Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 388: Tôi Chỉ Có Thể Nói Xin Lỗi!

Chương 388: Tôi chỉ có thể nói xin lỗi! Chương 388: Tôi chỉ có thể nói xin lỗi!Chương 388: Tôi chỉ có thể nói xin lỗi!

"Tử vong cốc'!

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên quang mang, vô cùng hứng thú.

Ánh mắt Lam Chấn Hoàn dừng trên người Tiêu Dương, một lúc sau, mới hít nhẹ một hơi,

- Với thực lực của cậu hiện tại, quả thực có thể đảm nhiệm nhiệm vụ "Tử vong cốc" này, tuy nhiên...

Lam Chấn Hoàn chân chừ một lúc, châm chậm nói,

- Tiểu đội "Lăng Thiên" đã tiếp nhận nhiệm vụ ngọc tỷ truyên quốc! So với nhiệm vụ "Tử vong cốc" mơ hồ này, ngọc tỷ truyền quốc, vẫn quan trọng hơn!

- Tiêu Dương!

Lam Chấn Hoàn trịnh trọng nói,

- Cậu cứ dọn dẹp vũng nước đục Minh Châu này trước đã rồi tính. Dù sao, trong một thời gian ngắn,/"Tử vong cốc" cũng khó có được phát hiện đột phá gì lớn.

Tiêu Dương gật đầu.

Xe đi thẳng đến khách sạn, bữa tiệc mừng công Tiêu Dương chỉ vùi đầu để ý giải quyết dạ dày của mình, bốn anh em kia ngồi cạnh hắn cũng không chút khách sáo, vừa khai tiệc đã bắt đầu càn quét, trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc.

- Tôi chúc mừng mọi người đã hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ lần này, phá được vòng vây trùng trùng của Đảo quốc, đón được tiến sĩ Chu Hùng trở về.

Lam Chấn Hoàn giơ ly rượu lên, châm chậm nói,

- Mọi người là niềm tự hào của Viêm Hoàng!

- Một ly này, là để chúc mừng bản thân, là để tưởng nhớ các chiến hữu đã hy sinh, cạn!

Uống một hơi cạn sạch!

Ánh mắt Lam Chấn Hoàn liếc nhìn xung quanh, châm chậm nói,

- Sau đây, là đến lúc luận công phát thưởng!

Nghe vậy, trong lòng các đặc công đều khẽ chấn động!

Lần lượt dừng động tác trong tay lại.

Đặc biệt là Âu Tử Lôi, vẫn luôn im lặng ngồi đó, giờ phút này trong mắt không giấu được tia tàn khốc.

Nhiệm vụ lần này, sẽ phát thưởng thế nào đây?

Nếu dựa theo sắp xếp nhiệm vụ ban đầu, sẽ do tiểu đội La Thiên phụ trách thống lĩnh nhiệm vụ lần này, dĩ nhiên là nên được ghi công đầu. Nhưng, Tiêu Dương đến từ "Lăng Thiên" mới là công thần chủ yếu của nhiệm vụ lần này! Nhưng, tiểu đội "Lăng Thiên" lại không nằm trong danh sách chính thức chấp hành nhiệm vụ Đảo quốc lần này.

Lam Chấn Hoàn dừng lại một lúc, trâm giọng nói,

- Cấp bậc của nhiệm vụ lần này, độ khó được định là cấp A, sau khi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có phần thưởng 200 điểm tích lũy chia cho năm tiểu đội! Tiểu đội La Thiên, tiểu đội Xích Hỏa, tiểu đội Hồng Nguyệt, tiểu đội Võ Giả và tiểu đội Sơn Lệnh! Lời vừa dứt, mọi người không khỏi giật mình.

Không có tiểu đội "Lăng Thiên”!

Ở bên, khóe miệng Âu Tử Lôi nở nụ cười lạnh, tự nói/"Theo quy định, vỗn không có mài Nếu tiểu đội nào cũng đi cướp nhiệm vụ của tiểu đội khác, vậy còn ra thể thống gì nữa?"

