Chương 397: Từ nay về sau Sơn Hà không có hàng thứ phẩm!
Chương 397: Từ nay về sau Sơn Hà không có hàng thứ phẩm!Chương 397: Từ nay về sau Sơn Hà không có hàng thứ phẩm!
- Tiểu thư... cô...
Chàng thanh niên nọ không khỏi biến sắc, hai mắt mở to nhìn Quân Thiết Anh, tay không kịp đưa ra, bức họa đã bị Quân Thiết Anh xé thành tám mảnh, hơn nữa còn tiện tay quăng đi, bay tung tóe.
Lúc này, không ít người nhìn thấy cảnh này, đều hơi giật mình nhìn về phía Quân Thiết Anh, nhỏ giọng chỉ trỏ. Cho dù tác phẩm của Thư họa Sơn Hà bình thường, nhưng cũng không đến mức bị người ta xé nát giữa phố vậy chứt
Đối với một họa sĩ, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất.
- Tôi mua bức họa này!
Quân Thiết Anh châm chậm nói.
Người thanh niên kia vừa định nổi giận, lúc này cũng bất giác kiềm chế lại, gương mặt có chút khó coi nhìn Quân Thiết Anh, trong tiềm thức cậu cảm nhận được, cô gái này đến để gây khó dễ!
Bức họa này cô ta đã mua, cô ta xử trí thế nào không ai có thể ngăn cản, nhưng tuyệt đối chẳng có ai lại đi xé bức họa vừa mới mua ngay trước cửa hàng như vậy.
Lúc này Quân Thiết Anh lại tiện tay cầm một bức họa khác mở ra,
- Thần quang cao nguyên đồ?
Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương, dĩ nhiên cô tin tưởng vào phán đoán của Tiêu Dương vô điều kiện.
- Tệt
Tiêu Dương vẫn không lạnh không nhạt nói một chữ, gân như những bức tranh này, căn bản không thể gợi cho hắn chút hứng thú gì.
Xung quanh tiếng bàn luận xôn xao lại vang lên!
Vì lúc Tiêu Dương dứt lời, Quân Thiết Anh lại bất ngờ xé nát bức tranh trong tay!
- Bức tranh này, tôi mual
Giọng nói của Quân Thiết Anh lại lãnh đạm vang lên, tiếng hét chói tai của mười mấy thanh niên trước sạp hàng vang lên bên tai, sắc mặt đồng thời trở nên khó coi, vô thức đều tập trung vê phía Quân Thiết Anh.
Lúc này, dường như mọi người xung quanh đều ý thức được có chuyện xảy ra, lập tức nhìn sang với ánh mắt vô cùng hiếu kỳ.
Quân Thiết Anh và Tiêu Dương dường như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, mỗi chữ "Tệ" của Tiêu Dương, Quân Thiết Anh lại xé một bức tranh. Mỗi bức tranh bị xé, Quân Thiết Anh đều mua, khiến sắc mặt cho mấy thanh niên đều khó coi nhưng nhất thời không thể nào phát tác.......
- Tệt
Đến khi Quân Thiết Anh xé đến bức thứ mười, cuối cùng có một thanh niên không kìm được nữa, cất bước đi đến, trầm giọng nói,
- Tiểu thư, nếu cô thật sự muốn mua tranh, chúng tôi vô cùng hoan nghênh. Nhưng, nếu cô đến gây phiền phức, tiểu thư, xin mời đi cho.
- Đại tiểu thư chúng tôi dĩ nhiên là đến mua tranh. Có điều....... Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua mấy quyển tranh trên sạp,
- Chất lượng của mấy bức tranh này, cũng kém cỏi quái
Ngữ khí lộ vẻ khinh thường.
Sắc mặt của đám đông thanh niên đồng thời trâm xuống. Tên trước mặt cũng kiêu ngạo quá mức rồi!
