Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 389: Thiên Cơ Huyết Phù!

Chương 389: Thiên cơ huyết phù! Chương 389: Thiên cơ huyết phù!Chương 389: Thiên cơ huyết phù!

Trong ống nghe vang lên tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ chói tai.

Hàn ý trong mắt Tiêu Dương càng dày đặc hơn, khuôn mặt lạnh lùng, bên tai vẫn còn vang lên tiếng của Đan Mộng Nhi......

- Tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi!

Xin lỗi?

Khóe miệng Tiêu Dương nở nụ cười lạnh, cầm tai nghe, vẫn giữ giọng bình tĩnh mà hờ hững,

- Cô muốn thế nào?

Đan Mộng Nhi lại cười vang lân nữa.

Cô ta cười rất vui vẻ.

Nụ cười từ tận tâm phết

Người đàn ông này cho thể diện lại không muốn, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, quả nhiên vẫn phải khuất phục trước thủ đoạn của mình. Cho dù thực lực của anh giỏi thế nào, nhưng chỉ cần anh có vướng bận, chú trọng tình nghĩa, đó sẽ là nhược điểm của anh ta.

Giờ Đan Mộng Nhi đã nắm chắc một "nhược điểm" của Tiêu Dương trong tay, đương nhiên không chút sợ hãi, trong nụ cười có ý trêu tức. Cô mãi mãi không thể quên được mấy cái tát hung hăng người đàn ông này tặng cho mình trước cổng Phục Đại.

- Tiêu thần y, anh... thật sự rất sốt ruột muốn gặp tiểu thư Ngư Nhạn sao?

Trong nụ cười của Đan Mộng Nhi mang theo sự chế giễu.

Ánh mặt lạnh lùng của Tiêu Dương khẽ híp lại, đợi Đan Mộng Nhi nói tiếp.

Lúc này Đan Mộng Nhi muốn nghe thấy giọng nói tức giận như sấm gào của Tiêu Dương, thấy Tiêu Dương không mở miệng, liên cười hì hì,

- Tiêu thần y, anh yên tâm, nơi tiểu thư Ngư Nhạn đang ở, tuyệt đối an toàn. Không có lệnh của tôi, sẽ không ai động đến một cọng tóc của cô ấy.

Ý là, chỉ cần cô ta hạ lệnh, chắc chắn Lăng Ngư Ngạn sẽ gặp nguy hiểm.

Đám Lăng Phong xung quanh đều nhìn chằm chằm Tiêu Dương, từ sắc mặt dường như có thể cảm nhận được hơi thở lạnh giá, tất mọi người dường như đều nín thở cố gắng giữ yên tĩnh.

- Người cô muốn cứu, ở đâu?

Tiêu Dương trầm mặc một lúc, châm chậm mở miệng.

Mục đích của Đan Mộng Nhị, hắn biết rất rõ, chắc chắn không ngoài vụ giao dịch với mình lần trước!

Cô ta muốn mình cứu người.

Đan Mộng Nhi lại cười.

Trong nụ cười lộ ra vài phần đắc ý, chỉ lát sau, giọng nói thanh thúy lại vang lên,

- Anh ở trước cửa quán cafe Túy Vũ chờ, trong vòng nửa tiếng, sẽ có người đến đón anh. Tiêu thần y, anh là người thông minh, hẳn là biết nên làm như thế nào. Lời vừa dứt, không đợi Tiêu Dương lên tiếng, bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt tai nghe xuống.

- Tiêu Dương, thế nào? Ai đã bắt cóc em gái tôi?

Lăng Phong không khỏi dồn dập hỏi.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa,

- Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ đưa Ngư Nhạn bình an trở về, hơn nữa.......

Đôi mắt lóe lên lãnh ý, nửa câu sau không nói ra, tất cả mọi người đều có thể đoán được.

Con người ai cũng có nhược điểm.

Nhược điểm của kẻ yếu, là để hiếp đáp, còn nhược điểm của kẻ mạnh, thường được gọi bằng từ khác... ...

Vảy ngược!

