Chương 396: Tiếp quản Sơn Hài!
Chương 396: Tiếp quản Sơn Hài!Chương 396: Tiếp quản Sơn Hài!
Màu áo xanh lãnh đạm như nước, da thịt trắng như ngọc, nụ cười lấp ló má lúm đồng tiền, đôi lông mi dài như lá liễu, đôi mắt đen trắng rõ ràng xinh đẹp vừa hay cũng nhìn về phía này, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười má lúm đồng tiền.
Má lúm đồng tiền như vậy, chỉ khi đối mặt với Tiêu Dương, Quân Thiết Anh mới tùy tiện để lộ.
Giống như một đóa sen xanh nở rộ.
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Dương, đưa hai tay ra bước lên trước, gương mặt tươi cười,
- Đại tiểu thư.......
Ánh mắt xung quanh đều tập trung về phía này, đồng tử mở to chấn động.......
Tiêu đại gia bảo vệ thời gian gần đây là tiêu điểm của cả Phúc Đại, dường như tất cả mọi người đều biết đến bảo vệ truyên kỳ này.
Lúc này cô gái yêu kiều mềm mại đứng trước mặt hắn, chính là một trong những nguyên do tạo nên truyền kỳ của Tiêu đại gia bảo vệ.
Từ trước kỳ nghỉ, Quân Thiết Anh vẫn phải ngồi xe lăn, vậy mà lần này quay về trường, lại đi từng bước trong sân trường, dĩ nhiên đã gây ra chấn động lớn. Nên biết, Quân Thiết Anh vốn có dung nhan tuyệt mỹ, chỉ có điều hai chân bị liệt đã trở thành khiếm khuyết của mỹ nhân, giờ hai chân đã được chữa khỏi, vậy có thể nói, trong lịch sử Phục Đại đã xuất hiện một mỹ nhân cấp hoa khôi, thu hút ánh mắt không ít người.
Đáng tiếc, mỹ nhân cấp hoa khôi giảng đường vừa mới thành hình này, đã lập tức nhào vào lòng người khác rồi.
Dưới vô số ánh mắt, sắc mặt Tiêu Dương vẫn như bình thường nhẹ nhàng ôm lấy Quân Thiết Anh, nở nụ cười, thâm thở dài,
- Đại tiểu thư, thật không ngờ đấy.
Đôi mắt Quân Thiết Anh hơi nghi hoặc nhìn Tiêu Dương,
- Không ngờ cái gì?
Tiêu Dương ho khan một tiếng, thấp giọng,
- Không ngờ giờ mới phát hiện ra, hóa ra Đại tiểu thư đứng dậy... dáng lại đẹp như thế.
Quân Thiết Anh giận dữ liếc Tiêu Dương một cái.
Tiêu Dương cười ha hả, dẫn Quân Thiết Anh đi ra khỏi sân trường.
Trên đường đi ra, Tiêu Dương hỏi tình hình hai chân Quân Thiết Anh, nhanh chóng cũng đưa ra kết luận. Qua mấy ngày điều trị, chân Quân Thiết Anh trên cơ bản đã hồi phục bình thường, có điều vẫn không thích hợp vận động mạnh.
Sau khi vào một nhà hàng chọn món, hai người nhanh chóng bàn vào chuyện chính.
Liên quan đến chuyện tiếp quản Thư họa Sơn Hài
- Qua những tài liệu thu thập và điều tra mấy ngày nay, trên cơ bản em đã có hiểu biết nhất định vê Thư họa Sơn Hà. Quân Thiết Anh khẽ nhíu mày.
- Tệ hơn so với tưởng tượng à?
Tiêu Dương vô thức hỏi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Quân Thiết Anh lãnh đạm gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên bất lực, nói,
- Thực ra, vị trí của Thư họa Sơn Hà cũng khá được, nằm trên phố buôn bán đồ cổ nổi tiếng ở Minh Châu, mặt tiên ba tâng, là một công ty không phải nhỏ. Nhưng, theo những tư liệu có liên quan đến Thư họa Sơn Hà mà em họ Húc Húc đưa cho em mấy ngày nay, thì công ty này vốn đã thành cái vỏ rỗng rồi, hoặc có thể nói là còn đang gánh nợ. Nếu không phải sau lưng có Quân gia lớn như vậy chống đỡ, e sớm đã tuyên bố phá sản rồi.
Giờ một khi Quân gia rút ra khỏi Thư họa Sơn Hà, tương đương với việc vứt một cục diện rối rắm trong cái vỏ mục nát cho Quân Thiết Anh, nguy cơ trước mắt không cần nghĩ cũng biết.
- Giờ đại khái thi họa Sơn Hà chia ra làm vài bộ phận, bộ phận vẽ tranh, bộ phận kế hoạch, bộ phận tiêu thụ, quy mô cũng không nhỏ, tính cả các họa sĩ, tổng cộng hơn trăm người. Tiền lương mỗi tháng của hơn trăm con người này cũng là một khoản chi không nhỏ, nghiêm trọng là, thư họa của công ty, căn bản không đủ tiên lãi một tháng.
