Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 393: Ký Giả Tranh Chấp!

Chương 393: Ký giả tranh chấp! Chương 393: Ký giả tranh chấp!Chương 393: Ký giả tranh chấp!

Đi trên đường quốc lộ, người xe như nước, một chiếc taxi cực kỳ bình thường dừng trước cửa quán cafe Túy Vũ.

Mở cửa xe là một cặp nam thanh nữ tú xuất hiện trong tâm mắt mọi người.

Đám Lăng Phong nhận được tin sớm đã đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Tiêu Dương và Lăng Ngư Ngạn xuất hiện, liền mừng rỡ chạy đến đón.

- Không saol

- Không sao là tốt rồi.

Đoàn người vui mừng kéo nhau quay vào quán cafe Túy Vũ. Sau khi ân cần thăm hỏi một phen, Tiêu Dương liền đưa Lăng Ngư Ngạn trở về Phục Đại, bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đi theo như vệ sĩ. Lúc đến cổng Phục Đại, Tiêu Dương mới dừng bước, một tay kéo Lăng Ngư Ngạn, ánh mắt quét qua xung quanh.

- Làm sao vậy?

Lăng Ngư Ngạn lập tức ngẩn người, cũng bắt đầu chú ý thấy đằng trước có gì đó không ổn, có mấy người tay cầm camera lớn nhỏ khí thế như hổ đói lao vê phía này như bầy ong.

Click! Click

Tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.

Tính huống này quá đột ngột, Tiêu Dương nắm chặt tay Lăng Ngư Ngạn, đồng thời bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa bước nhanh về phía trước, thân hình cao lớn che lấy ống kính, đưa tay quát lớn,

- Các người làm gì vậy? Tránh ra, tránh ra.

Trước cổng Phục Đại lập tức náo nhiệt, tiếng ồn ào vang lên, đám phóng viên vác máy quay vội lao về phía trước.

- Sao đột nhiên lại có nhiều ký giả như vậy.......

Thần sắc Lăng Ngư Ngạn có chút mất tự nhiên. Cô lo lắng chuyện mình bị bắt cóc giờ đã truyền đi, liên lụy đến Tiêu Dương... ...

- Không sao đâu.

Tiêu Dương một tay nắm tay Lăng Ngư Ngạn, hắn đã lờ mờ đoán ra đám phóng viên này vì sao lại đến.

Trong tiếng ồn ào, Tiêu Dương đã nắm được mấy từ mấu chốt,'Đảo quốc"Hán y học”.

E rằng vì chuyện mình khiêu chiến Hán y học ở Đảo quốc rồi! Khóe miệng không khỏi co rút nhẹ. Mình vừa quay về Minh Châu không lâu, đám ký giả này lại nắm được tin tức nhanh như vậy, còn mai phục trước ở cổng Phục Đại. Điêu này chứng tỏ, bọn họ nắm rất rõ hành tung của mình.

Vừa nghĩ đến đây, tâm mắt Tiêu Dương không khỏi khẽ híp lại.

E rằng, có người đã tiết lộ hành tung của mình.

Có điều, rốt cuộc đối phương vô tình hay cố ý? Nếu cố ý, động cơ là gì, Tiêu Dương nghĩ không ra.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn đám ký giả xung quanh. Ánh mắt Tiêu Dương liếc đến đâu, tiếng ồn ào bất giác giảm đi không ít.

- Tránh ra, tránh raIl

Lúc này Phú Xuyên Long nhíu mày hét lớn, mở đường phía trước, đẩy đám ký giả trước mặt ra, còn Tiêu Dương thì nắm tay Lăng Ngư Ngạn từng bước đi về phía cổng Phục Đại.

- Tiêu Dương! Tôi là phóng viên báo Buổi chiêu Minh Châu, tôi có thể phỏng vấn anh một chút được không?

- Tiêu Dương, tôi muốn hỏi anh vài vấn đề.

- Tiêu Dương, nghe đồn không phải anh vẫn đang ở Đảo quốc sao? Lần này đột ngột quay về Minh Châu là vì lý do gì? Không phải anh đang chuẩn bị ứng chiến mới đúng sao?