Đan Mộng Nhi biết rõ Tiêu Dương là người trọng tình nghĩa, đây là nhược điểm của hắn, và Lăng Ngư Ngạn, hơn tất cả, là vảy ngược của hắn!

Cất bước đi ra ngoài, trước mặt, song hùng Thiên Mã sơn bước vào. Hai anh em này vóc dáng cao lớn như mấy người tiểu đội Xích Hỏa, sáu vị đại hán lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi đánh giá nhau một cái.

- Đại ca,

Chu Mạt trầm giọng nói,

- Bọn em đi với anh.

- Không sai, thêm một người thêm chút sức.

- Ý tốt của mọi người, Tiêu Dương xin nhận.

Tiêu Dương chầm chậm nói,

- Có điều, đối phương đã xuống tay với Ngư Nhạn, chưa chắc không chừa đường lui, mọi người ở lại Túy Vũ, đề phòng lại sinh ra biến cố.

- Phú đại ca.

Tiêu Dương nhìn sang, châm chậm nói,

- Anh giúp tôi điều tra với tốc độ nhanh nhất, người phụ nữ tên Đan Mộng Nhi ở Phục Đại, có lai lịch gì!

- Đan Mộng Nhi?

Phú Xuyên Long sửng sờ một chút, lập tức gật đầu.

Tiêu Dương trực tiếp cất bước ra khỏi quán cafe Túy Vũ, cơ thể đứng thẳng tắp bên đường cái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trên gương mặt không thể nhìn ra bất cứ thần sắc gì khác thường.

Khoảng chừng mười phút sau, một chiếc taxi bình thường châm chậm dừng trước mặt Tiêu Dương, hạ cửa sổ xe xuống, một người đàn ông có khuôn mặt vô cùng tâm thường hỏi Tiêu Dương,

- Anh là Tiêu Dương?

Tiêu Dương gật đầu.

- Lên xe đi.

Trong quán cafe Túy Vũ, mọi người đều nhìn chiếc taxi dân dần biến mất nơi cuối đường....... - Tiêu Dương sẽ không sao đâu!

Lăng Phong không kìm được lo lắng, vừa lo cho em gái, đồng thời cũng lo cho an nguy của Tiêu Dương. Dù sao, từ cú điện thoại cũng có thể nhận ra, vụ án bắt cóc Lăng Ngư Ngạn, là để nhằm vào Tiêu Dương.

- Người anh em cứ yên tâm đi.

Ngụy Thân Kim đứng cạnh cười không chút để ý,

- Ngay cả ngàn vạn quân mã của Đảo quốc Tiêu huynh đệ còn chẳng thèm để ý, hạng tiểu tặc này mà dám đụng vào họng súng Tiêu Dương, là tự tìm đường chết thôi.

Chiếc xe sau khi đi vòng vòng trong thành phố, liền đi thẳng đến khu ngoại ô.......

Nửa đường, Tiêu Dương đã nhận được điện thoại tình báo của Phú Xuyên Long.

- Dị thuật hội?

Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi xẹt lên một tia khác thường, hơi nằm ngoài dự đoán của hắn,

- Đan Mộng Nhi là người của Dị thuật hội Minh Châu?

Lần đầu tiên Tiêu Dương nghe đến "Dị thuật hội" là trong chuyến đi Thiên Mã Sơn, Dương Hoàn Nghị đã nói với hắn, lúc đó mình còn nghi ngờ Dương Hoàn Nghị là người của Dị thuật hội, tuy nhiên lúc đó y đã phủ nhận.

Sau đó Tiêu Dương cũng không hỏi Dương Hoàn Nghị về chuyện Dị thuật hội nữa.

Mà Đan Mộng Nhị, lại là người của Dị thuật hội, hơn nữa địa vị hình như không thấp.

- Dị thuật hội.......

Tiêu Dương lầm bầm mấy chữ này, trong đôi mắt thâm thúy, dần lóe lên lãnh ý.

Người không phạm ta, ta không phạm người.

Sự tồn tại của Dị thuật hội vốn không ảnh hưởng gì đến Tiêu Dương, giờ đối phương đã ức hiếp mình, nếu mình còn cam tâm để yên, đó không phải Tiêu Dương Tiêu trạng nguyên nữa rồi!

