Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 394: Bí Mật Của Ngọc Bội!

Chương 394: Bí mật của ngọc bội! Chương 394: Bí mật của ngọc bội!Chương 394: Bí mật của ngọc bội!

kYNN —

Chàng thanh niên trẻ tuổi tên Tiểu Kiệt dưới ánh nhìn chăm chú của Đặng Tiểu Hoa có chút run rẩy, nửa ngày sau, mới dò hỏi,

- Chị Tiểu Hoa, chị... chị nghĩ ra cách gì à?

Đặng Tiểu Hoa chỉ một ngón tay, hàng mi dài khẽ híp lại, ánh mắt quét qua đám đông ký giả trước cổng Phục Đại, tự nói,

- Đám ngu xuẩn này, chỉ vây quanh cửa có thể lấy được tư liệu đầu tiên vê Tiêu Dương sao?

- Ý của chị Tiểu Hoa là...

- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp conl

- Nhưng, giờ Phục Đại đang giờ lên lớp, không cho người ngoài vào! Dĩ nhiên là lo lắng chúng ta vào sẽ ảnh hưởng trật tự của trường.......

Khóe miệng Đặng Tiểu Hoa vểnh lên, giương mắt nhìn bức tường cao cao, đôi mắt híp lại lóe lên tinh mang.

Thấy thế, tiểu Kiệt nhất thời mở to hai mắt, nửa ngày sau, mặt nhăn mày nhíu nói,

- Chị Tiểu Hoa, chị tha cho em đi!

Đặng Tiểu Hoa liếc nhìn Tiểu Kiệt, bĩu môi nói,

- Chẳng qua chỉ muốn cậu leo tường thôi mà.......

- Chị Tiểu Hoa, có lẽ chị chưa quên, lần trước, chị đưa ra ý kiến trèo tường vào để lấy được tin tức đầu tiên, kết quả em bị bảo vệ khách sạn đuổi, suýt chút nữa là bị đánh một trận tơi bời rồi.......

Cảnh tượng vẫn như còn trước mắt.

Sắc mặt Đặng Tiểu Hoa không đổi,

- Theo phân tích của tôi, có lẽ lần này sẽ thành công.

Tiểu Kiệt nấc nghẹn không nói, chỉ bày ra bộ dạng đánh chết cũng không trèo tường nữa.

Đặng Tiểu Hoa sao khi dùng mềm dùng cứng đều không được, bèn liếc mắt nhìn bức tường, hừ một tiếng,

- Được! Chẳng phải chỉ trèo qua bức tường thôi sao, đích thân tôi ra trận vậy!

- Chị?2

Hai mắt Tuấn Kiệt mở to nhìn Đặng Tiểu Hoa.

- Sao! Xem thường phụ nữ à?

- Đương nhiên không phải!

Tiểu Kiệt vội vàng khoát tay lắc đầu, âm thầm nói, cho dù có xem thường phụ nữ, cũng chẳng dám xem thường chị Tiểu Hoa. Trong lòng cậu, chị Tiểu Hoa đã vượt qua phạm trù phụ nữ.

Đặng Tiểu Hoa khoác chiếc camera tinh xảo lên cổ, hăng hái nhìn về phía trước, xoay người lại nói. - Đi! Đi sau bức tường tương đối an toàn.

Nhìn thấy bóng dáng hấp tấp này, tiểu Kiệt không kìm được hô thầm một tiếng trong lòng, nhưng cũng vội vàng đi theo.

Hai người không chú ý, có một đôi mắt nhìn chằm chằm hai người. Sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, mới thu lại tâm mắt, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt,

- Tòa soạn báo hạng ba, chỉ biết dùng mấy trò vặt vãnh đấy thôi sao?

Chính là Tôn Thải Hà kia.

Lúc này, một thân ảnh vội vã chạy đến trước mặt Tôn Thải Hà, thấp giọng nói,

- Chị Hà, cấp trên đã liên hệ được với Hiệu phó Phúc Đại Tô Thắng Kỷ, chắc sẽ nhanh chóng có câu trả lời, và sắp xếp chúng ta vào phỏng vấn thôi.

