Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 391: Cô Ta Phải Chết!

Chương 391: Cô ta phải chết! Chương 391: Cô ta phải chết!Chương 391: Cô ta phải chết!

Em là người phụ nữ của Tiêu Dương.

Ngữ khí bình thản mang theo sự kiêu ngạo, tràn đầy vui sướng, niềm hạnh phúc toát ra từ tâm phế.

Vì em là người phụ nữ của Tiêu Dương, cho nên em không cần phải sợ. Phải sợ, là những kẻ đã bắt cóc em kìa.

Ngữ khí bình thường, dung nhan tuyệt mỹ làm người khác phải cảm động.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên,

- Không sai, em là người phụ nữ của Tiêu Dương anh.

- Bắt bọn chúng lại.

Lúc này một tiếng hét vang lên.

Khuôn mặt Tiêu Dương tươi cười, đôi mắt lóe lên tinh mang,

- Món nợ này, anh phải đòi thêm lãi mới được!

Lúc này tuy Lăng Ngư Ngạn đã bình yên vô sự ở bên cạnh mình, cho dù cô ấy nói không sợ. Nhưng, người phụ nữ của mình, không thể để người khác tùy tiện nhắm vào như vậy!

Làm sai, phải trả giái

Vù! Vùi Vùi

Công kích từ bốn phương tám hướng lao tới, thủy tiễn mộc kích, đều là Thuộc tính giả.

Tiêu Dương từng nghe Dương Hoàn Nghị nói, Dị thuật hội là một tổ chức thuộc tính giả phi chính phủ, cũng có thể nói là một tổ chức đặc biệt có thực lực mạnh nhất, phạm vi thế lực rộng nhất, có nhiều thuộc tính giả nhất ngoài Thiên Tử Các trong phạm vi toàn quốc.

Tuyệt đối không hề phóng đại, quyền thế của quản lý tâng cao Dị thuật hội hoàn toàn không kém gì những gia tộc hào môn ở thủ đôi

Đan gia của Đan Mộng Nhị, là một trong những nhân vật nòng cốt của Dị thuật hội. Có điều, gia tộc Đan gia khai chỉ tán diệp, Đan Nhất Phong chỉ là một mạch trong Đan gia thôi.

Trước vườn biệt thự lớn như vậy, hơn mười thuộc tính giả thực lực khác nhau đang triển khai tấn công Tiêu Dương. Tiêu Dương một tay ôm Lăng Ngư Ngạn, thân ảnh nhanh chóng lóe lên, từng đạo hư ảnh dao động, tránh né công kích dày đặc này. Cho dù ôm một người, động tác của Tiêu Dương vẫn rất tiêu sái, bước đi như rông bay phượng múa, thân ảnh vô cùng đẹp đẽ, là một bức thi tình không thể dùng ngôn từ để diễn tả.

Bên kia, hô hấp của Đan Mộng Nhi dần dần bình thường trở lại, Đan Nhất Phong ngồi bên cạnh sắc mặt ngưng trọng nhìn trận chiến trước mắt,

- Mộng Nhị, người này rốt cuộc có lai lịch gì? Còn trẻ như thế, mà thực lực đã mạnh đến như vậy rồi.

Đôi mắt Đan Mộng Nhi oán hận cực độ, nghiến răng nói,

- Vốn là bảo vệ trước cổng Phục Đại, trước đó không lâu vừa gia nhập Thiên Tử Các.

- Cái gì?

Sắc mặt Đan Nhất Phong đại biến, khuôn mặt khó coi, trâm giọng nói,

- Mộng Nhị, lần này đúng là con quá lỗ mãng rồi! Ánh mắt Đan Mộng Nhi lạnh băng, trong đầu xẹt qua mấy cái tát hung hăng Tiêu Dương dành tặng cho mình trước cổng Phục Đại, oán hận nói,

- Con không lỗ mãng, cho dù hắn là người của Thiên Tử Các. Ba, con biết quy tắc của Thiên Tử Các, ân oán cá nhân sẽ không thể dùng danh nghĩa Thiên Tử Các để ra tay đâu!