Quả thật là có quy định này, nhưng trong lòng mọi người ở đây đều rõ, lần này, chắc chắn là trường hợp đặc biệt. Nếu không có Tiêu Dương ra tay, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này!

Thần sắc mọi người khác nhau, lúc này chỉ có Tiêu Dương là thản nhiên ăn uống.

Đối với hắn, điểm tích lũy chả là gì cả. Chỉ cân mình hoàn thành được nhiệm vụ ngọc tỷ truyên quốc, để bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa được gia nhập Lăng Thiên là được.

- Theo kết quả bàn bạc của ba vị các lão trở lên, điểm tích lũy sẽ được chia như sau.

Lam Chấn Hoàn nghiêm nghị nói, ba tiểu đội Hồng Nguyệt, Võ Giả, Sơn Lệnh mỗi tiểu đội 20 điểm tích lũy!

- Tiểu đội Xích Hỏa.

Lam Chấn Hoàn liếc nhìn đám Phú Xuyên Long, trầm giọng nói:

- Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ đã phạm sai lầm, cho nên, lấy công chuộc tội, không được thưởng điểm cũng không bị trừ điểm!

Lúc này, thân sắc bốn người tiểu đội Xích Hỏa cũng không biến đổi gì lớn, điêu này, họ đã sớm dự liệu được. Chỉ có vài người là thầm thở dài, họ đều biết "sai lầm" của tiểu đội Xích Hỏa ở đâu. "Sai lầm" như vậy, cho dù là có lần sau, họ vẫn sẽ phạm.

Lúc này nụ cười của Âu Tử Lôi không che giấu được nữal

Hai trăm điểm tích lũy, ba tiểu đổi kia cộng lại mới 60 điểm, còn lại 140 điểm!

Dựa theo quy tắc điểm tích lũy, tiểu đội được 20 điểm tích lũy, tức là mỗi thành viên đều được cộng 20 điểm tích lũy!

Tiểu đội Xích Hỏa không có điểm tích lũy, vậy chẳng phải 140 điểm tích lũy còn lại, đều thuộc về tiểu đội La Thiên sao?

Điểm tích lũy, có tác dụng đối với tiểu đội là, điểm tích lũy càng cao, tiểu đội có thể nạp càng nhiều nhân số, thực lực đội ngũ dĩ nhiên càng mạnh hơn! Và có thứ hạng càng cao trên bảng xếp hạng điểm tích lũy, thì sẽ được hưởng nhiều phúc lợi ở Thiên Tử Các.

Đối với cá nhân mà nói, điểm tích lũy có thể đổi được những thứ mà bên ngoài không thể có được.

Chẳng hạn như những loại thuốc chữa thương, một vài kỹ năng thuộc tính, công pháp võ học... ! Cũng chính vì những thứ này, mới kích thích các thành viên Thiên Tử Các luôn duy trì nhiệt tình khá cao với việc chấp hành nhiệm vụ! Nếu không, chỉ dựa vào khẩu hiệu "yêu nước", chẳng có phần thưởng giá trị vật chất thật sự, dĩ nhiên không thể nào có nhiều nhiệt tình như vậy!

- Tiểu đội La Thiên!

Lúc này, Lam Chấn Hoàn trâm giọng nói,

- Đội trưởng La Thiên Phách Tiểu đội La Thiên hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, là một việc khiến người ta rất thương tiếc!

Sau khi thở dài một hơi, nói tiếp,

- Sau khi thương lượng đã quyết định, chúng ta sẽ thưởng cho Tiểu đội La Thiên... ... 30 điểm tích lũy! Nụ cười trên mặt Âu Tử Lôi lập tức dừng lại, khuôn mặt không khỏi cứng nhắc, khó tin nhìn Lam Chấn Hoàn, dường như không dám tin vào tai mình.

- 30 điểm? Không phải là 140 điểm còn lại sao?

Sự thật này khiến Âu Tử Lôi nhất thời không thể tiếp nhận được.