Nghe vậy, khuôn mặt Tôn Thải Hà càng thêm đắc ý, đôi mắt lóe lên tia kiêu ngạo,

- Đây gọi là quan hệ, đây mới chính là thứ cần thiết cho một phóng viên kim bài! Đặng Tiểu Hoa, cô mãi mãi chỉ có thể giãy giụa ở dưới đáy thôi.

Nhẹ nhàng đẩy gọng kính, Tôn Thải Hà tìm một nơi mát mẽ yên lặng ngồi chờ.

Trong vườn trường Phục Đại.

Lăng Ngư Ngạn sau khi trải qua chuyện bắt cóc, thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi. Sau khi Tiêu Dương đưa cô trở về ký túc xá, liền xoay người đi đến phòng bảo vệ, lúc này Lâm Tiểu Thảo và bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đang giao lưu. Tính cách của họ không khác nhau nhiều lắm, nên rất nhanh chóng trò chuyện vui vẻ với nhau. Lúc Tiêu Dương bước vào phòng bảo vệ, mọi ánh nhìn đều lần lượt nhìn sang......

- Anh Tiêu, em có thể phỏng vấn anh một chút không?

Lâm Tiểu Thảo lập tức vẫy đuôi chạy đến.

Tiêu Dương liếc nhìn Lâm Tiểu Thảo,

- Cậu muốn biết gì?

Lúc này Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắn,

- Anh Tiêu, anh có biết trong thời gian này, cả Đại Phục có ba chuyện quan trọng nhất được người ta say sưa bàn luận là gì không?

Không chỉ Tiêu Dương, ngay cả mấy người tiểu đội Xích Hỏa cũng tò mò nhìn sang.

- Thứ nhất,

Lâm Tiểu Thảo vô cùng đắc ý cười,

- Thứ nhất là bộ phận bảo vệ Phục đại và bộ phận bán lẻ của chú Lan chính thức liên hợp, sau này tài nguyên cùng hưởng, kinh nghiệm cùng hưởng, hàng tôn cùng hưởng... ...

- Dừng!

Tiêu Dương liếc nhìn Lâm Tiểu Thảo, lại liếc nhìn bốn chàng trai to lớn trong mắt đang lóe lên tia hiếu kỳ này, miệng nhếch lên,

- Cậu nói chuyện thứ hai đi.

- Cái này.......

Lúc này Ngụy Thân Kim không kìm được, suýt nữa mở miệng, đôi mắt ánh lên tia tò mò. - Ngụy tứ ca.

Lâm Tiểu Thảo vỗ vai Ngụy Thân Kim, ý vị thâm trường nói,

- Nếu anh muốn biết, đợi chút nữa cùng em về ký túc xá bảo vệ, em sẽ kể rõ chỉ tiết với anh.

Không chỉ Ngụy Thân Kim, mà cả bốn anh chàng dường như đều ngửi thấy mùi gì đó không bình thường, lập tức gật đầu không ngừng, tư thái nghiêm túc đến mức khiến Tiêu Dương cũng phải xấu hổ.

Mình đang chuẩn bị sắp xếp cho bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa làm bảo vệ ở Phục Đại tạm một thời gian, xem ra lại đẩy bốn anh chàng còn ngây thơ rơi vào cạm bẫy rồi.......

Ho nhẹ một tiếng, ý bảo Lâm Tiểu Thảo nói tiếp.

Lâm Tiểu Thảo không hàm hồ nữa, trầm giọng nói,

- Chuyện thứ hai, đó là mỹ nhân xinh đẹp Quân Thiết Anh trước kỳ nghỉ còn bị liệt ngồi trên xe lăn, giờ lại có thể đứng dậy bước vào cổng Phúc đại, dấy lên một hồi bàn luận sôi nổi đấy! Hơn nữa......

Lâm Tiểu Thảo cười hì hì nhìn Tiêu Dương,

- Lời đồn chân thật nhất đó là đôi chân của Quân Thiết Anh, là do được anh Tiêu kiêu ngạo của Bảo vệ Phục đại chữa khỏi!

Tiêu Dương hơi sững sờ, bất giác hỏi,

- Mấy ngày này có ai đến tìm đại tiểu thư gây phiên phức không?

