Chương 395: Xảo trái
Chương 395: Xảo tráiChương 395: Xảo trái
Mười lăm năm trước một miếng ngọc bội bị bể làm hai mảnh, trong đó một nửa là "Vương", nửa kia là "Bất".
Người chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bội hoàn chỉnh căn bản không thể nhận ra bất kỳ thông tin gì từ hai nữa ngọc bội.
Lúc này, trong đầu Tiêu Dương không ngừng lóe lên chữ "Hoàn", đồng thời, một thân ảnh dần dần hiện rõ nét.......
Dương Hoàn Nghị!
Giáo sư họ Dương mười lăm năm trước, đã khắc lên ngọc bội ông để lại một chữ "Hoàn".
Ở Phục Đại ngoài bộ phận bảo vệ Tiêu Dương không quen nhiều người lắm, tự nhiên sẽ nghĩ đến Dương Hoàn Nghị. Huống hồ, Dương Hoàn Nghị không đơn giản là một sinh viên Phục Đại, cậu ta là thuộc tính giả "Hỏa".
- Xem ra, phải đi tìm Dương huynh đệ nói chuyện thôi.
Tiêu Dương tự nói, đồng tử trầm xuống,
- Không biết, lúc đó có mấy người đã từng nhìn miếng ngọc bội hoàn chỉnh.......
Hai tay Tiêu Dương buông nhẹ, tách hai nửa ngọc bội ra, lưu quang huyền diệu khó lường trên ngọc bội lập tức biến mất.
- Sao?
Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phía ký túc xá.
*xxk*k** "
- Là ở đây!
Đặng Tiểu Hoa nhìn trên nhìn dưới, nhìn trước nhìn sau, đánh giá tình hình xung quanh, hài lòng cười, rất có nghiên cứu nói,
- Mặt sau bức tường ở sát dãy lầu ký túc xã nữ sinh Phục Đại, giờ đang giờ học, chắc không có ai, trèo qua đây là lựa chọn tốt nhất.
- Chị Tiểu Hoa, chị... không cần phải suy nghĩ nữa à?
Tiểu Kiệt ở bên cẩn thận mở miệng.
- Còn suy nghĩ gì nữa!
Đặng Tiểu Hoa vung tay lên, đưa mắt đánh giá độ cao của vách tường, ánh mắt dừng trên người tiểu Kiệt.
Khuôn mặt Tiểu Kiệt co rúm lại, nửa ngày sau, không thể không khuất phục dưới quyền uy của Tdho, im lặng bước lên trước vài bước, ngồi xổm xuống.
Đặng Tiểu Hoa cười híp mắt vén ống tay áo, bước lên phía trước, một chân giẫm lên đùi Tiểu Kiệt, đồng thời thân thủ cũng khá nhanh nhẹn dùng sức hai tay đu lên trước.
- Được chưa, đứng lên nhé.
Tiểu Kiệt cảm giác hai vai trì xuống, nghiến chặt răng, mặt nhăn mày nhíu,
- Đại tỷ, nếu có lần sau, em cầu xin chị giảm cân đi. - Bớt nói xàm đi
Đặng Tiểu Hoa dốc sức leo lên, mái tóc ngắn hơi rối, hai tay dùng sức, nghiến chặt răng,
- Tôi nhất định phải trở thành phóng viên đầu tiên phỏng vấn Tiêu Dương, có được tin tức đầu tiên.
Đôi mắt mang theo ý chí kiên cường, cố gắng leo lên.
- Cẩn thận một chút.
- Xong, được rồi.
Giọng Đặng Tiểu Hoa có chút phấn chấn, chỉ cần vào Phục Đại thành công, mình sẽ có cơ hội lớn được gặp Tiêu Dương, giành được tin tức đầu tiên liên quan đến trận đấu giữa Trung y và Hán y học.
- Ngày mai, lượng tiêu thụ của báo Giải trí Tân Thần sẽ tăng vùn vụt!
Hai mắt Đặng Tiểu Hoa sáng lên, cơ thể ngồi trên bức tường để lộ ra vẻ mơ ước......
Tiểu Kiệt phía dưới có chút nghi hoặc nhìn vài lần, một lát sau, không kìm được lên tiếng gọi,
- Chị Tiểu Hoa... ... Chị Tiểu Hoa... ...
Sau khi gọi vài tiếng Đặng Tiểu Hoa mới thoát khỏi giấc mơ, khóe miệng cười mỉm, không chần chờ nữa, vội cẩn thận leo xuống.......
- Đúng là cực khổ.
Khi Đặng Tiểu Hoa vừa mới đáp xuống đất, một giọng nói đột ngột vang lên.
- Cũng thường thôi.
Đặng Tiểu Hoa bất giác trả lời. Lập tức tim đập mạnh.
