Chương 390: Em là người phụ nữ của Tiêu Dương
Chương 390: Em là người phụ nữ của Tiêu DươngChương 390: Em là người phụ nữ của Tiêu Dương
Lúc này, cả đại sảnh dường như rơi vào im lặng, vô cùng căng thẳng.
Phản ứng của ông cụ thậm chí nằm ngoài dự đoán của Đan Mộng Nhi, sắc mặt có chút biến đổi.
Thiên cơ huyết phù?
Cho tới nay, cô chỉ biết ông nội bị thương rất nặng, chưa từng nghe có người sau khi bắt mạch cho ông nội lại nói ra bốn chữ "Thiên cơ huyết phù”, khiến tâm trạng của ông nội biến hóa lớn đến như vậy.
Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững, chầm chậm thả lỏng tay đang bắt mạnh, cả người đứng thẳng, chắp tay nói:
- Thuật cơ quan của Thiên Cơ nhất phái độc nhất thiên hạ, được xưng là không vật gì không thể thiết kế được, không nơi nào không thể thiết kế được. Nhiều năm trước, một vị tiền bối thiên tài của Thiên Cơ phái đã từng công khai nhấn mạnh, ông ấy đã nghiên cứu ra một cơ quan nhắm vào cơ thể con người, được mệnh danh là Thiên cơ huyết phù, thủ đoạn công kích của Huyết phù này vô cùng kỳ dị. Huyết phù đánh ra, chỉ cần trúng vào cơ thể người, cơ quan thần bí trên Huyết phù sẽ khởi động, lấy cơ thể người làm chất môi giới, dùng máu để dẫn. Được gọi, cơ thể chưa chết, máu chưa chảy cạn, cơ quan chưa thể trừ.
Nhấn mạnh từng chữ, cả đại sảnh chấn động.
Lúc này, ánh mắt ông cụ lộ ra vẻ sững sờ, thì thào nói:
- Không sai, không sai! Cơ thể chưa chết, máu chưa chảy cạn, cơ quan chưa thể trừ.
- Ông nội, vết thương trên người ông nội, chính là... cái... cái... Thiên cơ huyết phù kia?
Đồng tử Đan Mộng Nhi chấn động nhẹ, có chút giật mình hỏi.
- Mộng Nhị, lần này con mời tới, quả thật là thần y.
Ông cụ cảm thán nói:
- Lão phu tự hỏi, số thần y đương thời có thể dựa vào chẩn mạch đã đoán ra Thiên cơ huyết phù, tuyệt đối không quá năm ngón tay.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn ông cụ:
- Mấy năm trước Thiên Cơ huyết phù đã từng dấy lên một trận mưa máu, uy lực của nó quá lớn, còn hành hạ người ta đến chết, ảnh hưởng đến sự hòa bình của thế giới. Cho nên, Thiên Cơ phái từng có phái quy, chưa đến thời khắc sinh tử tôn vong, không được sử dụng Thiên Cơ huyết phù.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng:
- Xem ra, ân oán của lão tiên sinh và Thiên Cơ phái không hề nhỏ.
Nghe vậy, trong mắt ông cụ lộ ra vẻ cô đơn, cười khổ:
- Đây là nghiệt do lão phu tạo ra năm đó, báo ứng thôi!
- Ông nội! Căn bản là tên họ Dương chết tiệt kia trước khi chết còn muốn kéo ông làm đệm lưng!
Đan Mộng Nhi hét to.
- Câm mồm!
Ông cụ quát: - Ta đã nói bao nhiêu lần, tuyệt đối không được nhắc đến ân oán mười lăm năm trước! Mộng Nhị, là ai nói với con?
Mười lăm năm trước! Thiên Cơ phái? Họ Dương!
Lúc này, đồng tử Tiêu Dương co rút mạnh, e rằng ông cụ trước mặt đã trải qua trận chiến Phục Đại mười lăm năm trước!
Ánh mắt Đan Mộng Nhi lóe lên, không trả lời ông cụ, ánh mắt lại rơi lên người Tiêu Dương:
- Nếu anh đã nhận ra là Thiên Cơ huyết phù, chắc chắn có cách chữa trị cho ông nội tôi!
