Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 411: Một Giờ, Một Người, Một Vạn Bức Họa

Chương 411: Một giờ, một người, một vạn bức họa Chương 411: Một giờ, một người, một vạn bức họaChương 411: Một giờ, một người, một vạn bức họa

"Hỏa dược" dường như được chất đầy hơn ở quảng trường. Đám người của mười công ty dường như quyết tâm muốn tận mắt nhìn thấy Sơn Hà Thư Họa hủy hợp đồng. Sau khi nhìn nhau, tất cả đều ngồi xuống dãy bàn đã được sắp xếp.

Nhưng biểu ngữ được giăng ngang giữa hai cây gậy trúc vẫn còn giơ cao, cực kỳ chói mắt.

Khi Quân Thiết Anh yêu cầu bọn họ hạ biểu ngữ xuống, một người trong đó liền cười lạnh:

- Quân tam tiểu thư, yêu cầu này của cô cũng không khỏi có chút quá đáng. Chẳng lẽ chúng ta đòi nợ, ngay cả chút quyên lợi này cũng không có?

Sắc mặt Quân Thiết Anh nhẹ trâm xuống, chậm rãi lên tiếng:

- Ông là giám đốc của Huy Đan Thư Họa, Trương Siêu?

Nghe gọi, người nọ giật mình, sau đó cười lạnh:

- Không nghĩ đến Quân tam tiểu thư lại biết tôi, thật sự là vinh hạnh cho tôi.

- Công ty Huy Đan Thư Họa luôn là một trong những công ty hợp tác tốt nhất với Sơn Hà Thư Họa chúng tôi, như thế nào lại không biết chứ?

Giọng nói bình tĩnh mang theo vài phần châm chọc của Quân Thiết Anh vang lên. Trả đũa đồng bọn hợp tác tốt nhất thường sẽ là nặng nhất.

- Mặc dù rất xin lỗi, nhưng thương nhân thì luôn chú ý đến lợi ích.

Trương Siêu cười nói:

- Công ty chúng tôi từ trên xuống dưới có đến mấy trăm người cần nuôi sống. Lúc này, Sơn Hà Thư Họa các người làm hơi quá rồi đấy.

- Quá?

Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lại. Chuyện không cần phải nói thêm nữa. Đối phương đã hoàn toàn muốn chèn ép Sơn Hà Thư Họa.

Nhìn biểu ngữ có chữ màu vàng chói mắt trước mặt, Quân Thiết Anh câm micro, giọng nói trực tiếp truyền khắp cả quảng trường:

- Các người cầu lợi ích thì chẳng có gì đáng trách. Nhưng hợp đồng còn chưa hết hạn, các người giăng biểu ngữ này ra, trực tiếp tổn hại đến danh dự của Sơn Hà Thư Họa. Cho nên, tôi có quyền bắt các người tháo nó xuống.

Dừng lại một chút, ánh mắt Quân Thiết Anh càng thêm kiên định nhìn bên dưới:

- Tuy Sơn Hà Thư Họa nhỏ, nhưng cũng không thể để bị làm nhục.

- Đúng.

- Không sai, tháo xuống đi.

Thành viên của Sơn Hà Thư Họa cũng nhịn không được mà lớn tiếng nói.

Trải qua những gì mà Quân Thiết Anh đã nói, cùng với sự bảo đảm của hội trưởng hiệp hội thư pháp Minh Châu Tô Thắng Kỷ, dân chúng vốn nghiêng về mười công ty đã thay đổi suy nghĩ. Lúc này cũng chỉ trỏ vào đám người của mười công ty mà nghị luận.

Sắc mặt của đám người mười công ty không khỏi trâm xuống. Trong lúc bọn họ đang do dự tìm đối sách, dị biến lại xuất hiện.

Không có bất cứ một báo hiệu nào, một thanh âm phá không vang vọng lỗ tai của tất cả mọi người. Trong màn đêm không nhìn thấy bất cứ điều gì quái dị, nhưng lại vang lên tạch tạch hai tiếng.

- Nhìn kìa, biểu ngữ bị xé xuống rồi.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Trong lúc tất cả mọi người đang khó hiểu nhìn vào biểu ngữ, người đứng hàng đầu tiên mơ hồ có thể nhìn thấy, một con dao sắc bén đã chặt một nửa cây gậy trúc.

Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Không ít người không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh. Nếu phi đao này đâm vào người, chẳng phải trực tiếp đi đời nhà ma sao? Quan trọng hơn, không ai có thể nhìn thấy thanh tiểu đao bình thường ngoài chợ bán có năm đồng này rốt cuộc là từ đâu bay ra.

Duy chỉ có một người, hai mắt liền sáng lên.

Là hắn tới.

Trong lòng Quân Thiết Anh càng thêm bình tĩnh, đảo mắt nhìn đám người của mười công ty đang có chút rối loạn bên dưới. Thanh tiểu đao không một tiếng động này còn có tác dụng hơn một trăm câu nói của cô. Lúc này, khi chưa có ai có dũng khí để lên tiếng, Quân Thiết Anh liền tuyên bố hoạt động tuyên truyền của Sơn Hà Thư Họa bắt đầu.