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả,

- Anh Tiêu, trường Phục Đại chẳng có ai quên câu nói của anh trong bữa tiệc mừng tân sinh viên đâu. Ở Phục Đại, ai dám động vào người của anh Tiêu chứ?

Ánh mắt bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa tràn ngập sùng bái nhìn Tiêu Dương.......

Một lúc sau, Phú Xuyên Long mới nghiêm túc nói,

- Tuy không biết gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.......

Tiêu Dương không nói gì chỉ liếc nhìn mấy người.

- Chuyện thứ ba, chậc chậc, anh Tiêu, lần này, danh tiếng của anh không chỉ truyên khắp Phục Đại đâu! Mà lan truyền từ bắc chí nam, chấn động cả hai đất nước.......

Lâm Tiểu Thảo muốn ca tụng Tiêu Dương một phen, nhưng vắt hết óc cũng không nghĩ ra được từ gì cao siêu, đành thôi vậy,

- Tóm lại, anh Tiêu, anh đã đem đến niềm vẻ vang lớn cho Viêm Hoàng! Anh có biết không, giờ tên anh trên mạng, dường như không ai không biết, không ai không hiểu.

Tiêu Dương mở to hai mắt, bĩu môi,

- Không khoa trương như vậy chứ?

- Chắc chắn không khoa trương.

Lâm Tiểu Thảo nói lớn,

- Anh Tiêu, có lẽ anh không biết, quan hệ lịch sử giữa Viêm Hoàng và Đảo quốc luôn có một điểm giới hạn rất rất vi diệu, chỉ cần có chú mồi lửa nho nhỏ thôi, đều dẫn đến động tĩnh cực lớn! Càng không cần phải nói, anh Tiêu anh đã trực tiếp dùng thân phận Trung y chính thống Viêm Hoàng, giãm lên Đảo quốc, hung hăng đá bay tấm biển Hán y học Đảo quốc, đánh một trận đẹp như vậy! Đoạn video đó, làm cho người ta có cảm giác, quả thực là sướng... sướng hơn Trân Chân tàn nhẫn đá bay võ quán của lũ quỷ trên TVI

Tiêu Dương yên lặng nhìn Lâm Tiểu Thảo,

- Mấy câu này, có lẽ là do cậu nói nhỉ.

Lâm Tiểu Thảo đã luyện được da mặt cực dày, mặt không đổi sắc, nói:

- Trích dẫn lời của tổ trưởng Cao Vạn Đằng trong cuộc họp mấy hôm trước.

- Được rồi.

Lâm Tiểu Thảo nói tiếp,

- Anh Tiêu, đám phóng viên bên ngoài chắc kéo đến vì chuyện này. Đảo quốc đã dựng lôi đài rồi, còn không kiêng nể tuyên truyền, muốn ép anh phải đi ứng chiến, ý anh sao.......

Lâm Tiểu Thảo giơ nắm đấm, hung hăng nói,

- Lại giãm cho chúng thêm một cước nữa à?

Tiêu Dương hơi chút trầm ngâm.

- Tiêu huynh đệ, chúng ta không dễ dàng gì mới về được, anh thật sự muốn đi sao?

Phú Xuyên Long mở to hai mắt,

- Hơn nữa, rõ ràng Đảo quốc có âm mưu.

- Việc này sau hãng tính đi.

Tiêu Dương châm chậm lắc đầu, trong lòng hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm,

- Hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta trước, cứ để đám tiểu quỷ tự nhảy múa đi.

- Tiểu Thảo, cậu đi thông báo với các anh em, trong thời gian này, nhất định phải khóa tất cả các cổng! Sinh viên ra vào phải kiểm tra thẻ sinh viên, không nhiệm vụ miễn vào!

Tiêu Dương trầm giọng nói.

- Vâng, em hiểu, chúng ta phải ngăn ngừa tụi chó chỗ nào cũng nhúng tay vào trà trộn vào đây quấy rây cuộc sống của anh Tiêu.

Lâm Tiểu Thảo gật đầu.