- Quy tắc chỉ hữu dụng với người thường thôi.

Đan Nhất Phong cau chặt mày, thân sắc ngưng trọng nói,

- Tên trước mắt thực lực mạnh mẽ, chắc chắn là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của Thiên Tử Các!

- Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho tới chốn!

Sát khí trong mắt Đan Mộng Nhi bắt đầu dâng lên.

Oán hận trong lòng cô ta đối với Tiêu Dương, đã sâu vào tận xương tủy rồi.

Vừa dứt lời, bỗng một tiếng quát vang vọng.

Bịch! Bịch! BịchI

Mấy thân ảnh vây công lập tức bị đánh bay đi, trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên vang khắp bốn phía, Tiêu Dương vẫn một tay ôm Lăng Ngư Ngạn, ánh mắt quét về phía Đan Mộng Nhi. Đột nhiên, cơ thể nhảy lên, đặt Lăng Ngư Ngạn lên bức tường cao một bên,

- Ở đây đừng nhúc nhích nhé.

Dứt lời, thân ảnh như cánh hạc lao đi, một chưởng đánh thẳng về phía Đan Mộng Nhi.

Đan Mộng Nhi hận Tiêu Dương, Tiêu Dương sao lại không muốn hung hăng dạy dỗ kẻ dám động đến người phụ nữ của mình một trận chứ!

Hự!

- Cẩn thận!

Thấy thế, Đan Nhất Phong vội đẩy Đan Mộng Nhi ra, lập tức một khí tức mênh mông từ trên người Đan Nhất Phong toát ra, một tấm khiên phòng ngự màu bạc xuất hiện......

Âm!

Một chưởng của Tiêu Dương đánh mạnh lên tấm khiên.

Roetl

Đồng tử Đan Nhất Phong co rút mạnh, cắn răng lui ra sau một bước, ánh mắt tràn đầy chấn động, hoảng sợ nhìn Tiêu Dương, thực lực tên này, còn khủng bố hơn lúc nãy mình nhìn thấy!

Sắc mặt đại biến!

Lúc này, động tác Tiêu Dương không hề dừng lại, giơ chưởng lên, lại một chưởng nữa đánh xuống!

Roẹt! Roẹt! Roetl

Đan Nhất Phong liên tục lui ra sau ba bước.

Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, thân ảnh như cuồng phong đuổi đến trong tích tắc, không dùng bất kỳ kỹ xảo gì, trực tiếp dùng sức mạnh thuần túy trấn áp, nện ầm ầm lên tấm khiên của Đan Nhất Phong.

Đan Nhất Phong là thuộc tính giả thuộc tính "Thổ'!

"Thổ' tức "đại địa chi tử", đặc điểm là hùng hậu mênh mông, sở trường phòng ngự.

Đan Nhất Phong hiện tại là Hội trưởng phân hội Minh Châu của Dị thuật hội, thực lực Thực khí nhất vân, muốn công phá được phòng ngực thuộc tính "Thổ" của ông ta, thực lực ít nhất phải cao hơn ông ta một tầng, còn Tiêu Dương trước mắt trực tiếp dùng ba chưởng đã phá vỡ phòng ngự của mình, Đan Nhất Phong chưa bao giờ trải qua chuyện này.

Bịch - - -

Khiên chắn tiêu tan, cơ thể Đan Nhất Phong bị đánh mạnh tông thẳng vào tường.

- Bal

Đan Mộng Nhi hét lớn một tiếng, trong mắt lóe lên tia oán hận, hét lớn,

- Tôi liều mạng với anhI

Lời vừa dứt, giữa mười ngón tay, tơ trắng đầy trời dệt thành tấm lưới trùm xuống.

Mỗi một sợi tơ màu bạc đều có niệm lực cực mạnh, hơn nữa, vô cùng sắc bén.