Nghe vậy, ánh mắt ông cụ bất giác cũng rơi xuống người Tiêu Dương.
Thần sắc Tiêu Dương hờ hững nhìn ông cụ, chỉ lát sau, châm chậm nói:
- Trong cơ thể người trúng Thiên Cơ huyết phù, máu trong người như quả bóng bị đâm, vào mỗi đêm trăng tròn, kinh mạch huyết dịch toàn thân tán loạn, chịu đủ các loại dày vò. Bình thường, cũng không dám sử dụng quá nhiều sức lực, vì bất cứ lúc nào cũng có thể kích động huyết phù, làm cho huyết dịch chảy ngược đau đớn. Có thể nói, cũng tương đương với cực hình tàn khốc nhất trên đời. Mà lão tiên sinh đây có thể duy trì trạng thái tốt như vậy trong mười lăm năm. Điểm này, Tiêu mỗ bội phục. Có điều.......
Tiêu Dương ngừng một lát, ánh mắt lạnh lùng nói.
- Cho dù bội phục, Tiêu Dương tôi cũng sẽ không ra tay chữa trị.
- Tại sao?
Ánh mắt ông cụ không biến đổi quá lớn.
- Bởi vì... tôi không quen làm việc khi bị người khác uy hiếp.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua Đan Mộng Nhi:
- Bất luận là kẻ nào!
- Tiêu Dương!
Ánh mắt Đan Mộng Nhi lạnh lẽo:
- Nếu tôi cứ ra lệnh anh phải chữa cho ông nội tôi thì sao?
- Câm mồm!
Ông cụ đột nhiên quát lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Đan Mộng Nhi:
- Mộng Nhị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Ông nội, không có việc gì.
Đan Mộng Nhi lập tức xoay người ra ngoài, Tiêu Dương thần sắc trâm thấp đi ra theo.
Đan Mộng Nhi dừng bước, lạnh giọng nói,
- Tiêu Dương, nếu như anh muốn thấy Lăng Ngư Ngạn không bị bất kỳ tổn thương gì, tôi khuyên anh đừng nói lung tung trước mặt ông nội tôi. Hơn nữa, lập tức chữa khỏi "Thiên Cơ huyết phù" cho ông nội tôi đi!
Lúc này, Tiêu Dương đột nhiên ngửa đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, trong nụ cười mang theo lãnh ý, trong lòng Đan Mộng Nhi bất giác lo lắng, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Anh cười cái gì?
- Tôi cảm thấy cô thật buồn cười! Tiêu Dương không hề che giấu suy nghĩ trong lòng, nhướng mày nhìn chằm chằm Đan Mộng Nhi:
- Thấy buồn cho ông nội cô! Đáng tiếc!
- Có thể nhận ra, cho dù thế nào, ông ấy cũng là một trang hảo hán! Còn thế hệ sau của ông ấy......
Tiêu Dương cười ha hả, trong nụ cười tràn đầy khinh miệt:
- Chỉ là những kẻ dùng thủ đoạn ti tiện hạ lưu!
Ánh mắt Đan Mộng Nhi lạnh như băng, sắc mặt hiện lên vẻ tức giận.
Giọng nói lạnh lễo:
- Xem ra, anh muốn thấy có thứ gì đó trên người Lăng Ngư Ngạn rồi mới chịu đi vào khuôn khổ.......
- Cô dám!
Lúc này, khí thế cả người Tiêu Dương toát ra mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, Đan Mộng Nhi đứng trước mặt hắn như phải chịu một khí thế long trời lở đất, chuyển thiên dịch địa, cường đại đến cực điểm, giống như thủy triều có thể dời núi lấp biển đang trực tiếp đè xuống!
Lúc này dường như đến hít thở cũng khó, trong lòng vô cùng chấn động!
Cô ta biết Tiêu Dương rất mạnh! Nhưng tuyệt đối không ngờ, Tiêu Dương lại mạnh đến mức này!