Không thể nghi ngờ, vốn kế hoạch lần này là cử Tiểu đội La Thiên làm tiểu đội thống lĩnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại chỉ được hơn ba tiểu đội kia có 10 điểm?

- Vậy... còn 110 điểm còn lại?

Ánh mắt của mọi người nhất thời đều rơi trên người Lam Chấn Hoàn.

Lam Chấn Hoàn dường như cũng dự liệu trước cục diện này, mặt không đổi sắc, trâm giọng nói,

- Ngoài ra, nhiệm vụ lần này, còn có một người có công lớn, cậu ấy là, đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên, Tiêu Dương!

Lời vừa dứt, Tiêu Dương tay vẫn cầm cánh gà, miệng đầy mỡ nhìn Lam Chấn Hoàn.

Đây dĩ nhiên nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Không chỉ hoàn thành nhiệm vụ thành công, cơn nữa, còn hỏa thiêu Thần điện thứ hai của Đảo quốc, Thiên Bảo Sơn thần điện!

Lam Chấn Hoàn châm chậm nói,

- Đây chính là lần tạo uy lớn nhất của đặc công Viêm Hoàng dành cho Đảo quốc trong mấy năm gân đây!

- Bởi vậy, chúng tôi quyết định, thưởng 110 điểm cho cá nhân Tiêu Dương tiểu đội Lăng Thiên!

Mọi người trước tiên là xôn xao một trận, đôi mắt lóe lên tia hâm mộ, một lát sau, là một tràng vỗ tay nhiệt liệt!

Mấy trận chiến với Đảo quốc, biểu hiện ngăn cơn sóng dữ của Tiêu Dương có thể nói là đã hoàn toàn cảm phục hầu hết mọi người ở đây.

Hôm nay thấy Tiêu Dương được thưởng nhiều điểm như vậy, tuy có hâm mộ nhưng không hề không phục, hắn xứng với số điểm này.

Đương nhiên, trừ một người.

Âu Tử Lôi sắc mặt âm trầm, thầm nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, nửa ngày sau, đột nhiên đứng dậy, hét lên:

- Tôi không phục!

Cả hội trường nhất thời yên tĩnh, nhìn chằm chằm Âu Tử Lôi.

Lam Chấn Hoàn nhìn thoáng qua,

- Tử Lôi, vì sao cậu không phục?

- Sư phụ, Tiêu Dương chỉ giữa đường ra tay. Hắn không hề nhận nhiệm vụ lần này, theo quy tắc, hắn không thể được nhận thưởng.

Âu Tử Lôi nói.

Nghe vậy, Lam Chấn Hoàn nhìn Âu Tử Lôi, ánh mắt dần di chuyển, thấy Tiêu Dương lúc này như không hê nghe thấy, vẫn ăn cánh gà, chùi chùi khóe miệng, rồi lại nhấp một ngụm rượu vang.

Không khỏi thở dài một tiếng, tầm mắt quay trở lại nhìn Âu Tử Lôi, - Tử Lôi, nhiệm vụ lần này cậu luôn có mặt ở hiện trường, có lẽ cũng biết, nếu không có Tiêu Dương, mấy người các cậu, còn có ai có thể cùng tôi uống rượu?

- Thiên Tử Các không phải là một nơi chỉ giữ điều lệ cứng nhắc.

Lam Chấn Hoàn khoát tay, nói,

- Chuyện này, cậu không cần nhắc đến nữa.

- Nhưng... ....

Âu Tử Lôi oán hận không cam lòng.

Tiêu Dương được 110 điểm gần như đã khiến gã chói mắt.......

Lúc này, trong căn phòng bao riêng tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại thanh thúy đột ngột vang lên...

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiêu Dương.

Trong trường hợp thế này mà điện thoại dám không chỉnh sang chế độ rung, trong đầu mọi người, chỉ có một người.

Quả nhiên, là di động của Tiêu Dương đang vang lên, Tiêu Dương móc ra nhìn thoáng qua, là điện thoại bàn của quán cà phê Túy Vũ.

- Ai tìm tôi đấy?

Tiêu Dương nghi hoặc thuận tay nghe máy,

- Ai đấy......