- Tiên sinh, tới rồi.

Chiếc xe dừng lại trước một tiểu khu ưu nhã thanh tú, Tiêu Dương đẩy cửa xuống xe, lúc này, trước tiểu khu, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện.

Đồng tử co rút nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo.

Đan Mộng Nhi cười lộ má lúm đồng tiền, dường như đã quên mất cái tát Tiêu Dương dành cho cô ta, uốn éo đi về phía trước, khuôn mặt tươi cười,

- Tiêu thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Đan Mộng Nhị, trong mắt Tiêu Dương người phụ nữ này đại diện cho sáu chữ "miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm'!

- Dẫn đường đi!

Giọng nói lạnh băng vang lên.

Đôi mắt Đan Mộng Nhi tràn đầy ý cười, nụ cười thanh thúy như chuông bạc, đưa Tiêu Dương vào trong tiểu khu, lên một chiếc xe, đi thẳng vào trong. Trong tiểu thu có vài biệt thự phân bố rối loạn, chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự.

Tiêu Dương chầm chậm cất bước về phía biệt thực, thân thức quanh người lập tức lan ra bốn phía, lúc này điều hắn muốn biết nhất là manh mối vê Lăng Ngư Ngạn. Đan Mộng Nhi dường như nhận ra ý định của Tiêu Dương, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, nói,

- Tiêu thần y, e là khiến anh thất vọng rồi, tiểu thư Ngư Nhạn, không có ở đây.

Nghe vậy, đồng tử Tiêu Dương khẽ co rút, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn chằm chằm Đan Mộng Nhi!

Lúc này, Đan Mộng Nhi có cảm giác cả người như rơi vào trong hố băng, không kìm được rùng mình một cái, đôi mắt khẽ lóe lên tia kiêng ky, vừa ẩn chứa oán hận, liếc nhìn Tiêu Dương, chầm chậm nói,

- Tôi cũng không có ác ý, chẳng qua chỉ muốn mời Tiêu thần y dời bước đến đây khám bệnh cho ông nội tôi thôi.

- Đây là cách mời người của cô sao?

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng.

Thần sắc Đan Mộng Nhi đã trở lại bình tĩnh, có quân cờ Lăng Ngư Ngạn trong tay, mình không cần sợ hãi, lãnh đạm nói,

- Tiêu thần y, tôi đã từng rất rất chân thành mời anh.

Đôi mắt Tiêu Dương xẹt qua tia cười nhạo,

- Xem ra tôi là người rượu mời không uống thích uống rượu phạt rồi!

Cước bộ châm chậm đi về phía trước, Đan Mộng Nhi trong lòng cảm thấy có chút bất an, trong đầu hồi tưởng lại tỉ mỉ kế hoạch của mình, cảm thấy chắc chắn không có gì sơ suất, sâu trong đáy mắt mới lóe lên †ia âm trâm,

- Tiêu Dương, tôi đã từng nói, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho anhl

Hai người một trước một sau bước vào trong phòng khách.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn xung quanh, cười giễu cợt,

- Thật không ngờ, Dị thuật hội phân hội Minh Châu lớn như vậy, mà chẳng có một thuộc tính giả nào...

Trong mắt Đan Mộng Nhi lóe lên tia dị sắc, cô không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn Tiêu Dương đã tra ra được lai lịch của mình, thần sắc lại mang ý cười,

- Mộng Nhi chân thành mời Tiêu thần y đến chữa bệnh mà.

Tiêu Dương bíu môi không cho là đúng.

Chân thành?

Nếu như cả trăm khí tức ẩn nấp xung quanh biệt thự lập tức biến mất, mình mới có thể tin vào sự chân thành Đan Mộng Nhi nói.

Với thực lực của Tiêu Dương, mai phục xung quanh sao có thể không phát hiện.

Đương nhiên, Tiêu Dương tin, những kẻ mai phục xung quanh không thuần túy là để đối phó mình, mà có lẽ để ứng phó với tình huống đặc biệt! Huống hồ người mình cần cứu, có lẽ cũng được coi là một nhân vật lớn trong Dị thuật hội.......