Các hoạt động đều tuân theo quy củ. Tây Môn Lãng đã lấy ra năm trăm bức họa cùng với một ít thư pháp làm phần thưởng cho các hoạt động tuyên truyền.

Từng hoạt động đều tạo nên sự hứng thú thật lớn cho dân chúng. Từ góc độ của buổi tuyên truyền mà nhìn, đây là buổi tuyên truyền thành công nhất từ trước đến nay.

Nhưng đã hai tiếng trôi qua, trừ cảnh tượng quỷ dị vừa nấy, Tiêu Dương cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, lại càng không xuất hiện. Điều này khiến cho các thành viên của Sơn Hà Thư Họa không khỏi lo lắng.

- Chỉ còn hai tiếng cuối cùng, Tiêu khách khanh thật sự có thể mời tới họa tác danh gia năm sao? Hơn nữa còn mang theo một vạn bức họa?

- Hoạt động tuyên truyền lần này của chúng ta cũng là tập trung vào họa tác danh gia năm sao đó. Bây giờ danh gia còn chưa xuất hiện, dân chúng bên ngoài đã có chút không thể kiên nhẫn được nữa.

Quân Thiết Anh cau mày, nhìn điện thoại trong tay, khẽ cắn môi:

- Chờ một chút.

Nếu có tin tức, Tiêu Dương nhất định sẽ thông báo cho cô đầu tiên.

Nhưng từ đây cho đến hết ngày cũng chỉ còn chưa đầy hai tiếng.

Phía dưới sân khấu, gương mặt đám người Trương Siêu tràn đầy trêu tức.

- Sơn Hà Thư Họa, còn chưa đầy hai tiếng nữa, lời nói dối của các người sẽ sụp đổ.

- Lo mà đi chuẩn bị tiền bồi thường đi.

Trên một ban công của một khách sạn đối diện với quảng trường, một người đang cầm ống nhòm, giờ phút này cũng nhẹ nhàng buông ống nhòm xuống, chậm rãi cười đắc ý, chính là Quân Minh Đức.

- Hết thảy cũng sắp kết thúc rồi. Sơn Hà Thư Họa bồi thường xong tiền vi phạm hợp đồng cũng không còn cơ hội xoay người nữa. Quân Thiết Anh, tôi hoàn toàn không nghĩ đến cô lại ngu xuẩn đến mức tự đào hố chôn mình như vậy. - Phụ nữ xinh đẹp thường rất ngu xuẩn.

Quân Tả Nguyên đứng bên cạnh Quân Minh Đức, ánh mắt nhìn xuống quảng trường:

- Quân Thiết Anh, tuyệt đối là loại ngu xuẩn đến hết thuốc chữa.

Khi hoạt động cuối cùng chấm dứt.

Phía dưới sân khấu, một thanh âm đột ngột vang lên.

- Làm gì có họa tác danh gia năm sao nào chứ?

- Đây không phải Sơn Hà Thư Họa các người lừa dối chúng tôi chứ?

- Đã gần mười rưỡi rồi, rốt cuộc là danh gia ở chỗ nào?

Thanh âm bất mãn vang lên.

Lúc này, ở một chỗ tối, Tiêu Dương nhìn thời gian, khóe miệng co rút:

- Tên kia làm việc, thật đúng là không làm cho tim người ta yên ổn mà.

Hắn thở ra vài hơi, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh.

Lúc này, Tiêu Dương mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt rộng thùng thình, trên mặt là một tấm bố sa. Hiển nhiên, đêm nay hắn không có ý định dùng diện mạo thật của mình xuất hiện trước công chúng.

Tiêu Dương muốn mời họa tác danh gia năm sao đến, hiển nhiên là hắn rồi.

Tiêu Dương muốn toàn bộ người dân Minh Châu nhìn thấy hoạt động tuyên truyền của Sơn Hà Thư Họa, chính là muốn lưu lại một thần thoại không thể xóa nhòa trong giới thư họa.

Hôm nay, tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, còn thiếu Bạch Húc Húc còn chưa xuất hiện.

Trong lúc Tiêu Dương đang thầm rủa Bạch Húc Húc không biết bao nhiêu lần, tiểu chính thái này rốt cuộc cũng đã xuất hiện, từ xa làm ra một thủ thế ok với Tiêu Dương.

Tiêu Dương thở phào một hơi, lập tức móc điện thoại.

10h30.

Trong lúc thanh âm bất mãn không ngừng vang lên, điện thoại Quân Thiết Anh bắt đầu reo.

- Rốt cuộc cũng đến rồi.

Ánh mắt mọi người sáng lên nhìn Quân Thiết Anh. Sau khi nhìn điện thoại, Quân Thiết Anh liền vui vẻ nói:

- Là Tiêu Dương.

Liền trực tiếp nhận điện thoại.

