Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 392: Đại Cừu!

Chương 392: Đại cừu! Chương 392: Đại cừu!Chương 392: Đại cừu!

Sát khí bắt đầu dâng lên!

Lúc này, sát ý trong đôi mắt Tiêu Dương vô cùng kiên định, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đan Mộng Nhi.

Trong chớp mắt ban nãy, hắn thật sự mềm lòng trước lời cầu khẩn của Đan Chính Bình, hắn không thể nào ra tay giết cháu gái trước mặt một ông cụ như vậy! Đặc biệt là dưới lời câu xin đau đớn của đối phương.

Nhưng trước khi bước đi, câu nói của Đan Mộng Nhi, khiến sát ý một lần nữa dâng lên trong lòng Tiêu Dương.

Cô ta muốn giết sạch những người bên cạnh Tiêu Dương!

Đây chính là một quả bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung bên cạnh Tiêu Dương. Lực sát thương này không thể đong đếm, cũng không thể vãn hồi!

Hắn không sợ Đan Mộng Nhi báo thù, nhưng với thân phận và địa vị của Đan Mộng Nhi, muốn hung hăng trả thù những người bên cạnh hắn, e là khó lòng phòng bị!

Nguy cơ như vậy, tất nhiên Tiêu Dương phải diệt từ trong trứng nước.

Ngay lúc này, cho dù là ai cầu tình, Tiêu Dương cũng không thể bỏ qua cho Đan Mộng Nhi.

Cảm nhận được một sát khí bức người, như dời sông chuyển núi lao đến.

Sắc mặt Đan Chính Bình đại biến, đột nhiên hét lớn một tiếng.

- Mau dẫn Mộng Nhi trốn đi!

Lúc này, đông đảo thuộc tính giả của Dị thuật hội ở bốn phương tám hướng đều lần lượt xông lên níu giữ Tiêu Dương!

Cho dù không địch lại, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Dương giết Đan Mộng Nhi.

- Cút!

Nhìn thấy Đan Nhất Phong đã ôm Đan Mộng Nhi lúc này đã trở thành phế nhân tiến vào trong biệt thự, đôi mắt Tiêu Dương lóe lên sát khí, nhấc tay nhấc chân xuất chưởng tàn bạo, từng tiếng động vang dội vang lên, thân ảnh của đám người đều bay thẳng đi bốn phía.

Vùi

Tiêu Dương như mũi tên lao vào trong đại sảnh... ...

Xoetl

Một kim quang lạnh lẽo vội vàng bắn ra.

Thân ảnh Tiêu Dương lóe lên, ánh mắt xẹt qua, thần sắc hơi trâm,

- Lão tiên sinh, hẳn ông biết rõ tình trạng sức khỏe của mình. Miễn cưỡng sử dụng thuộc tính, huyết mạch tán loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng ông.

Ra tay ngăn cản Tiêu Dương chính là Đan Chính Bình. Lúc này, sắc mặt lão nở nụ cười như được giải thoát,

- Lão phu đã sống thêm được mười lăm năm, hôm nay cho dù có chết, thì đã làm sao chứ!

Dừng lại một chút, Đan Chính Bình tiếp tục nói,

- Hôm nay cậu tha cho cháu gái tôi, tôi đảm bảo nó tuyệt đối sẽ không khó dễ người thân của cậu. - Đáng tiếc, cháu gái ông không giác ngộ như vậy.

Tiêu Dương xeẹt qua như mũi tên, thân ảnh đến gần Đan Chính Bình,

- Đắc tội rồi!

Một tiếng bịch nặng nề vang lên.

Có lẽ trước kia thực lực của Đan Chính Bình rất mạnh, nhưng "Thiên cơ huyết phù" sớm đã ăn mòn cơ thể ông, dưới khí thế cường đại của Tiêu Dương căn bản không thể nào địch lại nỗi.

Thuận thế ngã xuống đất.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn vào trong đại sảnh, thân ảnh vội nhảy đến.

Thực lực Đan Nhất Phong vốn dưới Tiêu Dương, giờ lại mang theo Đan Mộng Nhi, càng khó thoát được sự truy đuổi của Tiêu Dương.

Vùi! Vùi! Vùi

Đẳng sau biệt thự là một khu công viên của tiểu khu, có một hòn núi giả nhân tạo, lúc này Đan Nhất Phong đang ôm Đan Mộng Nhi lao vào trong một đình nghỉ mát. Bên trên đình nghỉ mát tám góc, bóng áo trắng đang ngự phong lao đến, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt lạnh lùng.

Sắc mặt Đan Nhất Phong biến đổi, vô thức ôm Đan Mộng Nhi trở vê.

Vùi

Bóng dáng áo trắng đáp xuống trước mặt Đan Nhất Phong, giọng nói lạnh lùng,

- Tôi nghĩ, không cần phải đi tiếp nữa đâu.

Sắc mặt Đan Nhất Phong âm trầm, ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, kiêng ky vô cùng,

- Tiêu Dương, rốt cuộc tao phải làm thế nào mày mới chịu bỏ qua cho hai cha con tao?