Thấy cha mình trong chịu được một đòn của Tiêu Dương, Đan Mộng Nhi đành phải liều lĩnh vậy.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Dương nhìn Đan Mộng Nhi, miệng nhếch lên khinh thường,

- Liều mạng? Cô có tư cách à?

Dưới áp lực cường đại của chưởng phong, mấy sợi tơ tằm màu bạc Đan Mộng Nhi vừa đánh ra liền bị thổi bay tứ tán.

- Tự làm bậy, không thể sống!

Bịch! !

Một chưởng của Tiêu Dương, Đan Mộng Nhi cố gắng chống đỡ, lúc này, hộc ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm mại ngã ra sau.

Giờ phút này, trong mắt Tiêu Dương không có chút thương xót.

Nếu như mình không có thực lực, kẻ phun máu ngã xuống đất, rất có thể là mình và Lăng Ngư Ngạn rồi.

Nhảy lên trước một bước, cánh tay lại chụp lấy cổ Đan Mộng Nhi, nhấc lên, trong mắt sát khí bùng nổ.......

- Đừng!!

Trong khoảnh khắc, mắt Đan Nhất Phong như muốn nứt ra, giọng nói hoảng sợ, vội vàng lao về phía trước.......

- Mày không thể giết con bé!

Đan Nhất Phong hét lớn.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Đan Nhất Phong,

- Lý do?

Đan Nhất Phong nhìn con gái bất cứ lúc này cũng có thể bị vặn cổ, cả người co giật, hét lên,

- Tiêu Dương, chẳng phải mày muốn biết manh mối liên quan đến ngọc tỷ truyền quốc sao? Tao cho mày! Tao chỉ có một điều kiện, hãy tha cho Mộng Nhị, nó chỉ nhất thời hồ đồ.

Ánh mắt Tiêu Dương cực kỳ hờ hững, không lên tiếng.

Đan Nhất Phong vội đưa tay vào túi, móc ra nửa khối ngọc bội xanh biếc.

Lúc ngọc bội xuất hiện, đồng tử Tiêu Dương không khỏi chấn động!

Quả nhiên là ở đây! Sắc mặt vẫn không thay đổi, một tay nhận ngọc bội, nhìn lướt qua, cười lạnh,

- Ông định lừa đứa bé ba tuổi à? Nữa mảnh ngọc bội, có thể tìm thấy đứa trẻ mồ côi của giáo sư năm đó sao?

Đan Nhất Phong biến sắc, vội nói,

- Tôi có thể thề, đây thực sự là manh mối duy nhất để tìm đứa trẻ mồ côi của giáo sư năm đó. Hơn nữa, nghe đồn, ngọc tỷ truyên quốc, cũng có liên quan đến mảnh ngọc bội này. Có điều......

Sắc mặt Đan Nhất Phong có chút khó coi,

- Có điều, nửa mảnh ngọc bội khác không biết đang ở đâu.

- Hừi

Tiêu Dương cười lạnh, cầm nửa miếng ngọc bội nọ,

- Điều này chứng tỏ, cho dù trong tay tôi có nửa mảnh ngọc bội, thì cũng như không thôi.

- Mảnh ngọc bội này, có giá trị bằng mạng Đan Mộng Nhi không?

Đan Nhất Phong chấn động, tim lập tức rơi xuống vực thắm, chỉ biết lo lắng. Cường giả Dị thuật hội không ở đây, hôm nay mình chỉ có thể thỏa hiệp với người này.

Nhưng, đối phương lại không chịu thỏa hiệp.

Đan Nhất Phong lại bước lên trước một bước, hỏi,

- Rốt cuộc mày muốn thế nào?

Tiêu Dương thần sắc hờ hững nhìn Đan Nhất Phong,

- Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn mạng của cô ta?