- Cái gì?

Quân Thiết Anh gần như thất thố kêu lên một tiếng, khiến tâm mọi người dường như chìm xuống đáy cốc. Mặc dù đã sớm nghĩ đến kết cục xấu nhất, nhưng vẫn không che giấu được sự mất mát trong lòng.

- Tôi sẽ làm như vậy.

Quân Thiết Anh cúp điện thoại, thân sắc ngưng trọng, ánh mắt nhẹ đảo qua tất cả mọi người, sau đó mỉm cười:

- Trò hay lập tức bắt đầu rồi.

Trong lúc tất cả mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thân, Quân Thiết Anh đã bước lên sân khấu.

- Ý của tam tiểu thư là... - Sơn Hà Thư Họa được cứu rồi?

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không yên nhìn theo bóng dáng xinh đẹp trên sân khấu.

Thanh âm ồn ào cũng từ lúc Quân Thiết Anh xuất hiện mà yên tĩnh lại. Cơ hồ tất cả mọi người đều biết, trò hay đêm nay đã đến.

Sơn Hà Thư Họa nuốt lời, chịu đựng sự phỉ nhổ của dân chúng? Hay là Sơn Hà Thư Họa có thể thật sự làm ra được kỳ tích, xuất ra được một vạn bức họa?

- Tôi biết, tất cả mọi người ở đây đều đang chờ đợi một người.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Quân Thiết Anh mỉm cười nói:

- Chúng tôi cũng đang chờ một người. Và người đó sẽ trở thành linh hồn của Sơn Hà Thư Họa.

- Không sai, người đó đã đến.

Quân Thiết Anh nói làm cho tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, trong lòng nhịn không được mà đoán xem họa tác danh gia năm sao nào sẽ đến.

- Trước khi mời người đó xuất hiện, tôi hỏi muốn các vị bằng hữu ở đây một vấn đề.

Quân Thiết Anh nói:

- Ở đây chắc có không ít những người hiểu về tranh, tôi muốn hỏi một câu, muốn vẽ được một trăm bức tranh cấp A, một trăm người đồng thời huy bút sẽ mất thời gian bao lâu?

Nghe xong, tất cả mọi người đều không khỏi ngẩn ra, nhất là người của mười công ty nọ, càng không khỏi cau mày.

Tất cả đều khó hiểu.

Vẽ tranh cấp A không phải ai cũng có thể làm được. Thực lực mạnh nhất của Sơn Hà Thư Họa là Tây Môn Lãng, nhanh nhất cũng phải mất nửa giờ mới có thể vẽ ra được một tấm. Mà hôm nay, họa thủ còn lại của Sơn Hà Thư Họa cũng chỉ có sáu người.

Hơn nữa, vẽ tranh không tính thời gian. Có đôi khi, nếu không có tâm trạng, cho dù cả một ngày cũng chưa chắc đã có thể vẽ ra được một bức tranh hoàn hảo.

Không thể nào trong thời gian ngắn hoàn thành một bức tranh.

Nhưng có người lại cao giọng nêu ra đáp án.

- Một trăm họa thủ thực lực cường hãn, ít nhất cũng phải mất một tuần mới có thể hoàn thành được số lượng này.

Quân Thiết Anh mỉm cười gật đầu:

- Một trăm người một tuần. Nếu chiếu theo con số này, mười người vẽ tranh sẽ mất mười tuần.

Mọi người càng thêm nghỉ hoặc, không rõ tại sao Quân Thiết Anh lại nói như vậy.

- Nếu như... chỉ có một người thì sao?

Quân Thiết Anh hỏi một câu.

Một người, một vạn bức họa.

Ai nấy cũng đều ngạc nhiên.

Có một số người, dù là cả đời cũng chưa từng vẽ qua nhiều tranh như vậy.

- Nếu một người lấy một vạn bức họa làm tiêu chuẩn, sợ rằng cũng phải mất hai ba năm. Dù sao người chứ không phải máy, cũng cần phải nghỉ ngơi.

- Điều này có ý gì?

- Quân tam tiểu thư, chẳng lẽ cô muốn chúng tôi đợi hai ba năm sao?

Lúc này, Trương Siêu nhịn không được bật cười.

- Đương nhiên là không rồi.

Quân Thiết Anh nói:

- Sơn Hà Thư Họa đã thật sự mời đến một họa tác danh gia năm sao. Nhưng người đó không có mang tranh đến.

Tất cả thành viên của Sơn Hà Thư Họa đều trầm xuống.

Đám người Sơn Hà Thư Họa thì cười đến vui vẻ, giống như nhìn thấy được Sơn Hà Thư Họa sụp đổ, và đồng nhân dân tệ đỏ rực rơi vào chân mình.

- Nhưng, người đó sẽ vẽ tranh ngay tại đây.

Quân Thiết Anh trịnh trọng tuyên bố:

- Một giờ, một người, một vạn bức họa.

Toàn trường đại chấn.
Bình Luận (0)
Comment