớ đến muộn, hơn nữa... ...

Quân Thiết Anh liếc mắt nhìn,

- Còn không mặc đồng phục?

Quân Tả Nguyên cười ha hả, khinh thường liếc nhìn những người mặc đồng phục,

- Quần áo thô thiển như vậy, xứng mặc lên người bổn công tử sao?

Trong lòng Quân Tả Nguyên cho rằng, mình càng thể hiện sự lợi hại của mình, mỹ nhân trước mặt dĩ nhiên sẽ càng sùng bái mình.

- Tả Nguyên!

Thấy Quân Tả Nguyên càng nói càng quá đáng, không kiêng nể gì, rốt cuộc Quân Minh Đức không kìm được nữa, quát nhẹ một tiếng, trâm giọng nói với Quân Thiết Anh,

- Tam tiểu thư, Tả Nguyên nói chuyện không suy nghĩ, mong cô đừng trách.

- Tam tiểu thư?

Quân Tả Nguyên sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn Quân Thiết Anh, nói,

- Ai là tam tiểu thư?

Lúc này, khuôn mặt Quân Minh Đức không khỏi cau có. Mặc dù bình thường đứa cháu này của ông là một công tử quần là áo lụa, trừ vui chơi nhàn rỗi chẳng có bản lĩnh gì, nhưng ông không thể nào ngờ, ngay cả tin tức quan trọng Quân tam tiểu thư sẽ đến tiếp quản "Thư họa Sơn Hà" mà cũng không biết.

- Điều này anh không cần biết quá nhiều.

Quân Thiết Anh lãnh đạm nói,

- Quân Tả Nguyên đúng không, giờ tôi tuyên bố, anh cũng như bọn họ, có thể cuốn gói rồi đấy.

Quân Thiết Anh một tay chỉ về phía mười mấy người đang muốn lưu lại ở cửa.

- Cái gì?

Quân Tả Nguyên mở to hai mắt, dường như khó tin nhìn Quân Thiết Anh, nửa ngày sau, giễu cợt cười,

- Cô muốn tôi rời đi? Cô biết tôi là ai không! Ở "Thư họa Sơn Hà" này, không ai có quyền sa thải tôi cải

- Đủ rồi!

Quân Minh Đức hét lớn, phẫn nộ trừng nhìn Quân Tả Nguyên,

- Câm cái miệng của mày lại!

Lúc này, Quân Tả Nguyên liên câm như hến, không dám lên tiếng nữa.

- Tam tiểu thư,

Quân Minh Đức hít sâu một hơi, nói,

- Tả Nguyên trẻ tuổi nông nổi, không hiểu chuyện, mong tam tiểu thư cho nó một cơ hội.......

Dù nói thế nào thì vài giây trước Quân Minh Đức cũng là giám đốc của "Thư họa Sơn Hà”, có thể đích thân hạ mình cầu tình Quân Thiết Anh, trong mắt mọi người, đã là nể mặt Quân Thiết Anh rồi. Nhưng hôm nay Quân Thiết Anh đã quyết tâm để cho họ thấy một hình tượng không xử lý mọi việc theo lẽ thường, là một người có thủ đoạn cực kỳ quyết đoán, đã hạ lệnh, tuyệt đối không thu về. Giọng nói lạnh nhạt vang lên,

- Quân tử phạm tội như thứ dân, huống hồ, anh ta không xứng với hai chữ quân tử.

- Cô... cô dựa vào cái gì mà sa thải tôi?

Quân Tả Nguyên không kìm được nhăn mặt, giận dữ nói.

Đôi mắt Quân Thiết Anh liếc qua,

- Dựa vào, tôi là Quân Thiết AnhI

Lúc này, sắc mặt Quân Minh Đức rất trầm, dựa vào thân phận Quân Thiết Anh, muốn sa thải Quân Tả Nguyên, đương nhiên dễ như trở bàn tay. Có điều Quân Thiết Anh ban nãy vừa mới khai đao đốt tranh đuổi người, dĩ nhiên cũng không thể không nể mặt nguyên tổng giám đốc vừa mới xuống đài này chứ!

- Tam tiểu thư.

Đôi mắt Quân Minh Đức sáng lên, ngữ khí trâm thấp nói,

- Nếu như cô sa thải Quân Tả Nguyên... như vậy, hãy sa thải cả tôi luôn đi!

Lời vừa dứt, trong phòng họp bắt đầu xôn xao.

Bảo Quân Thiết Anh sa thải Quân Minh Đức?

Hơn nữa, Quân Minh Đức cũng là nguyên lão của "Thư họa Sơn Hà”, tới giờ vẫn là Tổng giám đốc!Đối với "Thư họa Sơn Hà" không có công lao cũng có khổ lao. Quân Thiết Anh có giỏi đi chăng nữa, cũng không thể vừa đến đã đuổi thẳng Quân Minh Đức đi!

Cô cũng không có cái gan này!

Huống hồ, mọi chuyện không chỉ như vậy.

Lời của Quân Minh Đức vừa dứt, trong phòng họp có vài người nhìn nhau, gật đầu nhẹ, đồng thời đứng dậy, đi lên trước, châm chậm nói,

- Tam tiểu thư, nếu muốn sa thải giám đốc Quân, vậy hãy sa thải chúng tôi luôn đi!

- Không sai, cả tôi nữa.