Tiêu Dương tiện tay lật tư liệu Quân Thiết Anh để trên bàn, ánh mắt nhìn lướt Quân Thiết Anh, một lúc Sau, mỉm cười,
- Đại tiểu thư, tôi nghĩ, trong lòng cô chắc chắn đã có kế hoạch.
Quân Thiết Anh đương nhiên không giấu gì Tiêu Dương, nhẹ nhàng gật đầu,
- Thư họa Sơn Hà, nếu muốn vực dậy, phải chỉnh đốn toàn bộ lại một lần!
Lời vừa dứt, đôi mắt Quân Thiết Anh lóe lên quang mang khôn khéo,
- Nếu còn để một vài người lại, e rằng trong một thời gian ngắn, rất khó có thể giúp Thư họa Sơn Hà chuyển lỗ thành lời.
- Một vài người.......
Tiêu Dương tinh tế nắm bắt ba chữ này, mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh,
- Xem ra, trong lòng Đại tiểu thư nắm rất rõ.
Quân gia, dĩ nhiên không ít người hữu tâm hy vọng Quân Thiết Anh không thể thông qua cuộc khảo hạch thành viên nòng cốt của gia tộc lần này! Tuy nói Thư họa Sơn Hà là một cục diện rối rắm, nhưng bọn họ vẫn sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, tốt nhất là có thể đả kích mạnh mẽ Quân Thiết Anh để cô không thể trở mình được nữal
- Định khi nào tiếp quản Thư họa Sơn Hà?
Tiêu Dương cất tư liệu trong tay, đưa lại cho Quân Thiết Anh.
Lúc này đồ ăn nóng sốt đã được bưng lên, mùi thơm tỏa ra nức mũi.
Quân Thiết Anh hơi nhướn mày mỉm cười, hời hợt nói,
- Sau bữa ăn này.
Sau bữa ăn này, chính thức tiếp quản Thư họa Sơn Hài
Mấy ngày Tiêu Dương "biến mất", Quân Thiết Anh đã nhờ Bạch Húc Húc sử dụng thân phận của anh ta để kiếm không ít tư liệu liên quan đến Thư họa Sơn Hà cùng với phố cổ, thậm chí là thị trường thư họa ở Minh Châu, hơn nữa còn nghiên cứu sâu. Qua vài ngày, chỉ đợi Tiêu Dương trở về là chính thức tiếp quản Sơn Hài
Phố đồ cổ cách Phục Đại khoảng nửa tiếng lái xe, ăn cơm xong, dùng số tiền gạt được từ Đặng Tiểu Hoa để trả tiền, sau đó còn rất hào phóng hét lớn một câu "không cần thối", Tiêu Dương cất bước quay về trường.
Chiếc xe xa hoa phúc lợi của Thiên Tử Các không để ở Phục Đại, chưa đến ba phút sau, chiếc Chery QQ quen thuộc từ cổng trường lao ra, chở Quân Thiết Anh đi thẳng đến Thư họa Sơn Hà.
Chiếc xe lao thẳng trên đường, nhanh chóng đi đến một khu phố tràn ngập mùi đồ cổ. Đây chính là phố đồ cổ nổi tiếng nhất Minh Châu.
- Mặt tiền xa hoa ở trung tâm phố cổ này chính là của liên minh Thư họal
Giờ đang giữa trưa, xe cộ trên phố như nước, chiếc xe chạy châm chậm. Quân Thiết Anh nhẹ giọng nói cho Tiêu Dương biết đại khái tình hình xung quanh.
- Vị trí của liên minh Thư họa trong giới đồ cổ cực lớn! Có thể dùng từ một tay che trời ở phương diện Thư họa để hình dung! Anh nhìn đi, cả con phố, thực ra những cửa hàng có liên quan đến thư họa, đều có bóng dáng của liên minh thư họa! Thậm chí hầu hết đều là đại lý của liên minh Thư họa. Ngoài ra, mấy năm gân đây, liên minh Thư họa cũng nhúng tay vào thị trường ngọc thạch cổ. Dựa vào sức ảnh hưởng của Liên minh thư họa trong ngành này, dĩ nhiên việc làm ăn cũng như rồng gặp nước!
- Xem ra, liên minh thư họa này có thể nói là một cổ máy hút tiền khủng bối
Tiêu Dương không kìm được than nhẹ một tiếng,
- Đại cổ đông của liên minh thư họa rốt cuộc có lai lịch gì? Xem ra, dã tâm không nhỏ đâu nhỉ.
Xe chạy trên đường, con đường của phố cổ rất rộng rãi, tuy nhiên dòng người cũng không ít. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dòng người vẫn đông đúc, đặc biệt là ở hệ thống gian hàng của Liên minh thư họa ở vị trí trung tâm, người chen vai nhau mà đi, trang trí cũng vô cùng xa hoa, đều có phong phạm của kẻ lớn trong ngành.