Âm thanh chói tai vang vọng. Trong tình cảnh này Tiêu Dương làm sao có tâm tình mà trả lời, chỉ đơn giản cúi đầu không để đám ký giả chụp được mặt, cất bước đi về phía trước.

Lúc này, một đội bảo vệ mặc đồng phục ở cổng Phục Đại vội vàng chạy đến, đi đầu là một nam thanh niên vô cùng cao lớn, thô lỗ, tay cầm côn bảo vệ, phóng đến như sao chổi, miệng còn mắng "Mẹ kiếp",

- Mấy đứa ranh con, dám cản đường anh Tiêu nhà này à. Các anh em, lên!

Có thể hô hào công kích thế này, nhìn khắp Phục Đại, chỉ có một viên Đại tướng Lâm Tiểu Thảo thôi!

Cùng theo tiếng hét của Lâm Tiểu Thảo, rất nhiêu bảo vệ xông đến, nhanh chóng đẩy lùi đám ký giả đang bao vây Tiêu Dương không chịu thả. Lâm Tiểu Thảo bước nhanh lên trước, cười ha hả, mở rộng hai tay.......

Bước chân đột nhiên dừng lại.

Một bàn tay to như cánh quạt đặt thẳng lên đầu Lâm Tiểu Thảo.

Phú Xuyên Long cao gần hai mét đối diện với Lâm Tiểu Thảo cao một mét bảy, như người khổng lồ chặn trước mặt cậu ta, cánh tay to lớn rất có lực, đặt trước trán Lâm Tiểu Thảo, khiến Lâm Tiểu Thảo không thể nào cử động được.

Lâm Tiểu Thảo trừng mắt, thế này mà được sao? Mình tự xưng là cao thủ thứ hai của bảo vệ Phục Đại, trừ anh Tiêu ra ai có thể địch lại? Giờ lại bị một bàn tay to lớn của tên này cản lại, Lâm Tiểu Thảo dĩ nhiên không cam lòng, một tay đánh bốp vào cánh tay Phú Xuyên Long, nhưng lại "ui da" một tiếng, cổ tay mình bị đau rồi đấy.

- Tôi không tin tôi không di chuyển được cánh tay này của anh.

Lâm Tiểu Thảo nghiến răng, đem hai tay chụp lấy cánh tay của Phú Xuyên Long, cả người như muốn đu lên. Với lực tay của Phú Xuyên Long, cho dù có nhấc cả người Lâm Tiểu Thảo lên cũng dễ dàng, chẳng ảnh hưởng gì.

Đứng cạnh nhìn bộ dạng chịu thiệt của Lâm Tiểu Thảo, Tiêu Dương không khỏi cười nhạo,

- Tiểu Thảo, xem ra gần đây cậu ít luyện tập lắm nhỉ! Phú đại ca, Tiểu Thảo là anh em của tôi.

Tiêu Dương lãnh đạm nói với Phú Xuyên Long một tiếng.

Ánh mắt Phú Xuyên Long có chút kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tiểu Thảo đang cầu xin. Anh ta hiểu rõ cách sống của Tiêu Dương, hắn đã gọi một tiếng anh em, vậy thì tên bảo vệ trẻ trông có chút hèn mọn và bình thường này chắc chắn có vị trí không nhẹ trong lòng Tiêu Dương.

Thả lỏng tay, Lâm Tiểu Thảo xoa xoa trán, ánh mắt có chút kiêng ky nhìn Phú Xuyên Long, lúc này, Tiêu Dương bước lên phía trước, giang rộng hai tay, sau khi hai người đàn ông ôm chặt nhau, Lâm Tiểu Thảo hưng phấn nói:

- Anh Tiêu, lúc nãy em còn tưởng mắt bị ảo giác, không ngờ lão nhân gia nhà em đúng là về thật rồi. Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm túc nhìn Lâm Tiểu Thảo.

- Sao vậy?

Lâm Tiểu Thảo sờ soạng mặt mình,

- Mấy ngày không gặp, em đẹp trai hơn à?

