Chương 398: Ai dám sa thải anh em của tôi?
Chương 398: Ai dám sa thải anh em của tôi?Chương 398: Ai dám sa thải anh em của tôi?
Ngọn lửa lớn bốc cháy, mùi xăng lan tràn lượn lờ trong không khí, bóng dáng màu xanh nhạt kia vẫn bình tĩnh đứng thẳng, đôi mắt vô cùng kiên định.
Từ nay về sau "Sơn Hà" sẽ không có hàng thứ phẩm!
Cô nói được, chắc chắn sẽ làm được.
Nếu chỉ dựa vào bán những loại tranh thứ phẩm này, căn bản không thể xoay chuyển được cục diện sắp đóng của "Thư họa Sơn Hà”.
Tất cả mọi người đều không ngờ, Quân Thiết Anh lại mạnh mẽ như vậy, đốt tranh trước mặt mọi người!
Một lần đem toàn bộ tranh tôn kho của "Thư họa Sơn Hà' ra đốt sạch sẽ.
Đập nồi dìm thuyền!
Lúc này, xung quanh người vây xem càng lúc càng đông. Bọn họ chỉ trỏ đống lửa, mắt nhìn Quân tam tiểu thư trước "Thư họa Sơn Hà", thần sắc khác nhau.
Còn đông đảo nhân viên "Thư họa Sơn Hà" sau lưng Quân Thiết Anh cũng nhìn thấy cảnh này, đều trợn tròn mắt, thừ người bất động... ...
Ngọn lửa bốc lên, Quân Thiết Anh lẳng lặng đứng nhìn đống tranh bị nuốt gọn, tầm mắt mới đảo mắt nhìn mọi người, lãnh đạm nói,
- Bắt đầu từ hôm nay,'Thư họa Sơn Hà" đóng cửa vẽ tranh, không có tác phẩm đẹp, cửa này không mởi
Lời vừa dứt, Quân Thiết Anh dứt khoát xoay người nói với nhân viên "Thư họa Sơn Hài,
- Thông báo với mọi người, bỏ hết công việc đang làm lại, lập tức đến họp!
- Tam tiểu thư.......
Lúc này, Quân Minh Đức định nói lại thôi, Quân Thiết Anh lạnh nhạt nói,
- Đi thông báo trước đãi
Quân Minh Đức nhìn đám nhân viên, trong mắt âm thầm lóe lên tia sáng, xoay người đẩy cửa kính bước vào trong, những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo vào trong.
Một ngày nào đó Quân tam tiểu thư sẽ đến tiếp nhận "Thư họa Sơn Hà", mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ai có thể ngờ, chuyện đầu tiên Quân tam tiểu thư làm, đó là đốt hết tranh tôn kho của "Thư họa Sơn Hà” trước mặt toàn bộ mọi người.
Tiếng bàn luận xung quanh vang lên.
Tiêu Dương cất bước đi đến bên cạnh Quân Thiết Anh, nhẹ nhàng giơ ngón tay cái, mỉm cười, đồng thời cổ vũ,
- Đại tiểu thư, cứ thoải mái hành động đi.
Tiêu Dương tin, Quân Thiết Anh đủ năng lực để xử trí những việc này.
Ngọn lửa lớn phía sau vẫn bốc cháy, Tiêu Dương đẩy cửa kính, hai người sóng vai đi vào tòa nhà "Thư họa Sơn Hà'!
Tòa lầu trên khu phố cổ đều thiên vê phong cách cổ điển, tòa lầu không cao, dường như đều ba bốn tầng. "Thư họa Sơn Hà" là một lầu các mái cong ba tầng, ban công bên trái lâu một là một phòng họp loại lớn, lúc này đã rất nhiều người lục đục đi về phía phòng họp, đương nhiên, ánh mắt không ngừng liếc vê phía Quân Thiết Anh cũng đang đồng thời đi vê phía này.