Vùi
Gần như vô thức, Đan Mộng Nhi vội vàng lui vê phía saul
Cô vẫn không sợ hãi, cảm thấy dù mình không đánh lại Tiêu Dương, hoàn toàn có thể an toàn rút lui trong tay hắn. Cho nên, cô mới can đảm xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, càng có can đảm dùng con cờ Lăng Ngư Ngạn trong tay để uy hiếp hắn!
Nhưng trong tích tắc, Đan Mộng Nhi cảm thấy mình sai rồi!
Hơn nữa còn sai quá lớn!
Cô lui một bước, thân ảnh trước mặt còn nhanh hơn cô gấp mấy lần.
Nếu Đan Mộng Nhi nắm giữ an toàn của Lăng Ngư Ngạn trong tay, Tiêu Dương há có thể lơ là, thân ảnh ép đến trong nháy mắt, cánh tay đưa mạnh lên, hư ảnh xông thẳng về phía trước.
- Thiên ti vạn lũI
Trong nháy mắt, đôi mắt Đan Mộng Nhi kinh ngạc, vội vàng giơ tay, vô số sợi chỉ như tơ tằm giăng về phía Tiêu Dương nhanh như thiểm điện.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
Đan khắp bầu trời lao thẳng về phía Tiêu Dương.......
- Hừi
Sau khi ra chiêu, Đan Mộng Nhi nhanh chóng lao ra ngoài tường, nhưng vào chính lúc này, giữa không trung có một hư ảnh lăng không lao đến trước mặt cô.
- Cái gì?
Đan Mộng Nhi cả kinh, bất giác quay đầu lại. Cô không thể tin, Tiêu Dương lại có thể dễ dàng đột phá mạng lưới tơ tằm mình tung ra như vậy, trong đầu xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên cảm giác sau lưng có kình phong kéo đến.
Tinh thân chấn động, nhanh chóng né sang, trong lúc quay đầu lại liền giơ cánh tay lên, đồng tử của bóng áo trắng kia đã mở rất to, chỉ một thoáng, yết hầu bị siết chặt, giống như bị gọng sắt kìm lại, không thể nhúc nhích.
Lúc này, cổ Đan Mộng Nhi đã bị giữ chặt, sắc mặt đỏ lên.
Cơ thể Tiêu Dương đáp xuống mặt đất, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đan Mộng Nhi, một tay giơ lên, hai chân Đan Mộng Nhi rời khỏi mặt đất, hô hấp dần khó khăn......
- Nói! Ngư Nhạn đâu?
Đôi mắt Tiêu Dương chứa đầy sát khí, không hề nương tay vì trước mặt là một cô gái trông có vẻ rất yểu điệu!
Trong mắt Tiêu Dương, chỉ có thân sơ, chỉ có kẻ thù, không phân biệt nam nữ!
Ngay lúc này, sắc mặt Đan Mộng Nhi rất đỏ, hai chân giấy giụa kịch liệt, hai tay giữ lấy cánh tay Tiêu Dương. Nhưng lúc này, sức mạnh thuộc tính toàn thân như bị một sức mạnh cường đại trấn áp, căn bản không thể sử dụng được.
Không thể thở nổi!
Đôi mắt không chút yếu thế nhìn chằm chằm Tiêu Dương, giọng nói khàn khàn, vô cùng khó khăn thốt ra ba chữ:
- Anh! Đừng! Hòng!
Tiêu Dương khuôn mặt đầy sát khí, đột nhiên cười rộ lên:
- Được! Tôi muốn xem, cô còn ngang ngạnh được bao lâu!
Pặc!
Lực tay của Tiêu Dương tăng thêm vài lần!
Cơ thể Đan Mộng Nhi run rẩy kịch liệt, cảm giác đến gần cái chết dường như khiến cô gần mất đi ý thức, hai tay giữ chặt cánh tay Tiêu Dương, sâu trong lòng cô có một sự kiêu ngạo chưa bao giờ chịu khuất phục, không muốn chịu thua Tiêu Dương!