Cô vốn tưởng là giọng Tiểu Kiệt ở bên ngoài, nhưng lúc này mới ý thức lại, giọng này không phải của Tiểu Kiệt
Vậy chỉ còn lại một khả năng, cô bị phát hiện rồi.
Nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, lúc này Đặng Tiểu Hoa không có dũng khí quay đầu lại. Dù sao, trèo tường vào cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
- Đưa hai tay lên!
Giọng nói phía sau khẽ quát, Đặng Tiểu Hoa cẩn thận làm theo, đồng thời dò xét hỏi,
- Đại ca, anh... anh là...
- Bảo vệ Phục Đại!
Giọng nói nghiêm túc, không hề có chút mềm lòng vì tiếng đại ca của Đặng Tiểu Hoa.
Nghe được thân phận của đối phương, sắc mặt Đặng Tiểu Hoa đại biến.
Trước kia lúc mình bảo Tiểu Kiệt leo tường vào khách sạn để phỏng vấn một ngôi sao, kết quả bị phát hiện, suýt bị đánh một trận.......
Mình... ... có lẽ không phải sắp gặp tình cảnh như vậy chứ?
- Là ai? Tên gì?
Giọng nói quát nhẹ.
Đặng Tiểu Hoa cẩn thận trả lời,
- Đặng Bình Bình, tôi... ... chỉ đi ngang qua thôi. Dưới tình huống này, nói tên thật không hay, dừng một chút, vội vàng mở miệng dò xét,
- Đại ca, tôi... tôi đưa anh chút tiên hút thuốc, anh coi như chưa nhìn thấy tôi được không?
Đặng Tiểu Hoa cố gắng hối lộ bảo vệ sau lưng.
- Cô cho rằng tôi là loại ham tiền sao?
Giọng nói sau lưng oai phong lẫm liệt, lại nói,
- Đặng cô... ờ... Đặng tiểu thư, tôi cảm thấy nên tiên cô ra ngoài một chuyến.......
- Không cần!
Đặng Tiểu Hoa biến sắc, vội mở miệng, ánh mắt không kìm được lo lắng. Nên biết giờ ngoài cổng có một đám phóng viên đang đứng chờ, mình trèo tường vào bị bắt tổng ra ngoài, tin này mà truyền đi lại là một chủ đề mới. Lúc đó mấy con chó kia chưa nắm được tin tức gì, nói không chừng chẳng lâu sau mình sẽ được lên báo mất. Như vậy, Giải trí Tân Thần vốn sống thoi thóp sẽ gặp phải bão táp mất.
- Không đi?
Giọng nói phía sau trâm mặc một lát, trong lòng Đặng Tiểu Hoa lúc này như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, vô cùng rối rắm, cũng không dám quay đầu lại. Cô không muốn đối phương nhìn thấy mặt mình.
- Cũng được.
Giọng nói lại vang lên khiến lòng Đặng Tiểu Hoa hơi thả lỏng, dừng một chút, giọng nói kia tiếp tục vang lên,
- Tiểu thư, cô có biết, cô trèo tường sẽ làm hỏng hoa trên tường...
- Tôi đền tiên!
Đặng Tiểu Hoa không đợi giọng nói kia nói xong, đã rất thức thời lên tiếng, trong lòng thâm đoán, xem ra gặp phải một tên xảo trá cơ hội rồi.
Pặc!
Một bàn tay khẽ đặt lên vai Đặng Tiểu Hoal
Khóe miệng Đặng Tiểu Hoa không kìm được xệ xuống, tay run rẩy, lấy ra một tờ tiền màu đỏ, đặt vào bàn tay kia.
Bàn tay kia rời đi rất nhanh, tuy nhiên, không đợi Đặng Tiểu Hoa kịp thở phào, bàn tay kia lại đặt lên.
- Leo tường không cần lo, cô đã giãm lên hoa cỏ.
Đặng Tiểu Hoa thầm cắn răng, khuôn mặt co giật, lại đưa ra một tờ tiền đỏ rực.
- Tôi làm thế này coi như thiên vị rồi, phí bịt miệng?
- Lúc cô leo trở ra sẽ lại chà lên hoa của tường.
Sau khi giở tro vài lần liên tiếp, rốt cuộc người phía sau đã cảm thấy thỏa mãn, còn Đặng Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt, nhìn ví tiền trống trơn của mình, trong lòng thâm mắng kẻ đẳng sau là "vũ khí cướp tiền" cả trăm lần. Nếu bà cô đây không vì phỏng vấn Tiêu Dương, chắc chắn sẽ liều mạng với anh!
- Được rồi, cô có thể theo đường cũ quay về.
Giọng nói vừa dứt, khuôn mặt Đặng Tiểu Hoa không kìm được co giật, đối phương lấy của mình bao nhiều tiên, còn không chịu để mình vào.......