Dường như ngọn lửa lớn cháy trước cửa khiến mọi người cảm thấy lờ mờ mang theo mùi thuốc súng, cảm giác vị Quân tam tiểu thư mới nhậm chức này không phải một cô gái yếu đuối như mình tưởng tượng, bước chân mọi người nhanh hơn, bước vào trong phòng họp.
Quân Thiết Anh bước từng bước, đi thẳng đến vị trí chủ tọa. Lúc này, Quân Minh Đức đứng một bên, nhẹ nhàng khoát tay với những người bên dưới, cả phòng họp nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh có chút kinh ngạc liếc nhìn Quân Minh Đức. Xem ra, uy vọng của ông ta trong công ty không hề nhỏ.
- Các trưởng phòng điểm danh nhân số mỗi phòng đi.
Quân Minh Đức vừa nói xong, khoảng chừng ba phút sau, nhân số đã điểm danh xong.
- Tam tiểu thư,
Quân Minh Đức quay sang cười hiền nói,
- Hiện tại "Thư họa Sơn Hà" có tổng cộng một trăm ba mươi mốt người, giờ một trăm hai mươi chín người có mặt.
- Còn hai người kia đâu?
Lông mày Quân Thiết Anh khẽ nhướn lên.
Quân Minh Đức chân chừ một lúc, cau mày nói,
- Tây Môn Lãng kia lại vắng họp.
Lúc này, trong phòng họp lại vang lên tiếng xì xâm.
- Tây Môn Lãng đúng là một quái thai. Vào "Thư họa Sơn Hà" lâu như vậy rồi, trước giờ chưa dự họp lần nào! Ngày nào cũng ở trong phòng vẽ của mình vẽ tranh! Nếu đây không phải là người của lão Kiều trước khi về hưu giới thiệu đến, chắc sớm đã bị đuổi việc rồi!
- Thực ra, còn có một nguyên nhân là vì mỗi tháng anh ta chẳng cần lương, chỉ cần cung cấp ăn uống, mỗi một tháng đều giao một bức tranh ra bán.
- Người này cũng đúng là kiêu ngạo, chưa từng nể mặt ai, cả ngày cứ đóng cửa ở trong phòng tranh, mỗi tháng cũng chỉ chịu giao một bức tranh.
- Nhưng mà trình độ tác phẩm của anh ta thực sự rất cao! Trong "Thư họa Sơn Hà" này chẳng ai bì được với anh ta cải
kk*+* .......
Người tên "Tây Môn Lãng" kia là một nhân vật tiêu điểm ở công ty "Thư họa Sơn Hà”, lúc Quân Minh Đức nhắc đến anh ta, trong phòng họp vang lên không ít lời bàn luận.
- Tam tiểu thư, để tôi cho người đi thông báo với anh ta lần nữa.
- Để tôi đi.
Quân Minh Đức vừa dứt lời, lúc này Tiêu Dương đứng ở cửa đã lãnh đạm lên tiếng, nhướn mắt nhìn Quân Minh Đức,
- Phòng tranh của vị Tây Môn Lãng kia ở đâu?
Đồng thời, ánh mắt Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, khế mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Từ những lời bàn luận của mọi người, trong lòng Tiêu Dương ngầm đoán ra. Có một loại họa sĩ có sự kiêu ngạo đặc biệt mới có được những bức tranh không tâm thường, nhãn giới rất cao, có ngạo khí của những văn nhân cổ đại. Tây Môn Lãng, có lẽ chính là loại người này!
Tiêu Dương theo Quân Thiết Anh đến tiếp quản "Thư họa Sơn Hà”, đương nhiên là để giúp Quân Thiết Anh giải quyết mấy "mũi nhọn" này!
Huống hồ, người như Tây Môn Lãng nếu có thể nắm chắc trong tay, chắc chắn sẽ thành một trợ lực lớn cho công ty.