- Dừng tay!I
Lúc này, một tiếng hét vang lên, cùng với tiếng bước chân dồn dập lao đến. Một đám nhân ảnh phá cửa lao vào, vây quanh Tiêu Dương.
Ánh mắt như nhìn kẻ địch!
- Cuối cùng cũng không nhịn được chịu xuất hiện rồi đấy à?
Tiêu Dương lạnh nhạt nhìn, cánh tay vẫn giữ nguyên không có ý định buông ra.
Một thân ảnh trung niên cao to bước vào. Nhìn sắc mặt Đan Mộng Nhi lúc này, ông ta vô cùng giận dữ, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hét lên:
- Thả Mộng Nhi ral
Người tới là cha của Đan Mộng Nhi, Đan Nhất Phong!
Hành động lần này của Đan Mộng Nhi, cũng ngầm được sự cho phép của Đan Nhất Phong.
- Thả cô ta ra?
Tiêu Dương híp mắt, nhìn Đan Nhất Phong:
- Có lẽ ông biết tôi muốn gì nhỉ. Một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Dương, giọng nói vô cùng tức giận:
- Nếu Mộng Nhi có chuyện gì, cả đời này mày đừng có mơ nhìn thấy đứa con gái kial
Nghe vậy, tinh mang trong mắt Tiêu Dương càng mạnh, bốp một tiếng, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Lúc này, khuôn mặt Đan Mộng Nhi đã biến sang màu đen, dấu hiệu của việc thiếu không khí. Cứ thế này, chắc chắn không chống đỡ được bao lâu nữa thì sẽ đi đời nhà ma thôi!
- Nếu Ngư Ngạn có việc gì, tôi thê sẽ giết hết Dị thuật hội, gà chó không thai
Trong giọng nói đằng đằng sát khí!
Nghe xong, sắc mặt Đan Nhất Phong đại biến. Kẻ địch trước mắt, dĩ nhiên không phải là loại mình có thể dễ dàng uy hiếp! Huống hồ, con cờ trong tay hắn lại có sức uy hiếp đối với mình!
- Dừng tay!
Đan Nhất Phong vội vàng hét lớn, thấy Đan Mộng Nhi lúc này dường như đã ngàn cân treo sợi tóc, đồng tử trợn to, hét lớn:
- Thả Mộng Nhi ra! Tao lập tức thả con bé kial
Âm thanh vang vọng!
Vừa nghe xong, sát khí trên mặt Tiêu Dương mới bớt đi một chút, lực tay cũng nhẹ hơn. Tuy nhiên, cánh tay vẫn không hề buông xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng Đan Nhất Phong.
Lúc này Đan Nhất Phong không còn kịp để suy nghĩ nhiều, lập tức phất tay, trâm giọng nói:
- Đưa con bé kia đến đây!
Lời vừa dứt, mấy người lập tức rời đi. Khoảng năm phút sau, một thân ảnh quen thuộc bị mấy người đẩy đến đang lảo đảo đi vê phía này, tóc đằng sau hơi rối, cơ thể cực kỳ yếu đuối, đôi mắt đang nhìn sang bên này khẽ sáng lên:
- Tiêu Dương... ....
Lăng Ngư Ngạn định bước lên, lúc này, lại bị Đan Nhất Phong cản lại.
- Cùng thả người.
Đan Nhất Phong lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Đan Nhất Phong, khẽ hừ một tiếng, đột ngột phất tay, nhất thời, thân ảnh Đan Mộng Nhi trực tiếp bị ném thẳng về phía Đan Nhất Phong. Lúc Đan Nhất Phong đưa tay ra đỡ, bóng áo trắng lóe lên!
Một cánh tay ôm chặt lấy thân hình Lăng Ngư Ngạn, lắc mình từ từ rơi xuống đất.......
Bốn mắt nhìn nhau.
- Làm em sợ rồi.
Giọng Tiêu Dương êm ái, trong mắt lóe lên tia xin lỗi.
- Em chẳng sợ chút nào.
Lúc này, Lăng Ngư Ngạn ôm cổ Tiêu Dương, má lúm đồng tiền nở nụ cười:
- Vì... em là người phụ nữ của Tiêu Dương!