- Cả tôi nữal

Trong lúc nhất thời, hơn một trăm người trong phòng họp gần như có hơn một nửa đứng dậy, nói một câu giống nhau với Quân Thiết Anh, ý tứ rất rõ ràng, nếu muốn đuổi chú cháu Quân Minh Đức, chúng tôi cũng không làm nữal

Đây là uy hiếp công khail

Công ty thư họa lớn như vậy, nếu như cả người cũng không đủ, như vậy thật sự trở thành cái vỏ rỗng rồi, không có người thì kinh doanh như thế nào đây?

Bất kỳ một công ty nào, cũng không thể một lúc trực tiếp sa thải gân như toàn bộ nhân viên! Đặc biệt là, đám người đứng dậy, gần như đều là những nhân vật nòng cốt của công ty Thư họal

Những người này đều do một tay Quân Minh Đức bồi dưỡng ở "Thư họa Sơn Hà”! Quân Minh Đức không lo lắng lắm việc Quân Thiết Anh đến tiếp quản "Thư họa Sơn Hà" vì đã có nhóm người này. Tuy công ty sáng nằm trong tay Quân Thiết Anh, nhưng trong tối vẫn chịu khống chế của mình như trước.

Trừ những người đứng lên, một nửa còn lại lúc này có vài người thân sắc có chút do dự, còn vài người nhăn mặt, bao gồm cả đám thanh niên Hạng Kiệt, cũng không kìm được nhíu mày nhìn thế cục trong phòng họp, dĩ nhiên là rất giống tình hình bức cung.

Nếu như hôm nay Quân Thiết Anh không thỏa hiệp, e rằng khó mà thu dọn được cục diện. Cô thật sự có dũng khí một lúc sa thải toàn bộ những người này không?

Nhưng nếu thỏa hiệp, tất cả mọi người đều nhận ra, ở "Thư họa Sơn Hà", người thật sự có tiếng nói, e là Quân Minh Đức chứ không phải Quân Thiết Anh!

Đôi mắt Quân Thiết Anh vẫn không có chút gợn sóng, từ từ nhìn mọi người trong phòng họp!

Trâm tư trong chốc lát.

Châm chậm ngẩng đầu lên, lúc này, cả phòng họp đều nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, đợi quyết định của cô......

Cộp! Cộp! Cộp!

Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, bước về phía phòng họp.

- Chúng tôi không đến muộn chứ.

Một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng họp, khuôn mặt mỉm cười, là Tiêu Dương đi mời Tây Môn Lãng quay lại.

Ánh mắt mọi người bất giác nhìn sang, tròng mắt dường như không kìm được hơi lồi ra, không dám tin vào mắt mình, bên cạnh Tiêu Dương là một người tóc dài đến vai, râu đã mấy ngày không cạo, nhìn mặt đoán tuổi, có lẽ chừng hai sáu hai bảy tuổi.

Điều khiến mọi người líu lưỡi là, lúc này một tay Tiêu Dương khoác lên vai Tây Môn Lãng.

- Tôi không hoa mắt chứ?

- Tây Môn Lãng là kẻ kiêu ngạo như vậy, lại bị người ta kéo đến họp, hơn nữa... còn khoác vai anh ta nữa?

- Không phải anh ta bị ép đi đấy chứ? Không đúng, nhìn ánh mắt Tây Môn Lãng... hình như... là thụ sủng nhược kinh?

Tiếng bàn luận xôn xao.

Tây Môn Lãng như không nghe thấy những lời bình luận đó, đi thẳng xuống vị trí hàng đầu.

- Đại tiểu thư.

Lúc này Tiêu Dương lên tiếng nói,

- Tôi đã nói chuyện với Tây Môn Lãng rồi, từ hôm nay, Tây Môn Lãng sẽ toàn lực trợ giúp "Thư họa Sơn Hà" chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Trong tay Tây Môn Lãng có năm trăm bức tranh tinh tế, anh ấy sẽ cống hiến tất cả cho "Thư họa Sơn Hà”.

Lời vừa dứt, toàn phòng họp đều xôn xao cả lên.

Tranh của Tây Môn Lãng được công nhận là đẹp nhất "Thư họa Sơn Hà”! Nhưng mà, mỗi tháng anh ta chỉ đưa ra một bức, hơn nữa đều bán được giá rất cao! Không ngờ, anh ta lại giấu riêng hơn năm trăm bức, khi Quân Thiết Anh nhậm chức, lại cung cấp hết toàn bộ.

Điều này đối với những người hiểu tính cách Tây Môn Lãng mà nói, là một chuyện vô cùng khó tin.

Đôi mắt Quân Thiết Anh dừng trên người Tiêu Dương.

Người khác không biết, nhưng cô thì hiểu rất rõ, Tây Môn Lãng có thể thay đổi như vậy, tuyệt đối là vì Tiêu Dương! Từ ánh mắt Tây Môn Lãng nhìn Tiêu Dương, càng có thể đoán được, nhân vật kiêu ngạo của "Thư họa Sơn Hà” Tây Môn Lãng này trong một thời gian ngắn đã bị Tiêu Dương cảm phục rồi.

- Đại tiểu thư, tiếp tục cuộc họp của mọi người đi.

Tiêu Dương cười khẽ, gật đầu với Quân Thiết Anh.

Đôi mắt Quân Thiết Anh sáng lên, thần sắc bình tĩnh nhìn đám Quân Minh Đức, chỉ một lát sau, chầm chậm lên tiếng,

- Mọi người... đều muốn rời đi sao?

Lời vừa dứt, ngay cả Quân Minh Đức, không ít người đồng thời biến sắc!

Tiềm thức dường như chấn động mạnh, như có một dự cảm không hay!
Bình Luận (0)
Comment