"Thư họa Sơn Hà" tuy gặp nguy cơ đóng cửa, nhưng cũng không thể để người ta tùy tiện cưỡi trên đầu trên cổ được.
Khuôn mặt khó coi nhìn chằm chằm Tiêu Dương và Quân Thiết Anh. Một lúc sau, người thanh niên bước lên trước mới hít sâu một hơi, đối diện với loại "khách xấu" này, mình mở cửa bán tranh cũng không thể nói chuyện tuyệt tình quá, bèn châm chậm nói,
- Hai vị, những bức tranh này chúng tôi không lấy tiền đâu, mong hai vị lập tức rời đi, đừng cản trở chúng tôi bán tranh.
- Những bức tranh thứ phẩm thế này, có thể bán cho khách hàng sao?
Lúc này Quân Thiết Anh châm chậm bước lên trước bậc thêm "Thư họa Sơn Hà", lãnh đạm nói,
- Như vậy, chỉ càng làm tổn hại đến hình tượng "Thư họa Sơn Hà". Không có tác phẩm và danh tiếng tốt,'Thư họa Sơn Hà" làm sao có thể vực dậy doanh thu?
Ngữ khí Quân Thiết Anh rất bức người. Lúc mới đầu mười mấy thanh niên kia còn cảm thấy cô cố tình đến gây khó dễ, nhưng càng ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy lời cô nói có lý, bất giác sửng sốt, chỉ biết nhìn nhau không nói nên lời.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này, cửa kính được đẩy ra, có mấy bóng người bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, mi thanh mục tú, môi mỏng, nhìn có vẻ nho nhã lịch sự, mặc tây trang toát ra khí chất tao nhã, cất bước đi đến bên cạnh đám đông, ánh mắt đầu tiên dừng trên người Quân Thiết Anh.
Người đàn ông trung niên tên Quân Minh Đức, hiện là giám đốc "Thư họa Sơn Hà'!
Khi ông nhìn thấy Quân Thiết Anh, không khỏi sửng sốt, cảm thấy cô gái trước mặt trông khá quen, nhưng lại không thể lập tức nhớ ra, tâm mắt híp lại nhìn Quân Thiết Anh,
- Vị tiểu thư này đến mua tranh sao?
Quân Thiết Anh nhìn Quân Minh Đức, lãnh đạm nói,
- Giám đốc Quân đúng là quý nhân nên mau quên nhỉ?
Đồng tử Quân Minh Đức khẽ co rút. Lúc này, cổ tay Tiêu Dương đứng bên cạnh khẽ lật, trực tiếp đánh xấp tài liệu lên ngực Quân Minh Đức. Quân Minh Đức liền lùi ra sau một bước, thuận tay mở tài liệu ra, sắc mặt khẽ biến, ngước mắt nhìn Quân Thiết Anh, nói,
- Quân tam tiểu thư?
Lời vừa dứt, tất cả mọi người ở "Thư họa Sơn Hà" trong nháy mắt không khỏi chấn động, ánh mắt tập trung lên người Quân Thiết AnhI
Quân Thiết Anh Quân tam tiểu thư sắp đến tiếp quản "Thư họa Sơn Hà", để tiến hành cuộc khảo hạch thành viên nòng cốt Quân gia, thông báo này sớm đã được truyền đạt đến nội bộ "Thư họa Sơn Hà), ai nấy đều biết!
Có điều, rất nhiều người đều lắc đầu thở dài.
"Thư họa Sơn Hà" vốn đang nửa sống nửa chết, giờ lại bị Quân tam tiểu thư tiếp nhận. Một tiểu thư yếu đuối ngồi trên xe lăn hai mươi năm, có thể có được thủ đoạn gì?
Đã không có Quân gia trợ giúp, e rằng "Thư họa Sơn Hà” nhanh chóng bị đóng cửa thôi!
Điều này khiến không ít người muốn lăn lộn kiếm thêm vài tháng lương có ý kiến với Quân tam tiểu thư. Bọn họ không muốn nhìn thấy Quân tam tiểu thư thực sự tiếp quản "Thư họa Sơn Hà”.