Tiêu Dương chụp vai Lâm Tiểu Thảo, nghiêm túc nói:

- Tôi già lắm à?

- Hả... không, đương nhiên không, anh Tiêu trẻ mãi không già, lúc nào cũng như mười tám...

Hai người đàn ông khoác vai nhau không thèm nhìn người phía sau cất bước đi thẳng vào cánh cổng trường Phúc Đại.

Để lại mấy bóng người đang nhìn nhau......

Theo sát phía sau, Lăng Ngư Ngạn và bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa cũng cất bước vào cổng trường, còn đám bảo vệ khác thì ở lại ứng phó với đám ký giả đang muốn xông vào.

- Này này! Tiêu Dương, hãy trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi cái đã.

- Haizz, người thanh niên được xưng là thần y trẻ tuổi nhất trong giới Trung y này đáng lẽ không nên kiêu ngạo tự mãn vậy chứ.

- Có công tự mãn?

Một giọng nói bất mãn vang lên, đám ký giả nhìn nhau oán hận. Tuy nhiên, bất mãn thì bất mãn, vẫn không có ai quyết định rời khỏi cổng Phúc Đại lúc này. Nên biết, trận chiến giữa Hán y học Đảo quốc và Trung y Viêm Hoàng trên mạng đang càng ngày càng hot, ánh mắt của những hãng truyền thông tin tức lớn cũng đều đang nhìn về phía này. Hơn nữa, Hán y học Đảo quốc thua nên không cam lòng, có xu thế muốn đấu thêm trận nữa, đã mở cả lôi đài ở Osaka rồi.

Dưới tình hình này, có thể thu được chút tin tức mới nhất của Tiêu Dương nhân vật đang nổi trong sự kiện này, dĩ nhiên là điêu mà mỗi hãng truyên thông đều muốn! Cạnh tranh trong ngành này không hề nhỏ so với bất kỳ ngành nào khác.

Tin tức đầu tiên, càng rất quan trọng.

- Nhanh lên, nhanh lên một chút

Một chiếc xe trong nước sản xuất bình thường dừng trước cổng trường Phúc Đại, cửa xe mở ra, là một cô gái tóc ngắn hấp ta hấp tấp bước xuống, trong tay cầm camera, mang giày cao gót, bước chân vội vàng lao đến cổng trường,

- Tiểu Kiệt, còn không nhanh lên một chút thì không có được tin tức đầu tiên đâu.

Cánh cửa xe bên kia đẩy ra, một thanh niên trẻ tuổi cất bước đi theo cô gái tóc ngắn vào trong.

- Tin tức đầu tiên? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?

Một giọng nói mang chút khoa trương đột ngột vang lên, lúc này một cô gái cao gây ăn mặc chuyên nghiệp bước đến, liếc nhìn cô gái tóc ngắn, khuôn mặt không khỏi toát ra thần sắc khinh miệt,

- Đặng Tiểu Hoa, nếu tôi nhớ không nhầm, giờ cô đang làm cho một tòa soạn báo hạng ba đấy nhỉ, gọi là... gọi là cái gì ấy nhỉ?

Cô gái ra vẻ khổ tâm suy nghĩ một lúc, - Đúng rồi, hình như tòa soạn giải trí Tân Thần gì đó nhỉ.

Bước chân của cô gái tóc ngắn dừng lại, ngước mặt nhìn cô gái cao gây đeo kính trước mặt, nhíu mày nói:

- Tôn Thải Hà, đường lớn lên trời, ai đi đường nấy, bà cô đây không chọc gì cô nhé.

Nghe vậy, cô gái tên Tôn Thải Hà cười nhạo một tiếng,

- Chẳng trách vẫn cứ lăn lộn trong tòa soạn hạng ba, cái tính khí thối đó vẫn chưa thay đổi. Theo tôi thấy, cả đời này cô mãi mãi chỉ có thể lăn lộn trong loại tòa soạn hạng ba này thôi.

Đặng Tiểu Hoa mỉm cười nhìn Tôn Thải Hà,

- Tất nhiên không thể so với cô có thể nắm được ông chủ lớn Quang Thải của tòa soạn lớn rồi.