Tiêu Dương chậm rãi đi đến gân Đan Nhất Phong,

- Tôi nói rồi, cô ta phải chết.

- Tiêu Dương, tao không uy hiếp mày, giết Mộng Nhi, không có lợi cho mày đâu.

Khóe miệng Tiêu Dương nở nụ cười lạnh,

- Tất cả mọi báo thù có thể đổ lên người tôi, còn Đan Mộng Nhi không chết, người bên cạnh tôi sẽ nguy hiểm, trái tim tôi bất an.

Hừi

Lúc lời vừa dứt, chưởng ảnh của Tiêu Dương đã như ảo ảnh ép sát hai người Đan Nhất Phong, đồng tử Đan Nhất Phong lóe lên tia hoảng sợ, vội vàng đưa một chưởng ra nghênh đón.

Âm!

Hổ khẩu cánh tay Đan Nhất Phong chấn động mạnh, một tiếng răng rắc giòn dã vang lên, ngay cả cơ thể Đan Mộng Nhi cũng bị đánh bay, rơi mạnh vào trong đình nghỉ mát.

"Hộc" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt Đan Nhất Phong vừa kinh vừa giận, vội vàng quay lại nhìn Đan Mộng Nhi bị đánh bay ra sau. Lúc này, Đan Mộng Nhi cả người vô cùng chật vật, gian nan ngồi trên mặt đất, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tiêu Dương, có lẽ biết hôm nay mình khó thoát được kiếp nạn này, ánh mắt càng thêm dày đặc hận ý!

Ánh mắt hận thù này rơi vào mắt Tiêu Dương, càng không lạnh lòng, nếu không giết người phụ nữ này, chắc chắn những người bên cạnh mình sẽ bị trả thù điên cuồng.

- Lên đường đi

Thân ảnh Tiêu Dương vội vàng lao đến, chưởng phong lúc này vù vù đánh ra, ép đến gân Đan Mộng Nhi.......

- Không!!!

Trong khoảnh khắc, mắt Đan Nhất Phong như muốn nứt ra, giọng nói rống lên, hai mắt trợn to hiện lên tia máu, nhưng không thể nào ngăn cản được một chưởng cường thế này.......

Trái tim vỡ tung, chẳng lẽ mình thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị người ta giết.......

- Dừng tay! Ai dám giết đệ tử của Vô Song Vương?

Nương theo tiếng hét, một trận mưa tên từ bốn phương tám hướng bay đến, đồng thời mang theo kim quang sắc bén.

Uy lực phi phàm, hơn nữa, toàn bộ đều dồn lên người Tiêu Dương.

Lúc này, chưởng phong của Tiêu Dương thu lại, thân ảnh liên tục lóe lên, dứt khoát đáp xuống đất né tránh được trận công kích đột ngột này.

- Là đội thị vệ Vô Song!

Đan Nhất Phong như níu được cọng cỏ cứu mạng, hai mắt sáng lên, một lần nữa cháy lên hy vọng.

Vù! Vùi Vùi

Mấy đạo thân ảnh liên tục xuất hiện xung quanh đình nghỉ mát, thân sắc mang theo địch ý sắc bén nhìn chăm chằm Tiêu Dương.

Lúc này đôi mắt Tiêu Dương cũng khẽ híp lại, thực lực của những kẻ trước mặt chưa chắc có thể địch nổi mình. Nhưng Tiêu Dương có thể cảm nhận được khí tức cổ quái trên người họ.

Trong đầu không khỏi xẹt lên cảnh ban nãy, thủy tiễn long trời lở đất lao đến, ẩn chứa nguyên tố sắc vàng.

- Đội hộ vệ Vô Song?

Lãnh ý ngưng kết trong mắt Tiêu Dương, từ từ nâng tay lên.......

- Thực lực đúng là không kém, có điều không biết, người phụ nữ trước mặt kia, có được thân thủ như các hạ không?

Lúc này, người đàn ông cầm đầu mặc áo xanh nở nụ cười trêu tức Tiêu Dương.

Nghe vậy, Tiêu Dương biến sắc.

- Gay rồi!

Đội hộ vệ Vô Song này xuất hiện quá đột ngột, giờ đã có mười mấy người bao vây mình, cũng khó tránh khỏi không có ai đi đối phó Lăng Ngư Ngạn!

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên sát khí, cơ thể lập tức xoay một cái, thân ảnh vội vàng lao nhanh về phía Sau.......

Nhìn thân ảnh Tiêu Dương biến mất khỏi tâm mắt, trong lòng Đan Nhất Phong thầm thở phào, tuy nhiên, cũng không kìm được ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo xanh, nghi ngờ hỏi,

- Sao không bắt hắn?

Thần sắc người đàn ông áo xanh ngưng trọng, lắc đầu nói, - Không nắm chắc! Chúng ta cứ rời khỏi đây trước đãi

- Được!

Đan Nhất Phong vội quay đầu lại,

- Mộng Nhi, Mộng Nhi của chúng tal!!