Không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy!
Các thành viên của "Thư họa Sơn Hà" đều lén bàn luận, mọi người xung quanh nhanh chóng bắt được vài thông tin, không kìm được xôn xao một trận.
- Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại là giám đốc mới của "Thư họa Sơn Hà" sao?
- Một công ty dở sống dở chết, đúng là củ khoai lang nóng bỏng tay nhỉ!
- Chậc chậc, không đơn giản, trẻ như vậy mà có thể quản lý một công ty, quả nhiên là con cái nhà giàu!
k*k*#+* .......
Ánh mắt Quân Minh Đức không khỏi lóe lên tia sáng.
Ông ta đã xem qua ảnh Quân Thiết Anh, tuy nhiên đều ngồi trên xe lăn, giờ Quân Thiết Anh đứng trước mặt, thực sự không thể nào lập tức nhớ ra. Trong số những người không muốn để Quân Thiết Anh tiếp nhận "Thư họa Sơn Hà”, Quân Minh Đức là người đầu tiên!
Vì trước khi Quân Thiết Anh tới, ông ta là giám đốc "Thư họa Sơn Hà”, cho dù hàng năm "Thư họa Sơn Hà" đều lỗ, nhưng dù sao cũng có Quân gia ở sau chống đỡ, vị trí giám đốc này cũng kiếm chác được kha khá, thân phận địa vị cũng tương đối cao! Nhưng, dù ông cũng họ Quân, nhưng chỉ là một người có quan hệ họ hàng khá xa với Quân gia, so với con cháu trực hệ như Quân Thiết Anh, dĩ nhiên không thể nào sánh được!
Quân gia bổ nhiệm Quân Thiết Anh tiếp quản "Thư họa Sơn Hà", ông càng không cách nào phản kháng.
Nở nụ cười miễn cưỡng,
- Tam tiểu thư, mời vào.
- Không vội.
Quân Thiết Anh lãnh đạm nói, lập tức xoay người đi về phía thanh niên kia, nói:
- Anh tên gì?
Sắc mặt người thanh niên thoáng biến đổi, trong tiềm thức dĩ nhiên cho rằng mình đã đắc tội cấp trên, hôm nay quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, lấy mình ra lập uy trước đây! Hít sâu một hơi, người thanh niên đáp,
- Hạng Kiệt!
Quân Thiết Anh gật đầu nhẹ, chỉ tay về phía những bức tranh trên quầy,
- Loại tranh thế này, trong công ty còn lại bao nhiêu?
Nghe vậy, Hạng Kiệt sững sờ, nhưng vẫn trả lời thật,
- Vì... tôn kho của chúng ta không nhiều, ở đây đại khái là một phần ba rồi.
Bởi vì sao, Hạng Kiệt không nói, trong lòng Quân Thiết Anh hiểu rõ.
Dĩ nhiên là vì "Thư họa Sơn Hà" sắp đóng cửa, các họa sĩ cũng chẳng có tâm trí vẽ tranh, bán không được, nên không dự trữ hàng quá nhiều.
- Được. Quân Thiết Anh lạnh nhạt gật đầu,
- Anh dẫn mấy người vào, đem hết toàn bộ ra đây.
Lúc này không chỉ Hạng Kiệt, mà những người khác cũng ngạc nhiên nhìn nhau.
Chẳng lẽ ngày đầu tiên Quân tam tiểu thư tiếp quản "Thư họa Sơn Hà", đã muốn đem toàn bộ tranh tồn kho ra bán hết?
Như vậy căn bản không có khả năng!
Đừng nói một ngày, dù là một tháng, cũng chưa chắc bán được nhiều tranh như vậy.
- Đại tiểu thư bảo anh đi, anh cứ đi đi.
Lúc này Tiêu Dương thúc giục.