Thành viên tiểu đội Xích Hỏa hiểu rõ ý tứ của Tiêu Dương, là nhiệm vụ Ngọc tỷ truyền quốc!I

Trong thời gian này, Phục Đại trở thành tiêu điểm của nhiều người, Tiêu Dương thân là đội trưởng đội bảo vệ Phục Đại, đương nhiên phải quản cho tốt, không thể để người khác tiến vào giương oai.

Phục Đại, là địa bàn của Tiêu đại gia.

- Còn nữa, chuẩn bị vài bộ đồng phục bảo vệ cho bọn Phú đại ca.

Tiêu Dương khoát tay, Lâm Tiểu Thảo nhanh chóng đưa bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đi về tòa nhà ký túc xá bảo vệ.

Một giọng nói hiếu kỳ thô lỗ truyền đến.......

- Tiểu Thảo, ban nãy cậu nói đội bảo vệ và quầy bán lẻ chú Lan cùng hưởng tài nguyên là sao?

Bước chân dần đi xa......

Đôi mắt Tiêu Dương lộ chút không đành lòng, một lúc sau, mới thở dài,

- Bốn anh chàng này còn tươi thật! Nhắm mắt dưỡng thần.

Trong đầu vẫn lượn lờ trận chiến khi cứu Lăng Ngư Ngạn.......

- Dị thuật hội... ...

- Thuộc tính "Thủy" quái dị... ... tại sao lại có ánh sáng vàng kim?

- Thần bảng Viêm Hoàng, Vô Song Vương?

Khuôn mặt Tiêu Dương khẽ giãn ra, hai mắt từ từ mở ra.

Có lẽ là một cường địch lớn trước nay mình chưa từng tiếp xúc, nhưng Tiêu Dương không hối hận vì đã giết Đan Mộng Nhi. Trong mắt hắn, người phụ nữ này nên giết, thì phải giết.

Trước nay Tiêu Dương luôn sát phạt quyết đoán.

Tiếp xúc với thế giới này càng nhiều, dường như càng có nhiều thế lực cường giả trong sáng ngoài tối đang từ từ nổi lên mặt nước.......

- Đúng là thế giới khiến người ta mong chờ.

Đôi mắt sáng của Tiêu Dương chớp động. Hắn không ngại khiêu chiến, nếu không, cũng sẽ không giãm lên ngàn vạn văn nho, đánh tan võ tướng thiên hạ, leo lên bảo tọa Văn võ song khoa trạng nguyên dưới ánh mắt hâm mộ và đố ky của vô số người.

- Đúng rồi, ngọc bội!

Đồng tử Tiêu Dương lập tức co rút nhẹ, lập tức lấy ra một nửa miếng ngọc bội ban nãy đoạt trong tay Đan Nhất Phong.

- Rốt cuộc hai mảnh ngọc bội vỡ này chứa bí mật gì?

Tiêu Dương nhìn thoáng qua ngọc bội vừa đoạt được, trên ngọc bội, lại khắc một chữ "Vương".

- Vương?

Ánh mắt Tiêu Dương khẽ híp lại, tiện tay lấy một miếng ngọc bội, là một chữ "Bất".

So sánh vết nứt trên hai mảnh ngọc bội, Tiêu Dương nhẹ nhàng ghép lại.......

Hoàn toàn khớp!

- Đây là...

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn vào mặt sau mảnh ngọc bội, lúc ngọc bội chạm vào nhau, dường như có một làn ba động như sóng nước màu lục bích mê người cuộn lên, vô cùng thần kỳ.

- Chắc chắn là kiệt tác của phái Thiên CơI

Đôi mắt Tiêu Dương chấn động, hắn gần như có thể khẳng định, nghi hoặc trong đầu bị quét sạch,

- Miếng ngọc bội này, chắc hẳn được Dương giáo sư để lại từ mười lăm năm trước!

Tiêu Dương thu liễm tâm thần, hai tay vẫn duy trì trạng thái ghép ngọc bội lại, từ từ lật sang.......

Lúc này, đồng tử Tiêu Dương chấn động mạnh!

Trong đầu lóe lên suy nghĩ!

Đột nhiên cười thất thanhI

- Là "Hoàn'!!
Bình Luận (0)
Comment