- Vị trí này, dưới ảnh hưởng uy thế như vậy của liên minh thư họa, những gian hàng còn lại muốn kinh doanh riêng lẻ cũng chỉ có thể thoi thóp qua ngày, không dễ dàng gì.
Nếu đổi lại là mình muốn mua một bức thư họa, đến con phố này rồi, cũng sẽ chọn liên minh thư họa có danh tiếng nhất, có thực lực mạnh nhất! Huống hồ, tác phẩm của Liên minh thư họa không chỉ có chất lượng cao, giá cả cũng không đắt hơn những công ty bình thường là bao.
- Phía trước năm mươi mét, chính là vị trí Thư họa Sơn Hà.
Quân Thiết Anh chỉ về phía trước, lúc này mày liễu bất giác nhíu nhẹ.
Vị trí của Thư họa Sơn Hà trên con phố, có thể nói là trung bình, quả thực không tính là tệ. Có điều, lúc này khiến Quân Thiết Anh nhíu mày là, trước gian hàng Thư họa Sơn Hà có không ít người vây quanh.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Dương cũng chú ý đến tình hình phía trước, lập tức dừng xe sang một bên.
Hai người vừa xuống xe, lập tức truyền lên tiếng quát ầm ï.
- Đến đây! Đến đây mà xem này!"Xạn tùng triêu thánh hà đồ" chính tông, giá cả vô cùng hữu nghị!
- Kim đồng bao tử đồ, giảm giá 30%.
- Tất cả khu bên này đều mua một tặng một, mọi người mau đến lựa đi!
Nhìn từ bên ngoài vào, trang trí trước cổng của Thư họa Sơn Hà cũng khá xa hoa, vậy mà lại đứng ở cửa la hét như ở chợ rau, dường như đang muốn giới thiệu những bức tranh cần bán này.
Trước cửa bày mấy sạp hàng, trên mỗi sạp đặt không ít bức tranh, trước mỗi sạp có không ít người vây xem. Có điều, hầu hết chỉ xem náo nhiệt, còn người thực sự bỏ tiền ra mua rất ít.
Tiêu Dương và Quân Thiết Anh sóng vai đi đến, bên tai truyên đến không ít lời bàn luận.
- Cửa hàng Thư họa Sơn Hà này đúng là kỳ quái, nằm trên trục đường chính của phố đồ cổ, ai cũng có ký hiệu hợp tác với Liên minh thư họa, chỉ ở đây là không.
- Đúng đó, xem tranh cũng chẳng có gì đặc biệt, cho dù giá cả thấp như vậy cũng chẳng mấy người mua.
- Mặt tiền cũng không nhỏ, theo tôi thấy, chắc cũng sắp phải đóng cửa rồi.
*xxk+**+% ¬
Quân Thiết Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm mấy thanh niên đang mồ hôi đầm đìa không ngừng hét lớn giới thiệu mấy bức tranh với khách hàng, đứng trước cửa bán tranh có chừng mười người, trên mặt ai nấy đều miễn cưỡng nở nụ cười, doanh số hôm nay, chắc chắn lại không lạc quan rồi.
Ánh mắt nhìn xuyên vào trong cửa kính, tầng một còn có vài người túm tụm, tuy nhiên dường như chỉ uống nước tán gẫu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, vẻ mặt khác nhau, có cảm thán, có cười nhạo, có khó hiểu, có bất đắc dĩ, có khinh thường.......
Đối với một vài nhân viên mà nói, Thư họa Sơn Hà đã sắp phải đóng cửa rồi. Nếu không phải tiền lương hàng tháng không hề nợ, e là đã không ít người cuốn gói rời đi. Vẫn ở lại công ty đến giờ, là vì chẳng phải làm gì vẫn có thể nhận được lương, dĩ nhiên cũng vui vẻ nhận thêm vài tháng rồi.
- Lên xem thử đi.
Tiêu Dương nhẹ giọng nói, cùng Quân Thiết Anh sóng vai đi lên, đến trước một gian hàng, Quân Thiết Anh tiện tay câm lên một bức tranh, nhẹ nhàng mở ra... ...
Lúc tâm mắt lướt qua, đồng thời bên tai còn vang lên giọng nói nhiệt tình của thanh niên trước mặt.
- Vị tiểu thư này đúng là tinh mắt, đây là tác phẩm của một vị nguyên lão ở Thư họa Sơn Hà chúng tôi, Tùng lâm thính vũ đồi!
Người thanh niên cười nói,
- Tiểu thư, cô xem bút pháp của bức họa.......
- Tệt
Tiêu Dương đứng bên lạnh lùng chêm một câu.
Sắc mặt thanh niên nọ hơi khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, định lên tiếng, nhưng đồng tử đã mở to cực điểm, nhìn Quân Thiết Anh trước mặt.......
Bàn tay trắng nõn đang xé nát bức "Tùng lâm thính vũ đồ'1