Khuôn mặt Tôn Thải Hà lóe lên tia tức giận, hừ một tiếng,

- Đặng Tiểu Hoa, cô mở to mắt lên nhìn cho rõ, trước mặt là những ai! Hơn một nửa những tòa soạn, công ty truyền thông lớn có máu mặt trong ngành của Minh Châu đều ở đây. Cho dù Tiêu Dương có nhận phỏng vấn, cũng không đến lượt tòa soạn hạng ba các người đâu.

- Chuyện này không phiền cô phải lo.

Đặng Tiểu Hoa không thèm để ý đến cô gái này, quay mặt nói:

- Tiểu Kiệt, chúng ta đi.

Đi thẳng tới trước, người thanh niên tên tiểu Kiệt cũng vội vàng đuổi theo.

- Phùng má giả làm người mập?

Tôn Thải Hà cười nhạo một tiếng,

- Tôi muốn xem xem, cô tay không ra về như thế nào.

- Hừi

Đặng Tiểu Hoa đến một bên cổng Phúc Đại, không lại gần đám người, khuôn mặt dĩ nhiên chẳng dễ coi gì.

- Chị Tiểu Hoa,

Tiểu Kiệt đứng bên không kìm được gọi một tiếng dò xét,

- Chị... giận à?

- Bị người phụ nữ đê tiện kia chế nhạo như vậy, có thể không giận sao?

Đặng Tiểu Hoa bất mãn nói.

Tiểu Kiệt ha ha cười,

- Chị Tiểu Hoa, dù sao đây cũng không phải lần đầu cũng chẳng phải lần cuối, chúng ta cứ coi như không nghe thấy là được rồi.

- Cũng đúng.

Đặng Tiểu Hoa bất giác nói, ngừng một chút, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Kiệt,

- Cậu nói vậy là có ý gì? Bà cô đây không bì được với con tiện nhân kia sao?

- Đương nhiên không phải vậy!

Tiểu Kiệt vội vàng khoát tay, - So về tài hoa năng lực, ai có thể so với chị Tiểu Hoa nhà ta... ...

Đặng Tiểu Hoa rất đồng tình cười gật đầu.

- Có điều.......

Tiểu Kiệt ho nhẹ một tiếng,

- Thực lực Giải trí Tân Thân chúng ta... không... đọ được với họ, thực sự... có chút chênh lệch.

- Đủ rồi, đủ rồi, không cần phải nói nữa,

Đặng Tiểu Hoa bĩu môi,

- Miệng chó không mọc được ngà voi.

Tiểu Kiệt rất thức thời ngậm miệng lại, tầm mắt nhìn lướt qua đám đông ký giả trước cổng trường Phục Đại, không kìm được lầm bầm,

- Nơi này đại đa số là những công ty truyền thông, tòa soạn thực lực lớn. So ra, giải trí Tân Thân chúng ta, không chỉ chênh lệch một chút thôi đâu... ...

Đặng Tiểu Hoa bực bội liếc nhìn cái tên chỉ biết khoa trương khí thế người khác, quét sạch uy thế bản thân kia. Cho dù có là sự thật, cũng không thể treo lên miệng như vậy chứt!

- Hừi! Bà cô đây không tin cả đời đều bại dưới tay tiện nhân Tôn Thải Hà kial

Giọng Đặng Tiểu Hoa đỉnh đạc, ngữ khí cố chấp,

- Lần này, nhất định tôi phải có được tin tức đầu tiên!

- Nhưng, nơi này có nhiều công ty truyền thông, tòa soạn như vậy, chúng ta chẳng có chút ưu thế gì.

Tiểu Kiện cẩn thận "đả kích" Đặng Tiểu Hoa.

- Không có ưu thế, thì tạo ra ưu thế.

Đặng Tiểu Hoa đứng lên, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, đột nhiên, mắt sáng lên, cười hắc hắc, ánh mắt dừng trên người Tiểu Kiệt:

- Có cách rồi!
Bình Luận (0)
Comment