Cho nên, vừa nghe những tin tức liên quan đến Tây Môn Lãng, Tiêu Dương liên nảy ra suy nghĩ chủ động đi mời anh ta.
Sau khi Tiêu Dương rời đi, ánh mắt Quân Thiết Anh lại dừng trên người Quân Minh Đức,
- Còn một người nữa?
Ánh mắt Quân Minh Đức lóe lên một tia mất tự nhiên, rất nhanh liền thu liễm lại, mỉm cười nói,
- Còn một người nữa là cháu tôi, Quân Tả Nguyên, nó... hôm nay xin nghỉ ốm.
Sắc mặt Quân Thiết Anh vẫn không biến sắc lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi trong phòng họp, hầu hết đều mặc đồng phục thống nhất của công ty Thư họa. Dù sao, công ty lớn thế này, ngay cả đồng phục cũng không có thì đúng là quá buồn cười.
Tuy nhiên, ánh mắt lướt qua, có khoảng mười người lại mặc trang phục tùy tiện.
Sau khi Quân Minh Đức xuống ngồi ở hàng đầu, giọng Quân Thiết Anh xuyên qua micro vang vọng khắp căn phòng.
Giọng nói lạnh nhạt,
- Hơn mười người không mặc đồng phục công ty, xin mời đứng dậy nói rõ nguyên nhân của mọi người.
Lời vừa dứt, mọi người đều sững sời
Quân tam tiểu thư này, rốt cuộc định làm gì?
Ai mà không biết, trong hơn một trăm nhân viên của "Thư họa Sơn Hà", có không ít người là cơ sở ngầm một vài kẻ có dụng tâm ở Quân gia ngầm cắm vào. Dĩ nhiên là họ muốn nắm được những hành động của Quân Thiết Anh sau khi tiếp quản "Thư họa Sơn Hà" rồi.
Nhưng không ngờ, Quân tam tiểu thư, ngay cả giới thiệu đơn giản cũng không, ngữ khí tư thái như muốn... bới lông tìm vết lập uy?
Không ít người âm thầm lắc đầu.
Thời gian mới lên nhậm chức, tuy cần lập uy, nhưng Quân tam tiểu thư này lại muốn trực tiếp bới lông tìm vết từ những việc nhỏ. Đặc biệt trong lúc "Thư họa Sơn Hà" đang mưa gió lắc lư như thế này, điều cần thiết là phải ổn định quân tâm chứ.
Thần sắc mười người có chút bất mãn, thuận miệng bịa ra vài lý do.
Đôi mắt Quân Thiết Anh đảo qua mười mấy người, một lát sau, lạnh nhạt nói,
- Tất cả mọi người đứng dậy, mời mọi người ra ngoài, đến phòng Tài vụ kết toán lương tháng này đi.
Ý tại ngôn ngoại, những người này bị sa thải hết sao?
Trong phòng họp không khỏi xôn xao một trận!
Vì không mặc đồng phục, một lúc đuổi toàn bộ sao?
Đôi mắt mười mấy người lộ vẻ khó tin nhìn Quân Thiết Anh....... - Cái này.......
Lúc này, Quân Minh Đức châm chậm lên tiếng,
- Tam tiểu thư, cho họ thêm một cơ hội đi.
- Đúng vậy, thế này không phải ỷ thế hiếp người à?
- Vừa đến đã hạ uy với chúng tôi à?
- Một đại tiểu thư được cưng chiều từ bé thôi mà... ...
Tiếng bàn luận nho nhỏ tuy không truyền đến bên tai Quân Thiết Anh, tuy nhiên, từ biểu hiện của mọi người, Quân Thiết Anh đã nhận ra có điều gì đó. Đương nhiên, vẫn có một số người ánh mắt sáng lên, trên mặt ngầm lộ ra sự vui mừng. Đặc biệt là đám thanh niên Hạng Kiệt lúc nấy đứng ngoài quầy hàng. Họ đều hận mấy thứ sâu mọt của công ty này đến tận xương tủy, có điêu dường như mấy người đó có quan hệ với Quân Tả Nguyên cháu của giám đốc Quân Minh Đức, cho nên mới dám hoành hành ở công ty, trên cơ bản chẳng thèm coi nội quy công ty ra gì.