Đan Nhất Phong chấn động, một lúc sau, mới hít sâu một hơi, nói,

- Tiêu Dương, mày có biết thân phận của Mộng Nhi không! Trừ hậu nhân Đơn gia Dị thuật hội, nó còn là đệ tử ký danh của một trong những cao thủ Thần bảng Viêm Hoàng! Nếu Mộng Nhi gặp chuyện không may, tất cả những người có liên quan đến mày đều sẽ gặp họa! Cho dù mày có là người của Thiên Tử Các cũng vậy!

- Mềm không được, nên chơi cứng à?

Ánh mắt Tiêu Dương khẽ híp lại, hàn quang trong mắt toát ra dày đặc, lực độ của năm ngón tay dần tăng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết Đan Mộng Nhi!

Tiêu Dương hắn, hận nhất là bị người khác uy hiếp!

- Xin dừng tay!

Lúc này, một giọng nói trâm thấp già nua vang lên.

Tiêu Dương ngoảnh mặt lại nhìn, đồng tử không khỏi chấn động nhẹ. Ở cửa là ông cụ hành động rất không tiện kia.

Ông nội Đan Mộng Nhi, Đan Chính Bình!

Cơ thể Đan Chính Bình đã chịu nhiều dày vò vì "Thiên cơ huyết phù”, cả người đã bị rút đi hơn phân nữa, lưng đã còng nhiều, đôi mắt nhìn Tiêu Dương, giọng nói già nua nhấn mạnh từng chữ,

- Vị tiểu huynh đệ, tuy lão phu không biết Mộng Nhi đã làm nên chuyện gì, nhưng Mộng Nhi đã sai, hãy để lão phu chịu trách nhiệm. Lão phu nguyện dùng mạng già tàn tật này, đổi một mạng cho Mộng Nhi! - Cha! Người... ...

Ánh mắt Đan Nhất Phong chấn động.

Đan Chính Bình phất tay, đôi mắt nhìn thẳng Tiêu Dương.

- Lão phu muốn dùng danh nghĩa của người ông, cầu cho nó một mạng.

Cơ thể Đan Chính Bình run rẩy.......

- Tiêu Dương... ....

Lúc này, Lăng Ngư Ngạn không khỏi cắn môi,

- Giờ em cũng không sao, chỉ bằng cứ như vậy đi.

Ánh mắt Tiêu Dương từ từ dừng lại trên người Đan Mộng Nhi, cười lạnh,

- Cô đúng là may mắn, còn có một ông nội tốt.

Đôi mắt lạnh lùng lóe lên,

- Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó thaI

Bàn tay giữ yết hầu Đan Mộng Nhi lập tức buông lỏng, trong quá trình cơ thể Đan Mộng Nhi rơi xuống, chưởng phong Tiêu Dương đã vỗ mạnh vào trán.

Bịch!!

Thân ảnh Đan Mộng Nhi bay ra sau mấy bước, ngã ầm xuống đất.

Lúc này, sắc mặt không ít người đồng thời biến đổi!

- Mộng Nhil

Đan Nhất Phong lao tới, dìu Đan Mộng Nhị, vội vàng nói,

- Mộng Nhi, con không sao chứt

Khóe môi Đan Mộng Nhi còn vết máu,

- Hắn... hắn phế thuộc tính của conl

Nghe vậy, trong lòng Đan Nhất Phong chấn động!

Cũng có nghĩa, từ bây giờ trở đi, Đan Mộng Nhi đã trở thành phế nhân rồi!

Việc này, so với giết cô còn khó chịu hơn!

Đôi mắt Đan Mộng Nhi oán hận nhìn chăm chằm Tiêu Dương và Lăng Ngư Ngạn cất bước đi, cừu hận trong mắt lan ra, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi,

- Tiêu Dương! Tôi thề... sẽ giết hết tất cả những người xung quanh anhiI

Hận ý ngập trời!

Giờ phút này, bước chân Tiêu Dương dừng lại, từ từ xoay người.......

- Xin lỗi, tôi đổi ý rồi. Cô phải chết!

Ngón tay chỉ vê phía Đan Mộng Nhi!
Bình Luận (0)
Comment