Sau một phen thất bại, Đặng Tiểu Hoa đành bất đắc dĩ mang theo tâm trạng bi kịch leo lại lên tường, vừa mới ló đầu ra khỏi tường, Tiểu Kiệt đã đứng dưới gốc cây cách vài mét để chờ, nhìn thấy Đặng Tiểu Hoa xuất hiện, sau khi sững sờ, vội mừng như điên,
- Chị Tiểu Hoa, chị phỏng vấn Tiêu Dương nhanh dữ vậy?
- Câm mồm!
Đặng Tiểu Hoa hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Kiệt, đem toàn bộ oan ức nhận từ tên bảo vệ kia phát tiết hết lên người Tiểu Kiệt, rôi quay người sang bên khác, từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn thử tên bao vệ đáng ghét kia lấy một cái.
- Phỏng vấn Tiêu Dương?
Dù thế nào Đặng Tiểu Hoa cũng không thể nghĩ ra, tên bảo vệ xảo trá gạt tiền của mình chính là Tiêu Dương, mục tiêu phỏng vấn của mình.
Lúc này, đôi mắt Tiêu Dương không kìm được nghi hoặc nhìn về phía Đặng Tiểu Hoa biến mất,
- Hóa ra là phóng viên.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Tiêu Dương đang chuẩn bị rời đi, đột ngột tâm mắt dừng lại trên mặt đất,
- Ồ? Cái gì đây?
Tiến lên vài bước nhặt một chiếc đĩa mềm được gói lại lên,
- Của cô nàng phóng viên kia sao?
Nhìn thoáng ra bên ngoài, Tiêu Dương không suy nghĩ nhiều, bỏ vào trong túi, xoay người lấy di động ra.
- Đại tiểu thư, ờ, sắp tan học rồi, cô đang ở tòa nhà nào... .... À, à, tôi mới kiếm được một khoản tiền, muốn mời cô đi ăn, được, tôi ở dưới lầu chờ cô nhé.
Bước chân đi xa dần, nếu Đặng Tiểu Hoa nghe thấy mấy lời này, chắc không kìm được hộc ba ngụm máu rồi.
Tiêu Dương cất bước đi nhanh ra ngoài, đến sau ký túc xá nữ, đâm phải một người đang vội vã lao đến......
- Tiểu Thảo, làm gì mà vội thế?
Ánh mắt Tiêu Dương hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Tiểu Thảo. Theo lý cậu ta phải đưa bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa về ký túc xá, không thể quay lại nhanh như vậy chứ.
- Nhân lúc chưa đến cao trào, vội vàng đưa đồng phục cho mấy anh em kia.
Lâm Tiểu Thảo bước chân vội vàng, vừa đi vừa nói,
- Anh Tiêu, anh có muốn...
Khóe miệng Tiêu Dương cong lên, tiện tay đưa vào túi, lấy đĩa ra, đưa cho Lâm Tiểu Thảo,
- Có thời gian xem giúp tôi đây là gì.
- Đĩa CD? Lâm Tiểu Thảo dừng bước, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Tiêu Dương, cười hắc hắc, ánh mắt hèn mọn, bỉ ổi:
- Quả nhiên không hổ là anh Tiêu, xem ra lần này đi Đảo quốc, không quên chính sự nhỉ!
Lâm Tiểu Thảo vuốt ve đĩa CD, hai mắt còn sáng hơn nhìn gái, vội xoay người đi,
- Không được, phải xem ngay mới được.
Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo biến mất với tốc độ nhanh khó tin, lắc đầu, lập tức đi nhanh về phía dãy phòng học. Lúc Tiêu Dương đi đến trước phòng học, tiếng chuông hết giờ vừa vặn vang lên.
Tiêu Dương đứng dưới lầu.
Trước cầu thang nhanh chóng xuất hiện rất nhiều sinh viên, chỗ Tiêu Dương đứng lập tức thu hút nhiều ánh nhìn.
Tiêu Dương hôm nay không lỗ mãng như lúc nhảy thẳng lên sân khấu trường Phục Đại ẩu đả với huấn luyện viên. Uy danh Tiêu đại gia vang dội, ở Phục Đại, gần như có thể dùng từ "truyền thuyết" để hình dung về bảo vệ truyền kỳ này.
Đối mặt với nhiều ánh mắt, đương nhiên Tiêu đại gia vẫn có thể duy trì bình tĩnh, đứng chờ Đại tiểu thư, tay khẽ vuốt cằm đáp lại ánh nhìn của mọi người.
Trong lòng cảm thấy đắc ý!
Tâm mắt Tiêu Dương quét qua xung quanh, ánh mắt tập trung trên cầu thang hai bên. Một lát sau, tâm mắt dừng lại, nhìn thẳng về phía trước, đồng thời sáng lên!