- Tiêu thần y, xin mời.

Đan Mộng Nhi nhẹ nhàng khoát tay.

Ánh mắt Tiêu Dương thuận thế nhìn sang, lúc này trong đại sảnh đặt một chiếc giường, màn được buông xuống.

Tâm mắt khẽ híp lại, Tiêu Dương cất bước đi đến, trực tiếp dở màn lên, cúi đầu nhìn, trên giường, là một ông cụ mặc trang phục trung sơn đang nằm nhắm mắt, hai bàn tay xương xẩu đặt trước ngực, đôi mắt hơi lồi lõm, da mặt nhăn nheo. Lúc này, dường như cảm nhận được một ánh mắt đột nhiên nhìn mình, nên mi mắt ông cụ châm chậm mở ra.......

- Ông nội!

Lúc này Đan Mộng Nhi bước đến, mỉm cười,

- Đây là Tiêu thần y con mời đến cho ông đấy.

Nghe vậy, đôi mắt vẩn đục của ông cụ lập tức lóe lên tinh quang rồi biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, một lúc sau, quang mang lại dần mất đi, khôi phục sự ảm đạm vô sắc.

Đã bao nhiêu năm rồi!

Thương thế mình phải chịu nghiêm trọng chừng nào, trong lòng ông cụ hiểu rõ. Mấy năm gần đây, mình đã gặp vô số "Thần y", trong lòng từng có rất nhiều hy vọng, nhưng lần nào cũng thất vọng.

Mà vị "Tiêu thần y" trước mắt, ông cụ vừa nhìn đã thấy giống mấy loại lang trung lăn lộn giang hồ, càng không ôm hy vọng, lãnh đạm nói,

- Mộng Nhi, đưa hắn ít tiền, đuổi đi đi!

- Ông nội.

Ngữ khí Đan Mộng Nhi hơi vội vàng,

- Tiêu thần y y thuật rất cao minh.

Lúc này, Tiêu Dương lạnh lùng đứng bên nhìn hai ông cháu, lạnh nhạt nói,

- Tiểu thư Đan Mộng Nhị, rốt cuộc cô muốn thế nào. Còn nữa.......

Đôi mắt Tiêu Dương lạnh lùng,

- Trước khi chưa gặp được Ngư Nhạn, tôi sẽ không thực hiện bất kỳ trị liệu nào!

Nghe vậy, ông cụ không khỏi giật mình quay đầu nhìn Đan Mộng Nhi.

Mắt Đan Mộng Nhi lóe lên vài tia sáng, rồi chậm rãi nói,

- Tiêu thần y, chỉ cần anh nói có thể chữa được bệnh cho ông nội tôi, tôi lập tức đưa anh đi gặp tiểu thư Ngư Nhạn.

- Mộng Nhị, hai người đang nói gì vậy?

Lúc này ông cụ không khỏi cau mày hỏi.

Tiêu Dương cười lạnh.

- Cháu gái ông làm gì, ông không biết sao?

- Tiêu Dương!

Lúc này, giọng Đan Mộng Nhi đã không còn kìm chế được, lạnh lùng nói,

- Tôi mời anh đến chữa bệnh, không phải để nói nhảm!

Đồng thời, ép sát bên tai Tiêu Dương nói thâm,

- Trừ phi, anh không muốn nhìn thấy Lăng Ngư Ngạn nữal

Khuôn mặt Tiêu Dương khẽ trâm, không nói gì nữa, chỉ đưa tay bắt mạch cho ông cụ, một lát sau, đồng tử không khỏi chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm ông cụ, không kìm được kêu lên,

- Thiên cơ huyết phù! Một tiếng nổ tung!

Đôi mắt vẩn đục của ông cụ trong khoảnh khắc không khỏi bắn ra tinh mang, cả người chấn động, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, thần sắc có chút kích động mơ hồ,

- Cậu biết Thiên cơ huyết phù?
Bình Luận (0)
Comment