- Cái gì?

Giọng Tiêu Dương đột nhiên hét to, mắt trợn lên, một tia hàn quang xẹt qual

Cơ thể cũng đứng bật dậy.

Lúc này mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

- Tôi đến ngay!

Tiêu Dương không nói thêm nhiều, lập tức cúp máy, đồng thời thân ảnh xông thẳng ra ngoài,

- Lam tiền bối, tôi có việc gấp phải đi trước!

Vùi! VùiI Vùi VùiI

Bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa cũng đồng thời đứng lên.

- Tiêu huynh đệt

Lập tức chạy ra ngoài, theo sau Tiêu Dương.

Lái xe chạy thẳng đến quán cafe Túy VũiI

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên tinh mang, không kìm được lo lắng.

Điện thoại do Lăng Phong gọi đến, nội dung chỉ đơn giản vài chữ......

Lăng Ngư Ngạn, bị người ta bắt cóc!

Xe phóng nhanh, đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Dương không ngừng lóe lên.

- Mặc kệ mày là ai! Cho dù mày có động cơ gì, Tiêu Dương tao thê, chắc chắn sẽ bắt mày trả giái

Trong lòng Tiêu Dương sát khí dâng caol

Lăng Ngư Ngạn, kiếp trước kiếp này đều là người đầu tiên thực sự trở thành người phụ nữ của hắn! Ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy, chắc chắn Tiêu Dương sẽ cho đầu kẻ đó rơi xuống đất!

Chắc chắn như vậy!

Trong xe bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa dù ý thức có chuyện xảy ra, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dương lạnh băng như vậy, nên không dám lên tiếng, vẫn duy trì trâm mặc, đồng thời cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình. Tuy trên người bị thương, nhưng có chỗ cần đến mình, anh em Xích Hỏa chắc chắn không chần chừ mà xông lên!

KétIII

Tiếng thắng xe chói tai.

Tiêu Dương đá mạnh cửa xe, cơ thể phóng vào trong quán cafe Túy Vũ, lúc này trong quán cafe, có Lăng Phong, Lâm Hạ, đám Tế Tế Lạp đều ngồi trong đại sảnh, nghe thấy tiếng bước chân, đều nhìn sang, như nhìn thấy cứu tỉnh.

- Tiêu Dương!

Ánh mắt Lăng Phong lo lắng lao đến.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dương cố gắng đè nén lo lắng trong lòng, trâm giọng hỏi.

Lăng Phong vội nói:

- Cụ thể chúng tôi cũng không biết, sau khi em gái tôi bị kẻ thần bí bắt đi, kẻ thần bí nọ chỉ lưu lại một số điện thoại, chỉ rõ muốn cậu gọi đến.

- Số điện thoại!

Tiêu Dương không rảnh phân tích rốt cuộc là vì sao, lúc này bước nhanh đến máy bàn, nhanh chóng bấm một dãy số.......

Hắn muốn biết, rốt cuộc là ai, dám động vào người phụ nữ của mình!

Điện thoại kết nối.

- Tôi là Tiêu Dương!

Tiêu Dương châm chậm nói.

Đầu bên kia, một giọng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên, giọng nói quen thuộc mang theo ý Cười,

- Tiêu thần y, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?

- Đan Mộng Nhil

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên hàn ý.

Đan Mộng Nhi cười vang,

- Thật không ngờ, Tiêu thần y lại nhớ rõ giọng Mộng Nhi đến vậy!

- Bớt nói sàm đi! Ngư Nhạn đâu?

Đan Mộng Nhi cười hì hì nói,

- Tiêu thần y, nói lớn vậy con gái yếu đuối nhà người sẽ sợ đấy. Hơn nữa, anh yên tâm, chẳng qua người ta chỉ mời tiểu thư Ngư Nhạn đến tâm sự, không hề làm tổn thương cô ấy. Nếu như đã dọa đến bạn bè của anh, hì hì, tôi chỉ có thể nói xin lỗi!
Bình Luận (0)
Comment