Âm thanh đột nhiên to gấp mấy lần! Lúc này, đôi mắt Đan Nhất Phong mở to, con người đỏ như máu nhìn chằm chằm phía trước, tâm như vỡ tan!

Đan Mộng Nhi luôn ở sau lưng mình, Đan Nhất Phong dĩ nhiên không nhận ra, trên đầu cô ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một quang mang màu bạc.

Ngâm châm đoạt mệnh!

Tính mạng của cô ta, sớm đã đến trước điện Diêm vương báo danh rồi.

Còn Đan Nhất Phong một lòng bảo vệ cô, giữa đường còn xuất hiện cả đội hộ vệ Vô Song, lại không hề nhận ra điều đó.

Một cây ngân châm, rốt cuộc đã đâm vào tử huyệt trân trán Đan Mộng Nhi từ lúc nào?

Đồng tử vô lực của Đan Mộng Nhi mở to, hai tay rủ xuống ngồi trong đình nghỉ mát lạnh băng.

Chết không nhắm mắt.

Dưới hoàng tuyên, chắc chắn cô ta không tin, mình đã rời khỏi nhân thế như vậy.

Ứng với câu nói của Tiêu Dương, làm sai, phải trả giá.

- Mộng Nhi!

Giọng của Đan Nhất Phong rống to.

Đại sảnh phía trước, lúc này bóng áo trắng đang lao đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh châm biếm.

- Người tôi muốn giết, không ai có thể cản được.

Đội hộ vệ Vô Song đột ngột xuất hiện, công kích quỷ dị. Tuy chưởng phong của Tiêu Dương bị ép lui, lúc không ai chú ý, trong nháy mắt thu chưởng, Tiêu Dương đã bắn ra một ngân châm... ...

Ngân châm đại diện cho cái chết chợt lóe lên rồi biến mất, không ai phát hiện, cho đến khi Tiêu Dương rời đi.

Câu nói của người đàn ông áo xanh nọ chẳng qua chỉ để ép Tiêu Dương rời đi thôi, lúc Tiêu Dương quay lại, Lăng Ngư Ngạn vẫn đứng đó, bóng dáng dịu dàng trong gió, nhìn đám người xung quanh, sắc mặt hơi trắng bệch.......

Tiêu Dương một tay ôm eo Lăng Ngư Ngạn, thân ảnh phóng đi như sao băng.

Trong khoảnh khắc thân ảnh hai người biến mất, mấy đạo thân ảnh vù vù lao đến.

Đan Nhất Phong hai tay ôm lấy thi thể Đan Mộng Nhi, mắt trợn to, hai tròng mắt đỏ như máu rống lên:

- Tiêu Dương!!! Tao với mày sẽ không đội trời chung!

Đôi mắt Đan Nhất Phong đỏ bừng.

- Tao muốn... BĂM! MÀY! THÀNH! NGÀN! MẢNH!

Hai nắm đấm của Đan Nhất Phong siết chặt, hận ý ngập trời:

- AII! Mộng Nhi! Cha nhất định sẽ chính tay đâm chết kẻ thù! Báo thù cho conl

- Chắc chắn!!! Lúc này khuôn mặt Đan Nhất Phong vô cùng dữ tợn, trong đầu hận ý vô hạn đối với Tiêu Dương đang kéo đến không ngừng.

Thù giết con gái!

Không khí xung quanh lạnh lẽo, mọi người đều vô thức nín thở.

Chỉ một lát sau, người đàn ông áo xanh nọ đã cất bước đến, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh:

- Giao thi thể Mộng Nhi sư muội cho chúng tôi, chúng tôi đích thân đưa cô ấy về gặp sư phụ, chắc chắn sư phụ sẽ không để người ta giết sư muội như vậy!

- Sư phụ... Vô Song Vương...

Cả người Đan Nhất Phong run rẩy, thần sắc vô cùng do dự, một lúc sau, hai tay run rẩy giao thi thể Đan Mộng Nhi lại,

- Mọi người... phải chăm sóc tốt cho Mộng Nhi.

Người đàn ông áo xanh nhận thi thể Đan Mộng Nhi, không chần chừ, lập tức trầm giọng quát,

- ĐỊI

Vùi! Vùi Vùi

Thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi sân biệt thự.

Sân trước biệt thự lớn như vậy, trừ những thành viên Dị thuật hội ngã xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có Đan Nhất Phong một mình đứng đó, hai mắt đỏ hồng, cơ thể như dung nhập với đất mẹ, thuộc tính "Thổ" vô tận lan tràn xung quanhI

Lúc này dường như đã sắp rơi vào trạng thái điên cuồng.

- Tiêu Dương!! Tiêu Dương!!! Chết đi! Đi chết đi!!!

Hai cánh tay Đan Nhất Phong giơ lên, bùn đất trong sân tung tóe, như một cơn mưa bụi!

- Trên đất Thân Châu, không ai đắc tội với cường giả Thân bảng Viêm Hoàng mà không chết ! Không có ai

Giọng cười điên cuồng vang lên!

- Còn có... Đan gia Dị thuật hội bọn tao, mày càng không thể chọc vào!I

- Chờ chết đi
Bình Luận (0)
Comment