Sắc mặt Quân Thiết Anh không thay đổi, nhẹ khoát tay,
- Ra ngoài.
Ngữ khí dứt khoát.
- Sao lại muốn sa thải chúng tôi?
- Chúng tôi không phục!
- Đúng vậy!
Lúc này tầm mắt Quân Minh Đức nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, đôi mắt khẽ híp lại.......
- Cái tôi muốn là một đội ngũ đoàn kết, và các người dĩ nhiên là... không xứng.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của "thư đồng" Tiêu Dương, ngữ khí của Quân Thiết Anh cũng trở nên sắc bén:
- Tập tức cuốn gói rời đi đi!
- Hừi Đi thì đi! Có gì ghê gớm chứ?
- Một công ty rỗng không, ông đây không thèm!
Mười mấy người mang theo ngữ khí khinh thường bước ra ngoài.
Quân Thiết Anh không thèm nhìn những người này thêm, mà đảo mắt nhìn xuống những người trong phòng họp, giọng nói lạnh nhạt,
- Mọi người không cần đoán lung tung, giờ tôi nói rõ với mọi người!
- Chuyện đầu tiên khi tôi tiếp quản "Thư họa Sơn Hà" hôm nay, là tiến hành đại thanh tẩy!
Ngữ khí mạnh mẽ vang lên.
Mọi người trong phòng họp khẽ chấn động, đều bất giác nhìn nhau.......
Là ai đồn Quân tam tiểu thư của Quân gia không có thủ đoạn? Là ai đồn Quân tam tiểu thư của Quân gia chỉ là một sinh viên yếu đuối, căn bản không có năng lực quản lý công ty? Hôm nay Quân Thiết Anh triển khai khí thế đập nồi dìm thuyền, khiến không ít người ở đây ngạc nhiên, trong lòng cũng có chút bất an mơ hô.
Quân Thiết Anh ra bài hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của vài "kẻ nào đó”.
Cô vừa đến không hề trấn an quân tâm, mà lại làm cho thế cục càng loạn hơn! - Người trong phạm vi "thanh tẩy" tôi chỉ có thể nói, xin lỗi, mọi người không thích hợp ở trong đội ngũ của Quân Thiết Anh tôi!
Giọng Quân Thiết Anh lạnh nhạt vang lên,
- Đương nhiên, người ở lại, tôi đảm bảo, tiền lương của mọi người, ít nhất tăng gấp đôi!
Tăng gấp đôi!
Mắt mọi người không kìm được sáng bừng lên!
Đây là một phúc lợi không hề nhỏ! Tăng lương, hơn nữa ít nhất tăng gấp đôi!
Lúc này, mười mấy người vốn ôm ánh mắt khinh thường nghe vậy cũng không kìm được dừng bước, quay đầu lại nhìn Quân Thiết Anh, trong đó có người nói,
- Vì không mặc đồng phục sa thải chúng tôi, chúng tôi không phục!
- Đúng, đúng, không phải chỉ mặc đồng phục thôi sao? Trong điều lệ của công ty không phải có mục không mặc đồng phục chỉ bị trừ lương thôi mà? Cùng lắm chúng tôi nộp phạt là được.
xxx ....
Mười mấy người đứng ở cửa phòng họp, đôi mắt Quân Thiết Anh khẽ liếc qua.
Lúc này, bên ngoài một giọng nói cuồng ngạo vang lên.......
- Đúng là buồn cười, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ai dám sa thải anh em của tôi?
Lời vừa dứt, sắc mặt Quân Minh Đức ngồi ở hàng ghế đầu tiên lập tức hơi đổi!