Hạng Kiệt hoảng hồn trở lại, không nghĩ thêm nhiều, lập tức gọi mười mấy thanh niên phía sau cùng đi vào trong, lúc này trong mắt Quân Minh Đức đứng cạnh lóe lên tia khó hiểu, còn trước cửa "Thư họa Sơn Hà”, người vây coi càng lúc càng đông.
Từ xưa đến nay, chưa bao giờ thiếu người thích coi náo nhiệt.
- Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh kề sát tai Tiêu Dương, nhẹ nhàng nói.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, đưa ngón tay cái về phía Quân Thiết Anh,
- Đại tiểu thư, quả là quá tài giỏi.
Dứt lời, Tiêu Dương lập tức xoay người rời đi.
Khoảng năm phút sau, đám Hạng Kiệt lúc tục kéo hàng ra.
- Không cần bày lên bàn, cứ chất hết trên đất ấy.
Quân Thiết Anh chỉ một chỗ trên đất, giương mắt nhìn mọi người, mỉm cười nói,
- Làm phiền các vị lui ra sau một chút.
Lệnh của mỹ nữ rất ít người có thể kháng cự được. Họ liền nhanh chóng lùi ra một vị trí tương đối rộng rãi.
Đám Hạng Kiệt thoáng nhíu mày, làm theo lệnh Quân Thiết Anh, không dám chần chờ, đặt hết tranh lên phía trước, nhanh chóng hình thành một ngọn núi nhỏ.
Quân Thiết Anh bước lên trước, đôi mắt liếc qua từng người có mặt ở đây, lãnh đạm nói,
- Tôi biết, mọi người đều rất hiếu kỳ muốn biết tôi định làm gì.
- Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Quân Thiết Anh, bắt đầu từ hôm nay sẽ tiếp quản "Thư họa Sơn Hà'!
Giọng nói bình tĩnh mang theo một lực xuyên thấu, từng chữ rơi vào tai mọi người.
- Tôi có một câu hỏi muốn hỏi các vị, các vị cảm thấy, tác phẩm của "Thư họa Sơn Hà" thế nào?
Hiện trường hơi yên tĩnh, dường như không ai đành lòng đả kích một giám đốc mới nhận chức cả.
- Tôi tự trả lời vậy.
Quân Thiết Anh thản nhiên nói,
- Chỉ một chữ, tệ!
Nghe vậy, mọi người đều xôn xao khó hiểu. Cho tới giờ chỉ có người thổi phồng sản phẩm của mình, chẳng có ai trực tiếp đứng trước cửa nhà mình, trước đông đảo mọi người, hạ thấp sản phẩm của mình như vậy.
Thế này là muốn đuổi cả những vị khách cuối cùng luôn sao?
Ngay cả nhân viên của "Thư họa Sơn Hà" lúc này cũng không kìm được cau mày nhìn Quân Thiết Anh.
Tiêu Dương lại xuất hiện, trong tay cầm một bình lớn, gật đầu với Quân Thiết Anh, lập tức bước đến trước đống tác phẩm của "Thư họa Sơn Hà" trên mặt đất, mở bình ra.
Đổ ào xuống.
Một mùi gắt mũi lập tức lan trong không khí.
- Là xăng!
Không ít người biến sắc.
Đầu lui ra sau vài bước.
- Tam tiểu thư.......
Cuối cùng Quân Minh Đức không kìm được liền mở miệng.
Quân Thiết Anh đưa tay cản lại không để Quân Minh Đức nói.
Đôi mắt bình tĩnh liếc nhìn mọi người, chiếc bật lửa trong tay sáng lên, giọng nói bình tĩnh mà kiên quyết:
- Tôi muốn nói với mọi người một việc!
- Từ nay về sau "Sơn Hà" không có hàng thứ phẩm!
Cánh tay đưa lên.......
VùiI
Bật lửa mang theo ngọn lửa, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, rồi rơi thẳng lên đống tranh được rưới xăng... ...
Âm!
Ngọn lửa vút lên trời.